Chương 258: Binh các cụ
Tôi để tạm hai túi nilon đựng tượng ở ngoài vườn rồi vào nhà, bà Già vẫn chưa ngủ mà ngồi trên giường xem tivi, bà có thói quen bao nhiêu năm không thay đổi cho đến lúc mất, ấy là cứ ngồi bó gối, tay chống cằm trên giường ngồi xem tivi như vậy, kể cả là mùa đông. Bà rất quý cái tivi, càng về sau thì màn hình tivi càng lớn hơn, những cái tivi mà bà Già và sau này thêm bà Trẻ xem đều là của các cô hoặc bố tôi mua. Tôi chỉ mua duy nhất một lần, lần ấy là cái 21 inches do cái trước đó hay hỏng, sửa tới sửa lui được vài bữa nên tôi bực mình, hồi ấy về quê nghỉ cả tuần, lại cũng nghèo nên phải nhờ chị Ma giúp bằng tiền của người khác.
- Bà chưa ngủ ạ?
- Mày đi chơi đâu mà nhọ nhem nhọ thỉu thế kia?
- Đường làng mình thì toàn đất, ngồi thì bẩn mà bà.
- Mà sao thi cử xong rồi mày đi chơi tối lại cứ đeo ba lô?
- Chắc tại đợt rồi đeo quen bà ạ, giờ không đeo ba lô theo cứ thấy lưng trống trải.
Tôi để ba lô lên phản, lấy thanh kiếm gỗ định cầm ra ngoài thì bà lại nói:
- Mày sắp lên cấp ba rồi mà đi chơi cứ cầm kiếm gỗ của bọn trẻ con như thế, mày không sợ chúng bạn nó cười vào mặt à?
- Thì cháu có cái gì chơi đâu? Cháu đang tính sắp tới sẽ xây một cái thành phố nhỏ ở vườn nhà mình, mai cháu sẽ đi mua xi măng với cát.
- Mặc mày. Mà bao giờ thì mày ra ngoài kia đấy?
- Thì khi nào bà đuổi thì cháu đi.
- Ơ hay!
- Ở nhà với bà thì ngủ với đi chơi, giờ ra Hà Nội là phải làm đấy bà ạ.
- Thì mày ra làm giúp bố mẹ mày cũng được chứ sao.
- Cháu còn đầy công to việc lớn chưa làm xong ở cái làng này thì làm sao mà yên tâm đi cho được.
- Cái gì? Mày thì có công to việc lớn gì, sáng thì ngủ sưng cả mắt, mặt trời lên đến nóc nhà mới dậy, tối lại đi chơi đến đêm.
- Đêm yên tĩnh và mát, ngày đi bêu nắng thì bà lại bảo là phải cảm, rồi đen. Thế nào bà cũng nói được, làng này bây giờ đi hết rồi, còn mỗi cháu với thằng Hưởng thôi, nó thì toàn xem phim với bóng đá, cháu thì đọc sách. Đọc sách là việc lớn, tích lũy nhiều kiến thức sau này lớn lên còn đi đây đi đó được chứ.
Tôi đi vào trong buồng lấy ra một cái xẻng và một cái thuổng.
- Mày lại đi đào trộm cái gì à? Cái thằng này nhá, nhà này là không có giống ă·n c·ắp đâu nghe chưa.
- Đào trộm? – Tôi tròn mắt nhìn bà. – Làng mình bà nghĩ có cái gì để trộm? Cháu có thiếu cái gì đâu mà đi ă·n t·rộm, bà buồn cười.
- Thế mày lấy mấy cái này làm gì?
- Mai cháu mua xi măng và cát thì giờ rảnh cháu ra đào đất xây thành phố, cần phải có một khoảng đất phẳng chứ. Cháu sẽ lên Hồ mua nhiều cái ô tô con về chơi.
Bà già không hỏi nữa và quay lại với cái tivi yêu quý của bà, như thế là tôi đã tạo ra được một lý do chính đáng để đào đất, trăng thì chả có nhưng gần mười một giờ đêm trời cũng không đến nỗi tối hoặc do tôi đã quen mắt. Tuy nhiên để đảm bảo mọi thứ thuận lợi cũng như thoải mái cho tất cả thì tôi tính đặt tượng một hàng ngang để trưng cầu dân ý, chị Ma thì từ nãy đứng chờ tôi ở gốc cây vối rồi, nhìn bộ dạng rất cô đơn, người đẹp thì phải cô đơn có vẻ có lý như lời chị ấy nói thật. Sau khi tôi hỏi chị Ma thì chị ấy trả lời:
- Mấy tượng này đều là của ngoại quốc, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, họ cũng là n·ạn n·hân. – Chị Ma đưa mắt nhìn xa xăm. – Nếu giúp được họ trở về quê hương thì nên làm, cả đời trên lưng ngựa, bỏ thây nơi sa trường mà cuối cùng khi đã là ma cũng không được yên thân, b·ị b·ắt làm tôi mọi cho một lũ bất lương là điều mà họ không bao giờ chịu. Chỉ là trong suy nghĩ của họ, chúng ta là nước nhược tiểu, nước nhỏ thì người cũng nhỏ.
Chị Ma quay lại nhìn tôi từ đầu đến chân rồi cười và nói:
- Người nhỏ nhưng chí lớn, tấm lòng rộng thì sẽ thu phục được nhân tâm.
Tôi gật đầu rồi xách hai túi nilon đi về phía sát bụi tre rồi bày tượng ra như đã tính toán, mười chín vong hồn xuất hiện, vì đã ngậm lá vối trong miệng nên tôi thấy cả ba ông Tam cũng đã lấp ló phía sau. Trong khi bọn họ lại chào hỏi nhau lần nữa thì tôi tranh thủ dùng thuổng đào đất gần phía bờ ao, nơi tôi cho rằng đất sẽ dễ hơn ở khu giữa vườn. Mùa hè đất như khô hơn, đào hố ở giữa vườn sẽ tốn sức hơn rất nhiều. Mỗi một hố thì tôi mất gần mười phút để đào nên sau khi đào được ba hố thì tôi mệt, thở dốc ra, cánh tay phải mỏi nhừ nên đành đứng thở.
- Cậu bé đây là? – Vị Tây quân Tả đô đốc hỏi chị Ma.
- Thằng bé là đệ tử của ta, đệ tử duy nhất.
- Vậy là tiểu thư đã chọn được truyền nhân, như vậy thật là tốt.
- Không, thằng bé này chẳng có chút thiên bẩm nào về võ học cả, nó học trước quên sau, bảo nó bước chân phải lên nó sẽ bước chân trái.
Nghe chị Ma nói vậy thì tôi cảm thấy đỡ mệt hẳn và quay trở lại với công việc đào đất của mình, hố tròn thứ tư cũng được đào xong, mỗi hố rộng khoảng hai mươi cen – ti – mét và sâu khoảng ba mươi cen – ti – mét. Trong khi tôi đào, câu chuyện của những người ban nãy còn đánh nhau đã trở nên thoải mái hơn.
- Ồ, vậy là cậu bé này là người đã giải thoát cho chúng ta sao?
Ngoài vị Tây quân Tả đô đốc tên húy là Mã Tử Dị này thì những vị khác cũng tỏ ra ngạc nhiên, họ nói gì tôi chẳng hiểu, chỉ một vài vong khoanh tay đứng nhìn tôi nói thì tôi cũng nghe được vài câu, nghe nói lúc còn sống họ đóng trại gần biên giới nên biết nói tiếng Việt, tôi nghe cũng hiểu được đến bảy, tám phần.
- Thật tiếc là cậu bé này không có thiên bẩm, đáng tiếc, đáng tiếc thay. Người ta thì đi cầu không được, cậu bé này may mắn có sư phụ võ thuật cao siêu nhưng lại không có thiên bẩm thì thật là...
- Tiểu thư đây tài nghệ hơn người, nếu đã nhận cậu bé này là đệ tử ắt hẳn cậu ta có những cái hơn người.
- Nó là một đứa bé thông minh. – Cuối cùng chị Ma cũng nói tốt cho tôi được một câu, được khen trước mặt nhiều người dĩ nhiên ai cũng vui, tôi cũng vậy thôi. – Trong những người ta đã gặp khi làm ma thì chưa thấy đứa nào lanh lợi như thằng bé này khi ở tuổi của nó. Ba vị tướng quân họ Lê kia cũng là một tay nó tìm về, còn ta đây mấy lần thoát được kiếp nạn cũng đều nhờ vào thằng bé cả.
- Thưa tiểu thư, lão mỗ cũng cho rằng cậu bé này phải có gì đó hơn người thì tiểu thư mới nhận làm đồ đệ. – Mã Tử Dị lên tiếng. – Ta cũng từng là người luyện binh tướng nhiều, gặp qua nhiều trang nam nhi nhưng tiểu thư nói đúng, thằng bé này không có thiên bẩm về võ học, dạy nó chỉ khổ cho cả hai.
- Ta cũng mới chỉ dạy nó được một ngày, những ngày khác nó đều trốn. – Chị Ma cười khúc khích làm Mã tướng quân không hiểu. – Nhưng tài nghệ của nó rồi các ngài sẽ sớm biết thôi, các ngài ở đây có mười chín vị, thêm ta và ba vị kia nữa là hai mươi bốn vong hồn. Võ nghệ không dám nói là cao siêu nhưng cũng không dễ b·ị b·ắt nạt nhưng chống lại nó thì ta e... chúng ta không ai có cơ hội.
- Chả lẽ là kỳ tài ẩn thân?
- Không! – Chị Ma lắc đầu. – Các ngài cùng chúng ta chống lại đám phù thủy kia thì sớm muộn cũng sẽ hiểu sự đáng sợ của thằng bé. Nó nắm trong tay thiên binh vạn mã và mỗi binh mã của nó có thể một địch mười.
- Cậu... cậu bé này cũng là thầy phù thủy?
- Phù thủy? – Chị Ma lại cười. – Nửa câu thần chú nó còn không biết thì thầy bà cái gì, ban nãy chúng ta giao chiến với nhau là do ta không thua, chứ nếu ta mà thua thì ta e là các ngài cũng khó mà thoát được với nó.
- Này cháu bé. – Mã Tử Dị tiến đến hỏi tôi. – Cháu tên gọi là gì?
- Bà cháu gọi cháu là cò Tý. – Tôi dừng tay nghỉ trong chốc lát và đáp. – Chị Ngọc Hoa đây đầu tiên là bạn cháu, sau này thành sư phụ. Ông có thấy chị ấy đẹp không?
- Có, tiểu thư quả nhiên xinh đẹp hơn người.
- Cháu còn biết nhiều người đẹp gần bằng luôn, chị Ngọc Hoa này mười phần thì các cô kia cũng phải tám, chín phần.
- Lần trước em bảo là chỉ bằng năm phần của chị thôi, sao bây giờ lại thành tám, chín phần?
- Hồi đấy mới quen mà chị, giờ là chị họ thì cũng phải đẹp hơn chứ. Chị họ chỉ kém sư phụ một tí thôi mà.
- Kém nhiều. – Chị Ma lườm lườm nhìn tôi.
- Thì em có bảo là đẹp bằng chị đâu. – Tôi đánh lảng sang chuyện khác. – Tổng cộng em mới chỉ đào được năm hố thôi chị ạ, mai em đào tiếp thôi, mệt quá rồi.
- Vậy thì nghỉ thôi, đặt năm vị xuống dưới đấy. Các vị kê khai tên tuổi rõ ràng lại một lần nữa rồi đưa cho ông Lê Tam nhé, gửi lên quan tri huyện sau này đỡ phiền cho các vị.
- Tại hạ đa tạ tiểu thư đã lo chu toàn.
- Lão mỗ đa tạ tiểu thư.
- Tại hạ đa tạ Ngọc Hoa cô nương.
Tôi vào nhà cất thuổng và xẻng rồi lấy ra một túi gạo, bà Già đã tắt tivi đi ngủ được một lúc. Dưới mỗi một cái hố thì tôi rải một ít gạo rồi thắp một nén hương y như mộ vậy, tượng của năm âm binh nguồn gốc bên Tàu tạm thời được chôn giấu dưới đất, Tả quân Tả đô đốc Mã Tử Dị cũng được đặt xuống hố. Số tượng còn lại tôi phải giấu thật kỹ trong bụi tre gai và hẹn tối mai họ sẽ có “nhà” của riêng họ, có mấy vong còn đề nghị được chôn chung tượng với nhau cho có bạn.
- Xong xuôi những việc này em sẽ hỏi sư thầy xem có cách nào giúp họ hay không.
Tôi nói với chị Ma, chị Ma chỉ lặng im gật đầu ra chiều suy nghĩ, một lúc sau mới lên tiếng.
- Ban nãy họ có cho biết là gã đầu sỏ Đường Thốc Tử không phải là tên thật, gã họ Đường còn Thốc Tử là biệt danh, thốc tử nghĩa là đầu trọc.
Tôi nhớ mang máng hình như mình có nghe qua ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ được.
- Gã này là người Tàu, là một thầy phù thủy cao tay, nhiều lần các âm binh hợp sức để chống lại nhưng cũng không ăn thua, vẫn chịu bùa phép của hắn, đó chính là lý do họ dễ dàng đứng về phía chúng ta để tìm cơ hội.
- Em gặp có một lần nhưng thấy ông ta cũng ăn nói như người Việt, chả khác gì.
- Mã Tử Dị cho hay là tên Đường Thốc Tử này có bà ngoại là người Việt, hắn lớn lên ở giáp biên nên cung cách không khác gì người Việt. Đường Hi Hoa là cháu gọi hắn bằng chú họ đấy.
- Vậy là thông tin về ông ta ngày càng rõ ràng rồi. Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ quay lại đây, sắp tới phải chú ý đến đám ấy nhiều hơn chị ạ.
- Nhất cử nhất động của bọn chúng đều được theo dõi, chỉ có điều không nghe được chúng nói gì mà thôi.
- Chị có tự tin đối đầu với ông ta không?
- Chả phải có em giúp sao? Em giúp chị thì chị tin là không thể thua được.
- Nhưng họ đông và nhiều bùa phép, còn em thì...
- Em thông minh và cũng không thiếu bùa phép, quan trọng nhất là vỏ bọc. Vỏ bọc của em hiện rất tốt, em ở trong tối, chúng ở ngoài sáng, đây là lợi thế mà không bao giờ bọn chúng có thể có được vì đã bị lộ hết rồi.
Chị Ma ngưng câu nói ở đấy đi đến gốc cây vối và suy tư, tôi đứng dựa vào đầu hồi nhà im lặng.
- Còn một điều phải lưu ý nữa, Đường Thốc Tử còn có một loại binh các cụ, hắn rất ít khi dùng đến và vẫn luôn mang theo bên mình.
- Binh các cụ là gì ạ? – Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy từ này.
- Tổ tiên của hắn xưa kia cũng là võ quan đã từng có công theo Chu Nguyên Chương từ thời kỳ còn trứng nước đến khi là vua. Tổ tiên của hắn có địa vị nên khi thác đi cũng có binh theo hầu, số binh này như Mã tướng quân cho biết thì cũng phải lên đến năm trăm, gồm cả kỵ binh, xạ tiễn và bộ binh.
- Em... Em chưa hiểu lắm.
Chị Ma lại giải thích cho tôi chi tiết hơn, có thể nói gọn lại rằng tổ tiên của Đường Thốc Tử là võ tướng thống lĩnh hàng chục nghìn binh mã đánh Đông dẹp Bắc lúc sinh thời, trong thời gian chinh chiến có nhiều binh lính trung thành. Đến khi ông ta trở thành ma thì có nhiều binh lính đã mất trước đó tự tìm đến đầu quân và vì thế Đường Thốc Tử có một đạo âm binh được gọi là binh các cụ. Số âm binh này đặc biệt trung thành bởi vì lúc sinh thời họ theo tổ tiên của Đường Thốc Tử, đời ông nội của Đường Thốc Tử nhờ số âm binh này mà trở nên lợi hại và vượt trội so với các thầy phù thủy khác và Đường Thốc Tử nối nghiệp.
Gọi là binh các cụ hay binh tổ để phân biệt với các loại âm binh khác như binh tự chiêu bằng bùa chú (Lê Tam tướng quân, Tả quân Mã Tử Dị, Triệu Bát Nhất...) hay binh địa tự chú (có sẵn trên đất hoặc binh tự do...
- Nói một cách nôm na thì cũng giống như em, em có thể triệu được Thiên tử quân cũng có thể gọi là binh tổ, âm binh này là trung thành nhất trong số các loại âm binh và cũng ít khi có hại.
- Nhưng... Vậy thì... Vậy thì Thiên tử quân liệu có đánh với âm binh của ông ta hay không hả chị?
- Đừng mang Thiên tử quân ra so sánh với lũ âm binh nhãi nhép ấy, cùng là binh các cụ nhưng cũng chia ra nhiều thứ bậc. – Chị Ma quay lại nhìn tôi và nói tiếp. – Em đang có âm binh mạnh nhất.
- Nhưng ông ta đông quân.
- Quý hồ tinh bất quý hồ đa, chưa chạm trán chưa phân cao thấp nhưng tổ tiên của hắn mới chỉ là một võ tướng còn tổ tiên của em có thể là nhà vua.
- Đời nào có chuyện đó được.
- Trên đời này có nhiều thứ đến khi làm ma rồi vẫn chưa hiểu hết được.
Tổ tiên của tôi chính xác là ai tôi không biết nhưng tôi không tin mình là con cháu của vua, tôi cảm thấy tổ tiên của mình chắc chắn là một người buôn bán hay đại loại như vậy. Trong suy nghĩ của tôi đã khắc sâu hình ảnh tổ tiên mấy đời của mình đi buôn thúng bán bưng mà trở nên giàu có. Hàng trăm đời trước chắc cũng là người buôn bán mà thôi, không thể khác được, nhìn tôi không có tướng con vua cháu chúa.
- Cho dù ông ta có bùa phép gì đi nữa thì em cũng không để cho ông ta lấy cái gì từ làng này đi.
- Đấy là điều chị muốn nghe từ một ông tướng con, giá như đây là thời binh biến liên miên có lẽ em sẽ có nhiều đất dụng võ.
- Ta cũng nghĩ như vậy. – Ba ông Tam im lặng từ lúc đầu bây giờ mới lên tiếng. – Mưu lược là điều rất quý giá ở thời của ta.
Đứng tâng bốc nhau một hồi thì ai về “nhà” nấy còn tôi leo lên tấm phản đánh một giấc.
---