Chương 153: Đêm huyền thoại (P.1)
Chị Ma không biết đã lấy nước từ đâu về cho tôi, nước đựng trong một cái gáo dừa, tôi như cảm giác được thứ nước ngọt lịm ấy chảy qua từng chỗ trong cơ thể, từ khoang miệng xuống cuống họng và vào bụng.
- Uống từ từ thôi không sặc bây giờ!
Chị Ma ngồi xổm phía trước tôi chừng 2m, hai tay xếp bằng trên đầu gối còn thanh kiếm chẳng biết đã giấu ở đâu. Tôi uống ừng ực một hơi cạn nước trong cái gáo dừa, một ít nhiễu xuống chảy ướt cổ áo do uống vội, đưa tay quẹt miệng rồi tôi lấy sức thở thêm vài hơi.
- Sao lại để khát đến nỗi như thế này???
- Tình hình nguy cấp quá nên em không đến được những chỗ em để nước, giếng... giếng nước hàng xóm thì lại chẳng có xô.
- Chị ở chỗ này nên không biết được hướng bên ấy, cái thằng tượng đất ấy réo chửi nó cứ như điếc nên phải rủ thêm những vong hồn ở cánh đồng này đến chửi cùng.
- Ch... chị lại cho họ bạc à?
- Không ai lấy gì cả, nghe nói là có thằng người Tàu đến phá làng nên họ cũng hào hứng. Xong việc chị sẽ cảm ơn họ sau, em yên tâm.
Tôi kể lại vắn tắt cho chị Ma những gì mình đã trải qua từ lúc đám người đột nhập và cả thắc mắc tại sao chị Đẹp vẫn để cho bọn người này tiếp tục đào mà không làm gì đó ngăn cản. Chị Ma nghe rất chăm chú và sau khi tôi kể xong thì chị ấy mới nói:
- Thế là thằng phù thủy ấy nó còn để rất nhiều âm binh quan tướng giống như ba cái thằng lúc nãy xuất hiện thêm, liệu có nhiều không nhỉ?
- Em nghĩ là nhiều đấy chị, bốn góc tính ra là 16 tượng nhưng em đoán cái tượng to như cái ông Bát Nhất gì đó thì chỉ còn 1 cái ở góc Tây Nam.
- Như em nói thì ra thằng này đào trộm mả sau đó lấy xương cốt của họ trộn vào tượng để mang theo, như thế là hợp lý đấy.... Nhưng việc con Khuê tại sao giờ này chưa động tay động chân thì chị cũng thấy lạ...
- Em cũng không hiểu ra làm sao nữa...
- À, có phải em bảo là chủ kho của con Khuê là người Việt không nhỉ?
- Đúng, chị ấy từng nói với em như thế.
- Hừ... con này ghê đấy, nếu kho của nó chủ là người Việt có khi cách bài trí lại khác của người Tàu nên nó cố ý để cho đám này phá phách cho tội thêm nặng chứ không có gì đâu. Chìa khóa quan trọng nhất chính là trước đây hướng mặt của nó được đặt theo hướng nào, đọc sai hướng mặt của nó là họa sát thân đấy!
- Chả phải... chả phải miếu ở hướng Bắc sao chị?
- Miếu Thần giữ của thì cái nào chẳng quay về hướng Bắc nhưng miếu của nó có phải là từ xưa đâu, cũng như hướng của miếu không có nghĩa là hướng mặt của nó, cái này chỉ có nó biết và người sở hữu kho của nó biết mà thôi!
- Em hiểu rồi!
- Đấy chính là thứ còn thiếu trong bức họa đồ tìm kho của chị.
- Bây giờ chị tính như thế nào?
- Tìm cách hạ sát nốt đám tượng thằng kia đã yểm, cho nó mất cả chì lẫn chài và chị nghĩ con Khuê cũng sẽ dễ bề hành động hơn. Con bé tiểu thư nửa mùa ấy chỉ giỏi nói mồm, trí thức giả chứ đánh nhau là phải gặp chị, thằng kia nó yểm một đống tượng âm binh quay mặt vào trong và có thể gần miếu của con bé còn nhiều hơn nên nó chưa hành động.
- Ơ, thế... thế âm binh canh cửa kho của chị ấy đâu?
- Đám đó chỉ hành động khi từng cửa bị mở sai thôi, mở sai là nó chém cho c·hết không kịp thở đấy!
- Liệu cái đám âm binh lão phù thủy mang theo có phải là đề phòng âm binh canh cửa không chị?
- Chắc chắn là như thế, bên nào ưu thế hơn thì phải chờ mới biết được nhưng có chị ở đây nhất định bên con Khuê sẽ thắng.
- Chị ấy bảo rằng chị có thể vào đất ấy nếu muốn, chắc ông Thổ Địa cũng làm lơ rồi!
- Thảo nào lúc đứng chửi nhau rõ ràng chị có thấy lão Thổ Địa nhà này đi chỉnh sửa cây cối ở những góc sau nhà, chả lẽ lão ta cũng giúp em?
- Em không biết, em chưa gặp ông ấy bao giờ...
- Thôi em nghỉ thêm một chút rồi chị em mình tính cách chiến tiếp, giờ mới giữa giờ Tý thôi, đêm còn dài.
Tôi ngồi ngả người duỗi chân thẳng ra nghỉ ngơi để nghe chị Ma đưa ra kế hoạch của chị ấy, kế hoạch của chị Ma thì rất đơn giản: Đánh, đâm và chém đứt những tượng đất kia, giọng của chị ấy rất hào hứng làm tôi phải bật cười khiến chị ấy có vẻ đỏ mặt giống như mất hình tượng vậy. Tôi vội vàng nói ra những ý định của mình để chị ấy có cái nhìn bao quát hơn cũng như nhắc chị ấy việc có thể nghe được tay Trọng bị chó cắn nói gì đó với đồng bọn.
Tôi lặng lẽ trở lại chỗ lạch nước nơi đã gặp chị Ma, bóng hình của chị ấy đi phía trước tôi mờ ảo lẩn khuất vào bóng tối của những rặng tre ven làng và mấy bụi cây mọc lúp xúp cạnh lạch nước. Sau khi đã thống nhất với nhau là cần theo dõi kỹ hơn vì đối phương chắc chắn đã phát hiện ra những bức tượng b·ị c·hém tả tơi và sẽ tăng cường đề phòng nên phải hết sức cẩn thận, không thể manh động. Tôi bây giờ có vai trò vô cùng quan trọng là làm đôi tai cho các chị để nghe lén đối phương đang bàn mưu tính kế gì... nhưng có một thực tế cần phải lưu ý là tôi dẫu sao vẫn chỉ là một thằng trẻ con, an toàn tính mạng là tiêu chí cần đặt lên hàng đầu, chị Ma cũng hiểu rất rõ điều này.
Bóng hình với bộ quần áo nông dân, tóc búi cao của chị Ma thoắt ẩn thoắt hiện cách tôi chỉ chừng 3m, chị ấy sẽ đứng ngoài này chờ tôi vào thám thính, nếu có biến thì chị sẽ lao vào giải vây để tôi chạy thoát, lá vối lúc này tôi đã ngậm vào miệng. Ngồi xổm trong làn nước chỉ ngập cao hơn mắt cá chân một chút, tôi hít thở mấy hơi để lấy thêm can đảm sau đó bò ngược trở vào trong, dùng hai tay để mở đường, xuyên qua đoạn hầm khoảng chừng 5m tối tăm mù mịt với những dây leo đặc kín. Mặc dù chị Ma đã dặn dò tôi rằng sẽ không có thứ côn trùng hay rắn độc nào làm tôi kinh sợ nhưng nỗi sợ hãi vô hình thuộc bản năng không vì thế mà tiêu tán đi. Dù sao trong lòng tôi cũng thầm cảm ơn những ông thần Thổ Địa đang cai quản mấy mảnh đất xung quanh đây bởi vì các ông ấy đã dùng quyền phép của mình để giúp đỡ tôi tránh gặp phải điều không may từ những thứ ngoài mong muốn.
Lúc này tôi lại cảm thấy không mất nhiều thời gian để chui qua đoạn hầm, vẫn là đoạn hầm tầm 5m chẳng có gì thay đổi ở khoảng cách nhưng có lẽ tôi đã bớt đi nhiều phần lo lắng nên không thấy thời gian quá dài như lần trước nữa.
- Phát hiện ra lúc nào? – Tôi nghe giọng của lão Diều Hâu hỏi khi mặt vẫn còn đang dí sát vào những bụi cây nằm mọc ngang dọc lạch nước.
- Khoảng gần nửa tiếng trước vẫn thấy y nguyên.
Giọng của Hàn Xì đáp lời, những tiếng thì thào cách tôi không xa, chỉ một lùm cây và bờ của lạch nước. Tôi vội dừng việc di chuyển lại chống hai khuỷu tay xuống vểnh tai lên để nghe những lời bọn họ đang trao đổi.
- Những vệt chém này không phải do người gây ra với một bức tượng được, tất cả nhát chém đều rất ngọt!– Hàn Xì nhận định.
- Ông có điều tra về làng này kỹ không? Liệu có thầy phù thủy hay những thế hệ trước trong làng từng có người làm võ tướng được chôn cất hay không?
- Làng này nằm chơ vơ như ốc đảo, bốn bề đồng không mông quạnh. Tuy không phải là một làng thuần nông nhưng dân làng đều hiền lành, bao đời nay ngoài làm ruộng thì họ có nghề rèn cày và cuốc sau đó là làm đậu phụ. Đình làng này cũng thờ tổ nghề đậu phụ cho nên không có khả năng có ai làm võ quan đâu!
- Thầy phù thủy thì sao?
- Chưa bao giờ nghe nói đến, làng này toàn người già và trẻ con.
- Chùa làng này có sư chứ?
- Một ông sư tầm 60 tuổi người hom hem và hiền lành, suốt ngày chỉ quanh quẩn quét tước ở chùa, điều này tôi đã điều tra rất kỹ vì kinh nghiệm từ những lần trước, tôi có phải tay mơ đâu?! – Giọng của Hàn Xì có vẻ hơi khó chịu.
- Tôi hỏi cho chắc như vậy bởi vì lúc nãy tôi nghĩ có người phá mình nhưng bây giờ xem ra có vẻ không phải, khả năng cao là đang có nhiều vong hồn muốn phá chúng ta làm việc này.
- Vong hồn? Ý của bác là...?
- Tôi đã mời Thổ Địa hai lần, ông ấy đều bảo không có người lạ mà tượng như này thì chỉ còn người âm quấy phá. Hôm trước ông bị ném ở chỗ nào?
- Bị ném từ đoạn kia cho đến chỗ này, tôi nhớ là như vậy...
- Khó hiểu nhỉ, tôi làm bao nhiêu vụ rồi chưa có vụ nào lắm sự kỳ lạ như thế này, chẳng lẽ đất của cái làng này lại thiêng đến vậy?
- Bác tính bây giờ ta nên làm như thế nào?
- Mẹ nó, giờ đào sâu cũng được gần 2m rồi không còn thời gian để xem xét kỹ mọi việc nữa. Trong cái hòm mang theo tôi còn nhiều tượng đất, cùng lắm thì đem ra dùng hết! - Lão Diều Hâu dường như thở dài. – Cái miếu cổ này tôi cũng thấy khác những miếu trước đây chúng ta làm.
- Tôi cũng thấy hơi khác một chút nhưng nền miếu cũ vẫn quay hướng Bắc y như cái miếu bây giờ, đất đào lên thì bác biết rồi, là đất rắn và nhiều năm không có ai động đến, tôi chỉ thấy lạ ở cây duối.
- Cây duối không có gì lạ cả, xưa kia gần lăng tẩm quan lại cũng có trồng làm cảnh, bên nước tôi cũng thế, chỗ các ông làm theo nên có gì mà khác?!
- Nhưng... nhưng bác có thấy cứ lạnh lạnh không?
- Ông có phải lần đầu làm cái này đâu, đi trộm của người khuất mặt nhất là đám Thần giữ của này thì âm khí nó tỏa ra là có, vì bây giờ là nửa đêm nên sẽ còn lạnh hơn, khí âm đang thịnh.
- Thế góc này thì sao bác? Bỏ à?
- Bỏ thế nào được, tôi sẽ yểm tượng kỵ binh ở đây để xem bọn ma quỷ ở cái làng này làm được gì, tôi không tin chúng có thể chống lại được quân Thiên triều đã từng khai hóa vùng này.
Nghe lão Diều Hâu nói đến đoạn này thì tôi cảm thấy lo lắng, hóa ra lão ta còn nhiều thứ lợi hại chưa dùng đến.
- Tôi sẽ đặt thêm lớp bảo vệ gần gò, ông đi nhắc đám lính để ý góc Tây Nam, chỗ đấy ban nãy vẫn còn y nguyên, bảo chúng nó bí mật soi kỹ những chỗ tối nơi có thể ẩn nấp được để xem có người hay không.
Tiếng bước chân Hàn Xì vừa chạy đi thì bị lão Diều Hâu gọi giật lại.
- Này ông Hàn, dùng cái này bịt vào đầu đèn pin khi đi tuần!
- Để làm gì? Đèn pin bọc vải đen rồi?
- Cái này có thể soi được đứa nào ẩn thân, tôi cứ thấy việc này mờ ám y như tối hôm trước ở nhà.
- Ẩn thân như bác hôm trước? – Hàn Xì hỏi có phần ngạc nhiên.
- Mặc dù tôi không tin người ở xứ này có đủ tài phép như thế nhưng đề phòng vẫn hơn. Khu vực này b·ị đ·ánh chém nhiều nhất cho nên phải lùng sục thật kỹ nhưng cũng đừng đánh động hàng xóm. Các ông có mang v·ũ k·hí đấy chứ?
- Có đây, dao găm quân dụng và mã tấu phòng thân.
Tiếng bước chân của Hàn Xì xa dần, bốn bề yên tĩnh trở lại và sau đó tôi lại cảm thấy không gian xung quan mình như đặc quánh lại khiến bản thân tức ngực, khó thở.
- Xin phiền quan Thổ Địa cho tôi hỏi xung quanh đất này có mộ võ tướng nào hay không?
Thì ra lão Diều Hâu lại mời thần Thổ Địa để dò hỏi, tôi nằm trong lạch nước nín thở để nghe xem ông Thổ Địa sẽ nói gì.
- Đêm nay ông đã gọi tôi ba lần, quá tam ba bận nên lần này ông có hỏi gì thì hỏi một lần cho xong chứ lần tới là tôi không đến đâu. Trong đất này không có võ tướng nào cả, xung quanh đây cũng không có!
- Vậy quan Thổ Địa cho tôi hỏi ai hay vong hồn nào đã vào đất này để p·há h·oại những bức tượng của tôi để đây?
- Không có ai vào p·há h·oại hết, âm binh ông thỉnh đến đã rời đất này nên tôi không biết có chuyện gì xảy ra!
- Tại sao họ lại rời đi được?! Tôi đã ra lệnh cho họ đứng canh gác sao lại dám trái lệnh tôi? - Lão Diều Hâu có vẻ không tin lời ông Thổ Địa bèn hỏi vặt lại.
- Điều này ông phải tự tìm hiểu, đấy không phải là phận sự của tôi và tôi cũng không đuổi họ đi. Tôi cũng muốn nhắc ông rằng việc ông mang tượng âm binh để trên đất của tôi là trái với phép tắc. – Giọng của ông Thổ Địa vẫn đều đều, thật khó đoán biết ông ấy có tức giận hay không.
- Bây giờ vẫn có 8 người đàn ông trên mảnh đất của quan, có phải như vậy không?
- Lần thứ ba ông hỏi và như tôi đã nói, vẫn có 8 người đàn ông.
- Có... có bao nhiêu vong hồn ở trên đất của quan, thưa quan?
- Gia tiên tiền tổ của gia đình này cùng với Thần miếu.
- Cụ thể là bao nhiêu người?
- Điều này là cấm kỵ nên tôi không thể trả lời ông được, những gì được phép nói ra thì tôi cũng không giấu! – Tôi nghe đến đoạn này thì cảm giác như ông Thổ Địa cũng bực, ông ấy chắc là một người sinh thời khoảng ngoài 50 tuổi vì âm điệu khác với những người thanh niên trai tráng.
- Miếu kia là nữ thần hay nam thần thưa quan?
- Đã là Thần thì không phân chia nam hay nữ, chúng tôi đều gọi là Thần. Ông còn điều gì muốn biết nữa không?
Lão Diều Hâu im lặng và sau đó tôi thấy mình thở lại một cách dễ dàng, vì không còn bị đèn nén ở ngực nên tôi đoán ông Thổ Địa đã biến mất.
- Đ.m thổ với chả địa hỏi cái đếch gì cũng không biết, toàn trả lời những thứ vớ vẩn! - Lão Diều Hâu bực tức thì thầm văng tục rủa xả ông Thổ Địa. - Tí nữa ông yểm cho biết tay! Cái xứ chó đẻ này, mảnh đất chó đẻ này đã làm hao tổn của ông bao nhiêu công sức và tiền của!
Không gian yên tĩnh trở lại nhưng chỉ một lúc sau đã có nhiều giọng nói hơn, chắc lão Diều Hâu đã quay lại cùng với những người khác.
- Tôi để thêm tượng ở đây, mặt quay ra cánh đồng. - Diều Hâu thì thào ra lệnh với những người khác. – Các ông soi thật kỹ bụi rậm xung quanh xem có gì khác lạ hay không, kể cả bên phía ngoài lũy tre nữa cho chắc ăn. Đ.m, tôi đếch tin Thổ Địa đất này nữa, Thổ Địa cũng từng là người mà ra cho nên cũng tráo trở và cứng đầu lắm.
- Tìm hết cả xung quanh luôn hả bác? – Tay Trọng bị chó cắn thì thào hỏi lại.
- Ông cẩn thận dò kỹ từ cái chỗ hố xí góc kia đến chỗ này, xem kỹ trong bụi rậm luôn cho nó chắc chắn. À, mà ông Trọng này, - Diều Hâu tự nhiên đổi giọng. – bát tự của ông như nào nhỉ?
- Bát tự là gì bác?
- À, tí nữa xong việc ông nói cho tôi rõ cả giờ sinh của ông để tôi tính quẻ xem sao, lúc nãy ông quên đeo cái bùa này có lâu không?
- Chắc vài phút...
---
***