Chương 253: Khởi đầu giản đơn
Chị Ma đứng chờ tôi ở ngã ba ngay gần bụi tre, trên một ngọn tre cao đang lay động trong gió vẫn có vong hồn đứng canh gác, tôi dành đến mấy giây để nhìn lên vì nói thật là tôi nể mấy người canh gác như này lắm, phải tôi thì chắc đã đánh một giấc rồi.
- Chờ tí đã em.
Chị Ma nói như vậy nên tôi cũng dừng chân không bước tiếp.
- Hai ông sinh đôi đến rồi, đi thôi.
- Cả hai ông ấy cùng đi sao ạ?
- Ngay trong làng nên cũng để các ông ấy đi luôn, nếu đúng là giặc thì nhận mặt sớm cũng dễ đối phó.
Tôi nghe chị Ma nói như vậy thì nghe cũng có lý nên không có ý kiến gì. Một kẻ nửa người nửa ngợm và ba con ma đi thẳng về phía mương Khoai chỉ cách đó chưa đầy hai trăm mét sau đó rẽ phải. Từ khi tôi về làng đến nay đã được gần năm năm, không dưới mười lần tôi nghe nói về việc trước đây đã từng có một cây cầu nhỏ bắc ngang qua con mương ngay ở vị trí góc Đông Nam của làng nhưng cây cầu biến mất từ bao giờ thì tôi chưa từng nghe ai nói một cách chính xác. Nhưng nhờ câu chuyện có đầu nhưng không có cuối này thì tôi lại tự suy luận ra được rằng mương Khoai đã có trước đây nhiều năm và sau này mở rộng hơn sau thời kỳ Cải cách ruộng đất và rất có thể cây cầu nhỏ đã bị phá bỏ vào thời gian này cùng với một cây cầu ở trước đình làng mà bây giờ tôi gọi là cầu Đình. Cả làng chỉ có một lối ra duy nhất đi qua cầu Đình nên những lúc như thế này tôi cảm thấy rất bất tiện. Từ chỗ rẽ ngay góc Đông Nam của làng đi thêm khoảng một trăm mét đã gần đến cổng nhà thằng Chắc Gạo, có nghĩa là nơi trú ngụ của mụ Mẹ Chẽ cũng loanh quanh đâu đây. Đi qua cổng nhà Chắc Gạo tôi tranh thủ nhìn qua khe cửa vẫn thấy đèn sáng trong nhà cùng tiếng tivi vọng ra nhưng tôi biết nó đã đi Hà Nội từ tuần trước rồi, làng tôi bây giờ đã vắng lại còn vắng hơn bởi vì mùa hè đã đến. Mùa hè ở nơi khác người ta ở nhà hoặc về quê còn ở làng tôi, mùa hè đồng nghĩa với việc những đứa trẻ sẽ rời làng để đoàn tụ với bố mẹ ở nơi nào đó, có thể là Hà Nội hoặc Thái Nguyên hay Quảng Ninh... chả thể nào mà liệt kê hết được.
Không gian tĩnh mịch, bóng tối bao trùm vạn vật.
Ngôi nhà mà những người đàn ông kia thuê ở ngay bên kia con mương, đứng từ đoạn cổng nhà thằng Chắc Gạo tôi có thể thấy vài ánh đèn măng - sông thay cho ánh điện tỏa ra từ ngôi nhà. Điều này có nghĩa là bọn họ chưa có điện, nếu họ thuê lâu dài thì chỉ ngày mai là điện sẽ có vì cột điện rất gần. Hai bên của ngôi nhà có ánh đèn măng – sông là những khoảng tối, thấp thoáng bóng cây cối đủ loại, cách khoảng hơn mười mét về hướng cầu Đình thì liên tiếp có những căn nhà nhưng lúc này cũng rất ít ánh sáng được bật lên. Một số gia đình ở trong làng do con cái đông nên khi người ta đi làm ăn xa có tiền đã mua đất xây nhà, ở trong làng thì đất chẳng ai bán nên mới ra ngoài này mua đất ruộng ven đường cái quan, giá lại rẻ. Những ngôi nhà được xây xong lại bị bỏ hoang và những người chủ lại tiếp tục kiếm tiền và chỉ trở về vào những dịp cần thiết. Tôi có biết một vài đứa ít tuổi hơn mình, bố mẹ chúng nó là chủ của những ngôi nhà ở phía trước mặt tôi bây giờ, chúng nó cũng giống tôi, ở với ông bà trong làng nên có khi bọn nó cũng lạ lẫm với chính tài sản của gia đình.
- Chính là cái nhà đấy.
Tôi chỉ tay về hướng ngôi nhà và nói với ba “người” đang đứng gần bên cạnh, ngay lập tức cả ba nhảy tót lên trên ngọn tre mọc ngay ven đường, tôi nghển cổ lên nhìn và cũng muốn mình có khả năng ấy khi còn sống. Chị Ma nhảy xuống sau khi đã quan sát ngôi nhà, hai vị tướng quân kia nhìn thêm một lúc nữa mới nhảy xuống sau.
- Có vài người, chị nghĩ là năm.
- Thêm một đứa tắm xong mới xuất hiện nữa, tất thảy là sáu. – Ông Lê Ba bổ sung.
- Lúc chiều cháu gặp là có năm người, trong đó một người đầu trọc lóc không có một sợi tóc nào, y như ông sư trên chùa.
- Không có đứa nào đầu trọc như thế. – Đến lượt ông Lê Tam nói.
- Nếu thế thì phải có bảy người chứ nhỉ? – Tôi hỏi lại ông Tam.
- Cũng có khi g·ã đ·ầu t·rọc ấy đã đi đâu đó rồi, gã ta chính là lão đại như em thấy trong cái điện thoại đúng không? – Chị Ma hỏi tôi.
- Thế thì gay nhỉ? Tự nhiên thiếu mất người cần tìm hiểu nhất. Mà bọn họ đang làm gì thế chị?
- Bốn đứa ngồi chơi bài, một đứa chầu rìa. – Chị Ma đáp lời tôi.
- Đứa mới xuất hiện đang ngồi h·út t·huốc lào. – Ông Lê Ba bổ sung một lần nữa cho đầy đủ thông tin.
- Vậy chúng ta qua bên đó thám thính xem sao, phải nhận mặt được đám này.
Chị Ma quyết định, không ai có ý kiến gì nên tất cả cùng đi về phía cầu Đình, mới hơn tám giờ tối nhưng đầu làng chẳng có ai mặc dù ánh đèn điện mờ mờ từ mấy cái cột đèn vẫn kiên nhẫn tỏa sáng thu hút những con thiêu thân. Thanh niên, thiếu niên và trẻ con đã đi hết cả thì lấy ai chơi nhảy dây với đuổi bắt ở sân đình như mọi khi nữa, thôi thì vắng vẻ cũng có cái lợi là tôi đỡ phải lom khom bước đi y như thằng trộm mặc dù đã ẩn thân. Đi qua cầu Đình lại rẽ trái đi về hướng Đông, đi như vậy là đúng hình chữ U.
- Sao hai ông không nhảy qua cái mương cho mau, đi với cháu như này tốn thời gian.
- Nhảy qua được thì đã tốt. – Ông Tam cười cười trả lời.
- Cháu thấy trên phim những ông tướng hồi xưa chạy được trên không trung luôn đấy, nghe đâu gọi là thuật khinh công.
- Ta còn chưa luyện được đến cảnh giới ấy, họa may có tiểu thư.
- Hồi trước cháu cứ tưởng làm ma thì bay lượn thoải mái, đi không cần đường nữa đấy ông ạ.
- Mấy ai c·hết đi sống lại đâu mà biết rõ được mọi việc, cháu có thấy bây giờ bản thân mình nhẹ hơn không?
- Có đấy ạ, chắc nhẹ đi phải một nửa.
- Nhẹ hơn thì đi nhanh hơn, tiểu thư của chúng ta mình hạc xương mai nên lanh lẹ hơn bọn ta nhiều.
- Hai người đi mau mau lên. – Chị Ma đi trước quay lại giục.
Tôi cố bước nhanh hơn để theo kịp, ông Tam vẫn đi gần bên cạnh nói chuyện còn ông Ba đi ngay sau chị Ma.
- Tục truyền rằng lúc c·hết đi thì người ta lấy đũa banh miệng ra để nhét tiền xu hoặc vàng vào miệng, có khi là gạo nếp. Cháu biết việc này chứ?
- Cháu có thấy vài lần rồi.
- Tiền vàng để đi đò đấy, c·hết rồi mà bay lượn được thoải mái như cháu nói thì cần gì phải đi đò qua sông làm gì.
Tôi gật gù nhớ lời này vì nhiều lần tôi đã thấy người ta banh miệng người đã mất ra nhét hai đồng xu vào, tục lệ này gọi là “khẩu hàm” hay sau này các sư hay nói là “phạn hàm” phạn là thức ăn nên “phạn hàm” nghĩa là cho thức ăn vào miệng. Tuy nhiên lâu rồi tôi không còn thấy tục lệ này nữa, nghe đâu nó bị coi là hủ tục, với lại bây giờ tiền xu cũng chả mấy ai dùng nhưng tôi nghĩ ở trên các vùng cao thì tục lệ này có lẽ vẫn giữ lại.
Chúng tôi đã đi đến khoảng đất trống có vài cây chuối và một ruộng rau nhỏ rồi tới ruộng lúa, bên cạnh ruộng này là một lối đi vào trong cánh đồng mà bà già tôi gọi là bãi Bã Mía, mộ của bà cô Tổ cũng đi theo lối này. Tất cả dừng lại và cẩn thận đi xuống sát mép đường và ngồi xuống.
- Ta và ông Ba sẽ tiếp cận ngôi nhà để quan sát thêm, ông Tam ở lại trông chừng thằng bé.
Chị Ma phất tay ra hiệu, ông Lê Ba bá·m s·át theo phía sau. Hai bóng ma rẽ vào cánh đồng rồi đi men theo bờ ruộng tiếp cận bức tường của ngôi nhà, rất nhanh sau đó tôi đã nhìn thấy chị Ma đứng trên ngọn cây ven đường nhìn vào ngôi nhà còn ông Ba chọn một cây chuối mọc ven bức tường rồi cũng đứng trên ngọn cây chuối để quan sát. Tôi và ông Tam ngồi im chờ đợi tại vị trí cũ, thi thoảng ánh đèn xe máy ngược xuôi khiến tôi phải cẩn thận với cái ba lô đang đeo trên lưng.
- Ta chẳng nghe được bọn nó nói gì.
Ông Lê Ba quay lại nói với tôi và ông Tam, đối với những ai đã trải qua trận đánh gò miếu của chị Lý Ngọc Khuê thì điều này rất bình thường, ông Tam cũng đã biết việc này nhưng chưa vội giải thích, cả ba hướng mắt chờ đợi chị Ma quay lại.
- Bọn nó có bùa yểm quanh nhà!
Chị Ma đưa ra nhận định khi còn chưa bước tới gần.
- Bùa nó yểm ít nhất là bốn góc nên ma cỏ chả nghe được gì đâu, ông Thổ Địa của cái nhà này có khi cũng đã bị che mắt bịt miệng rồi.
- Như những lần trước hả chị?
- Ừ! – Chị Ma gật đầu xác nhận. – Cùng một cách thức, xem ra đây đúng là đồng đảng của những đứa trước đây.
- Ta có nên đi báo quan không, thưa tiểu thư?
- Ngài cho người đi báo với quan đốc trấn và quan tri huyện, ta nghĩ sẽ cần phải có quan binh hỗ trợ, rất có thể trong số này có tên đầu sỏ.
- Thôi để ta đi, bây giờ các vong đang ngật ngưỡng ở ngoài Cầu Khoai, bảo họ lên trình báo e là không tiện.
Chị Ma như muốn thở dài quay đầu nhìn về hướng ngôi nhà.
- Bọn này sao toàn nhè lúc người ta có tiệc thì đến phá quấy nhỉ? Vậy đành nhờ ông đi báo quan giúp, ta nghĩ từ đêm nay phải để ý nơi này thật chặt, theo dõi nhất cử nhất động của toàn bộ đám này. Ông lấy ngựa đi cho mau.
Lê Tam tướng quân gật đầu rồi xoay người biến mất theo một cơn gió nhẹ thổi qua.
- Để em vào thám thính xem sao.
Tôi đưa ra ý kiến, tôi nghĩ rằng bùa chú yểm để ngăn chặn âm phần, còn tôi chỉ thuộc dạng nửa lạc nửa mỡ nên ảnh hưởng chắc sẽ ít hơn.
- Tốt nhất em nên để lại những thứ mang theo trên người, trong nhà đúng là có sáu đứa, để bọn chúng phát hiện thì em biết hậu quả như thế nào rồi đấy.
- Em hiểu.
- Những chỗ toàn bùa chú như này thì chị không giúp gì cho em được, có lẽ em nên mang kiếm theo để phòng thân.
Tôi gật đầu thay cho lời đáp và lấy từ trong ba lô ra túi gạo rang còn ít cùng với cái mũ len trùm đầu sau đó giấu ba lô thật kỹ ở cạnh bức tường của ngôi nhà phía sau lưng.
- Tiểu thư nhìn kìa, có âm binh!
Ông Lê Ba lên tiếng đồng thời tay chỉ về phía cổng ngôi nhà.
- Âm binh từ tượng đất sét! – Chị Ma nói. – Sao chúng nó lại hiện lên, vừa mới ban nãy không thấy gì cơ mà?
- Vừa có kẻ từ trong nhà đi ra và đặt mấy bức tượng ở đằng ấy.
- Có tượng của ông không? – Chị Ma hỏi.
- Ta không thấy, nhìn trang phục thì không phải người Việt đâu.
Tôi ngồi im lặng ven đường, mắt nhìn về phía trước, nơi đã xuất hiện vài đốm lửa nhỏ lập lòe theo từng cơn gió nhẹ, thấp thoáng vài vong hồn thoắt ẩn thoắt hiện rất mờ nhạt, nếu chú ý thì trong gió đã thoang thoảng mùi hương. Tôi nói với chị Ma:
- Nếu đằng kia không phải là người quen thì để em bò lên cho mấy nhát là xong chị ạ.
- Không cần đao to búa lớn như thế, việc chính bây giờ là thám thính chứ không phải đối chiến. Trừ khi thực sự cần thiết, chạm trán với bọn chúng trong lúc này là đánh rắn động cỏ.
- Phía sau nhà có không chị? Em không nhìn rõ phía ấy.
- Chưa thấy, chắc chúng nó chỉ để trước cổng nhà, bây giờ cũng sắp đến giờ Hợi rồi.
Tôi đưa mắt một lần nhìn một lượt các điểm mốc để xác định hướng di chuyển cũng như nhớ lại phần nào địa thế của ngôi nhà, khi tôi chuẩn bị bỏ lá vối ra để di chuyển thì chị Ma ngăn lại. Từ cổng của ngôi nhà có ánh đèn pin soi ra ngoài đường và hai bóng người xuất hiện đi dọc bức tường đặt thêm vài bức tượng nữa.
- Đám này xem ra đã cẩn thận hơn rất nhiều.
- Vẫn chưa thấy người nào đầu trọc hả chị?
- Không thấy, chắc nó đã rời khỏi đây từ lúc chiều rồi.
- Ông ta hẹn em ngày mai ra quét dọn nên kiểu gì chẳng quay lại. Chắc chỗ này lụp xụp nên ông ta không ở lại, đại ca lúc nào cũng phải ở riêng một chỗ giống như chị.
- Hả? Em bảo gì?
- Thì bên đó cái ông đầu trọc là đại ca thì bên phe mình chị cũng là đại ca, đúng không ông Ba nhỉ? – Tôi quay sang cười và hỏi ông Ba.
- Tiểu thư có thể xem là đại tỉ chứ sao lại gọi là đại ca, đại ca là dành cho đàn ông chúng ta.
- À, đại tỉ. – Tôi gật đầu quay lại hỏi chị Ma. – Chị thấy sao?
- Toàn nói linh tinh, chị chỉ quan tâm mình đẹp thôi còn đại tỷ hay đại ca chị không quan tâm đâu.
Hai người đàn ông trở vào nhà sau khi đã đặt tượng đất sét xung quanh nhà, ngôi nhà bây giờ không khác gì một pháo đài đối với những vong hồn. Bàn bạc thêm thì cũng chỉ còn cách duy nhất là tôi sẽ phải thám thính bằng khả năng của mình, nghĩa là bỏ lá vối ra khỏi miệng. Tôi lom khom đi nhanh về phía cánh đồng, đến khi gặp chỗ giao nhau của bờ ruộng thì cúi hẳn người xuống chậm rãi bò về phía ngôi nhà, đồng minh duy nhất của tôi bây giờ chỉ là bóng tối trước khi trăng lên. Tôi bò đến gần bức tường rồi đứng lên đi sát bức tường sau nhà đi về lối cửa sau. Tôi vẫn thấy rào tre chắn lối cửa sau, ngó đầu vào nhìn nhưng chẳng thấy gì ngoài một màu đen của bóng tối. Tôi dỏng tai lên lắng nghe nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường nên quyết định đột nhập vào nhà, đây là một ý tưởng táo bạo nhưng tôi muốn nghe rõ họ đang nói chuyện gì ở trong ngôi nhà này. Với thân hình nhỏ thó của mình, tôi không khó khăn gì để trườn qua khe hở giữa những cành rào tre và bức tường để vào phía sân sau của ngôi nhà. Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cánh cửa sau của ngôi nhà, áp sát tai vào cửa để nghe động tĩnh ví dụ như tiếng dép đi lại, tiếng nói... nhưng không nghe được gì ngoài sự yên tĩnh đến rợn người. Tôi nhón nhẹ từng bước chân, lưng dựa theo tường nhà hướng về phía cổng, ánh đèn măng – sông rọi qua chấn song cửa sổ im lên bức tường, ở đây tôi nghe rất rõ tiếng người ở trong nhà, không có thông tin nào giá trị trong khoảng mấy phút đứng nghe lén nên tôi rút lui theo lối đã vào. Thông tin có ý nghĩa nhất với tôi đấy là người đàn ông đã yểm bùa ở cạnh mương nước, điều này nhắc nhở tôi phải cẩn thận hơn trong ngày mai đến đây quét dọn.
Đặt chân ra bờ ruộng thì tôi tiện tay cầm theo ba bức tượng, bao gồm hai tượng để sau nhà và một tượng để ở góc Tây Nam của ngôi nhà, sau khi đã đi xa khỏi mục tiêu thì tôi mới tiến hành xử lý những tượng này, tất cả đều bị giẫm gãy đầu sau đó ném xuống mương Khoai. Chị Ma nhìn tôi với ánh mắt gườm gườm có vẻ không hài lòng, tôi đáp lại bằng nụ cười toe toét.
- Kiểu gì bọn nó cũng đề phòng hơn.
- Thì mình cũng phải cho họ biết nơi đây không phải là đất lành chứ chị.
- Tượng chúng nó để quanh nhà chắc là không ít đâu, để chị với ông Ba xử lý thêm vậy, bớt đi một đứa thì sau lại nhàn.
Tôi ẩn thân và nhanh chóng nhìn thấy chị Ma và ông Ba đã xông tới đánh nhau với hai tượng đất ở bức tường phía Tây. Để đề phòng những âm binh canh trước nhà trợ chiến nên tôi tiến thêm vài bước và ngồi chờ, chỉ cần đám này có động tĩnh thì tôi sẽ tham gia ngay lập tức, tôi tin rằng thanh kiếm gỗ trên tay mình dư sức chia đám này thành đôi ngay lập tức. Chị Ma mau chóng hạ gục đối phương sau khi tung tuyệt chiêu đánh rơi kiếm của đối thủ kèm theo đó là một đường kiếm nhanh như chớp, tôi chắc rằng bức tượng đó đã thiếu đi phần đầu. Lê Ba tướng quân thì vất vả hơn một chút nhưng ông ấy cũng kết thúc trận chiến khi gươm đâm xuyên qua ngực của âm binh. Cả hai được động tay động chân thì có chút hài lòng quay lại chỗ tôi đang ngồi chờ, họ quyết định rút lui thay vì đánh tiếp.
Đêm đầu tiên đến ngôi làng này, nhóm người đã mất đi năm bức tượng võ tướng, cuộc chiến du kích tiêu hao sinh lực của đối phương bắt đầu như vậy, khởi đầu đơn giản giống như mùa hè của tôi vậy.