Chương 147: Đột nhập
Vị trí thứ nhất tôi chọn chính là khu vực giữa vườn sau của nhà bà ngoại, một đống gạch vụn nhỏ đã được đặt ở đó. Bà tôi tận dụng khoảnh vườn này để trồng khoai lang, khoai tây cho nên giữa những luống khoai sẽ có một phần bị trũng rất thích hợp cho việc nằm sấp để nấp ở đấy, gạch thì chia đều để ra hai bên. Nếu đứng từ luống khoai này mà ném thì chỉ chừng 20m và tầm quan sát sẽ là từ phía chỗ nhà xí cho đến lối đi ra cánh đồng.
Lũy tre ở gần lối đi vào là địa điểm tôi chọn làm vị trí thứ hai, nơi tôi giấu những viên gạch vỡ to khoảng bằng củ đậu.
Vị trí thứ ba tôi nhắm đến là nằm ở phía Nam trong khu vườn trước nhà và dưới những gốc cây bưởi, tôi xác định vị trí này chỉ để phòng hờ mà thôi.
Vị trí thứ tư là vị trí sau cùng và cũng là vị trí quan trọng nhất, tôi chọn trên mái nhà của cậu Út tức là mái của căn nhà dưới.
Tôi có một thói quen bất di bất dịch là "rút kinh nghiệm" và "chịu khó học hỏi" hy vọng tôi có thể giữ được thói quen này lâu nhất. Tôi đã đúc kết kinh nghiệm từ những lần chơi trận giả cùng đám bạn, kết hợp chịu khó đọc lịch sử Điện Biên Phủ vậy nên tôi luôn muốn chiếm vị trí cao nhất để dễ quan sát xung quanh.
Tính từ đầu hồi phía Tây của căn nhà dưới, nơi tôi dự tính sẽ ẩn nấp, từ chỗ ấy chếch sang hướng 10g sẽ là gò đất có ngôi miếu, khoảng cách tầm dưới 20m, đại khái là trong tầm ném hiệu quả, tính sát thương sẽ cao. Tôi để khoảng 30 “củ đậu bay” nằm rải rác trên mái ngói, thanh kiếm gỗ trừ tà tôi cũng cẩn thận gài vào mái ngói để không bị rơi. Do đã trải qua nhiều lần đối phó và rình mò trong đêm với người lớn nên tôi cũng biết rằng khi tôi ở trên cao cũng dễ bị lộ vì bóng dáng của tôi sẽ nổi rõ mồn một trên nền trời đêm, họ phát hiện ra tôi trước sẽ là điều không hay gì và rất khó dự đoán hậu quả. Ví như lúc này, nếu tôi chọn phương án trên và dùng những viên gạch to bằng củ đậu ném vào đầu những người ở phía dưới cộng với la hét thì hậu quả ai cũng có thể tưởng tượng được, khả năng họ ôm đầu máu bỏ chạy là rất cao.
Tuy vậy, việc trèo lên mái nhà ẩn nấp hẳn là chẳng người lớn nào có thể nghĩ ra được nhưng tôi lại rất thích việc này, do hàng tuần bà Già đều bảo tôi leo lên nóc nhà dọn lá tre và bụi bẩn vì bà muốn có nguồn nước sạch khi mưa xuống. Bà Già có hẳn hai cái chum lớn đựng nước mưa, tôi không được sử dụng nước ấy gội đầu nhưng uống vì vô tư, thậm chí không cần đun sôi trước khi uống. Mỗi lần tôi trèo lên ấy đều không có thang nhưng mãi rồi cũng thành thục nên dần dần việc trèo mái nhà sau đó đứng trên đấy nhìn bốn bề xung quanh mang lại cho tôi những cảm giác rất lạ, thứ cảm giác được tự do và đứng trên thiên hạ. Khi trưởng thành, mặc dù tôi đã có nhiều cơ hội đứng trên những ngôi nhà cao tầng mà nhìn xa trông rộng nhưng tuyệt nhiên tôi không còn cảm giác giống với cảm giác khi được đứng trên mái nhà quê hương nơi có cảnh những cây cau, mái ngói cũ kỹ và những mái bếp tỏa khói lam chiều... Tất cả hình ảnh ấy đã mang lại những xúc cảm đặc biệt trong tôi.
Thiết nghĩ tôi nên miêu tả lại một chút về địa hình, địa thế của nhà bà ngoại tôi thêm một lần. Nhà bà ngoại tôi là một mảnh đất có diện tích khoảng 2000m vuông nằm ở mé Tây của làng, cạnh cánh đồng lúa. Mảnh đất xem như là hình vuông, ở gần đoạn giữa là hai căn nhà mái ngói được xây liền nhau theo hình chữ Nhất vào năm 1978, nhà dưới xây cao hơn, to hơn căn nhà trên và nó thuộc quyền sở hữu của cậu Út tôi. Cái bếp mới xây được mấy năm nằm cạnh đầu hồi của căn nhà trên là nơi tôi đã nhốt con Vện vào để bảo vệ nó khỏi việc bị cho ăn bả. Lối đi ở sau nhà nằm ở góc Tây Bắc được rào tạm bằng những cành tre khô, cành ổi hoặc bất cứ thứ cành khô nào, còn ngôi miếu của chị Lý Ngọc Khuê nằm ở mé Tây Nam, toàn bộ mé Tây này là một lũy tre gai dày đặc dài chừng 200m.
Phía Nam của mảnh đất có một dãy tre và tường gạch ngăn cách với nhà hàng xóm, kéo dài ra đến tận cổng mà trước đây khi chưa chia đất chính là lối đi của người dân trong làng ra cánh đồng nên mới có chuyện qua cửa miếu chị Đẹp phải hạ cuốc cày và mũ nón. Khu vườn trước nhà gồm một cây trứng gà lớn cùng nhiều cây bưởi thấp trĩu quả nên rất um tùm vào buổi tối. Phía Đông của mảnh đất giáp với nhà bác Lan và là lối đi vào nhà còn phía Bắc tuy không có tre nhưng ngăn cách với nhà hàng xóm bằng những bụi cây đủ loại rất dễ cho việc ẩn nấp.
Bóng tối đã bao trùm toàn bộ mảnh đất, lúc này đứng ở phía trong sẽ nhìn được bóng người loáng thoáng nếu họ đi ở ngoài cánh đồng kể cả trời tối không có trăng. Sau khi sắp đặt mọi thứ xong xuôi thì tôi tự thưởng cho mình một chai Coca để giải khát, tôi đứng ở sau nhà, trên ruộng khoai để ngắm nhìn bầu trời rải rác những vì sao, một hồi sau khi uống hết chai nước thì tôi chợt nghĩ nên bẫy đám người ấy vì kiểu gì họ cũng sẽ vào bằng cái lối sau nhà này. Tôi đứng quan sát một hồi nhưng chưa biết nên bẫy họ bằng cách nào, giá như có thời gian thì vót chông giống như ông Đinh Núp thì mấy người kia chỉ có cách khóc thét mà thôi. Ngó nghiêng quan sát một hồi bỗng nhiên tôi thấy một bóng người đứng cách mình khoảng 5m ngoài bờ ruộng, đó là một người phụ nữ khá cao, đầu đội nó mê và quần áo thì mặc y chang như đang đi làm đồng khi hai ống quần màu đen xắn lên cao gần đầu gối, cái áo màu nâu dạng có hai túi hai bên giống như bà tôi hay mặc. Người phụ nữ xuất hiện quá bất ngờ khiến tôi như bị cứng họng và không thốt lên lời, cô ta xuất hiện từ lúc nào tại sao chỉ cách đây chừng 1 phút tôi không nhìn thấy, chả lẽ là... là ma ư? Tôi cảm thấy mất bình tĩnh một chút vì bất ngờ, tay vẫn cầm vỏ chai nước lui lại phía sau chừng hai bước và xoay người định bỏ chạy.
- Chạy đi đâu?
Giọng nói vang lên bên tai tôi, giọng nói này thì tôi rất quen nên tôi khựng người xoay đầu lại nhìn.
- Chị đây mà!
Người phụ nữ đang đứng bên bờ ruộng bỏ cái nón mê xuống và tôi nhận ra ngay khuôn mặt quen thuộc.
- Ơ... !
Tôi chỉ tay thẳng vào bóng người phụ nữ ấy mà không thốt được lời nào, chỉ biết ú ớ.
- Chị, là chị đây chứ ai mà hoảng thế?
- Ch... chị... Ngọc... Ngọc Hoa s... sao? – Tôi lắp bắp không thành tiếng.
- Đúng!
Tôi nuốt nước bọt và dụi mắt để nhìn cho rõ vì tôi sợ mình nhìn nhầm, chị Ma xinh đẹp của tôi với bộ váy đỏ hoặc đôi khi là bộ đồ nai nịt gọn gàng để đánh nhau cũng màu đỏ sao trước mắt tôi bây giờ lại nhìn như một chị nông dân thế này?
- Chị... sao... sao chị lại ăn bận như thế này? – Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn chị Ma xinh đẹp với váy áo không còn thướt tha trước mặt.
- Mặc cái này gọn gàng mà dễ trốn, – Chị Ma giải thích – Chị sẽ ẩn nấp ngoài cánh đồng này. Mấy ông Thổ Địa nói rằng tay phù thủy kia có mang theo một số hình nhân đất sét cùng vài món đồ kỳ quặc nữa, hình nhân đất sét đó là quan tướng âm binh nó mang theo để bảo vệ trong lúc đào bới, số lượng sẽ là 8 người tất cả.
- Nhưng... nhưng chị có vào được trong đất này đâu?
- Không vào được thì rủ mấy đứa đấy ra ngoài này đánh nhau, đồng lúa rộng rãi mặc sức đâm chém.
- Đời nào cái đám âm binh ấy mắc bẫy được, như chị nói thì đám ấy đi theo để bảo vệ thầy phù thủy chứ đâu phải để đánh nhau ngoài đồng, nhỡ đâu lão ấy biết?!
- Khi đào mồ cuốc mả là sự đã rồi, nó biết có ma quỷ trong làng quấy phá thì có làm sao đâu, chính vì nó đoán biết có ma quỷ quấy phá nên mới mang theo cả đống hình nhân phò trợ cho nó nên em đừng dùng lá vối ẩn hình trừ khi thật sự cần thiết.
- Chị... chị nói thế làm em thấy lo...
- Lo cái gì?! Chị sẽ có cách dụ đám âm binh quan tướng ấy ra ngoài này, toàn một lũ võ biền đất sét thì sao chống lại được chị đây! – Giọng chị Ma rất tự tin, quả nhiên chị ấy chỉ sợ thiên hạ không loạn, nước sôi lửa bỏng thế này mà thái độ hào hứng cứ như tôi khi vừa nhặt được vàng vậy.
- Tự nhiên chị ăn mặc như thế này làm em không nhận ra. – Tôi nhận xét.
- Sao? Mặc như thế này không xinh đẹp hay sao?
- Chị tính giả dạng là một ma nữ đi làm đồng mà tay với chân trắng như trứng gà bóc như thế kia thì chỉ có... Nói sao nhỉ, chỉ có thằng ngu mới tin chị là một con ma ngoài đồng, thậm chí còn bị đám âm binh quan tướng ấy chú ý ấy chứ!
- Có phải vậy không? – Chị Ma cúi xuống nhìn ngó bản thân một lúc. – Chị nghĩ chỉ cần mặc như này là được rồi, đúng thật là trước kia cũng không phải đi làm đồng nên chị không biết.
- Em thấy người đi làm đồng là phải chân lấm tay bùn và mặt thì... mặt thì dĩ nhiên không sáng như chị đâu, em nhìn mãi chẳng thấy chị có điểm gì giống ma nữ làm đồng hết mà giống mấy cô văn công thi thoảng hát trên Tivi.
- Sao lại thế được? – Chị Ma bán tín bán nghi với lời nói của tôi và lại nhìn ngó bộ quần áo mặc trên người thêm một lần nữa. – Giờ phải làm sao cho giống?
- Chân lấm tay bùn và mặt thì chị quẹt một hai vệt bùn đen đi cho bớt xinh đẹp, nông dân không xinh đẹp và trắng trẻo như thế đâu chị ơi! – Tôi giải thích một cách khó khăn.
- Phải xấu đi hả? – Chị Ma thở dài – Sao lại phải xấu đi, nông dân cũng phải đẹp chứ?
Tôi không biết giải thích ra sao nên đành lắc đầu với hình dạng trước mặt, tôi không nhận ra chị Ma thân quen của mình nhưng khi đã nhận ra rồi thì đúng là chị Ma giống mấy cô văn công má phấn môi son và chân tay cô nào cũng trắng như trứng gà bóc, dáng người dong dỏng cao như này nhìn mãi không có nét nào để thấy giống đang đi làm đồng mà giống một người đang đi chơi với một bộ đồ làm ruộng mà thôi.
- Thôi được rồi, ngoài cánh đồng này còn có nhiều mả nhiều ma, chị sẽ nhờ mấy đứa ấy tư vấn cho giống nông dân để lừa đám quan tướng âm binh đất sét ấy! – Chị Ma nở nụ cười nhất tiếu thiên kim* - Còn phần em tính làm gì?
- Em sẽ nấp trên mái nhà kia để theo dõi nhất cử nhất động của họ trong khi họ đào miếu - Tôi chỉ tay về hướng tôi ấn định làm chỗ nấp. - Hiện tại em cũng chưa gặp chị Khuê nên cũng không biết chị ấy sắp xếp như thế nào để em biết đường phối hợp, em có chuẩn bị một số gạch vụn để ném vào đầu họ nếu cần thiết còn kiếm gỗ thì... thì dùng để đối phó âm binh.
- Cứ như vậy đi, con Khuê này tẩm ngẩm tầm ngầm ghê bây? – Chị Ma nói như muốn ai đó nghe thấy nhưng chẳng có tiếng nào đáp lại lời. – Con kia, ngươi trốn ở trong đấy hả? Trò vui như này phải để ta tham gia đấy! Ngươi... ngươi không được giành phần chơi hết một mình nếu không ta sẽ giận!
Chẳng có ai đáp lời, tôi đứng ngây người mặt nhăn như khỉ ăn ớt chẳng biết phải nói gì cho phải lẽ.
- Thống nhất như thế nhé! Chỗ lũy tre này trở ra cánh đồng từ bây giờ là địa phận của ta, đứa nào ra ngoài này thì là phần ta đánh g·iết còn từ lũy tre này trở vào là của nhà ngươi, ngươi nghe rõ chưa?
Chị Ma tự sắp xếp và tôi không hề nghe thấy ai đáp lời của chị ấy.
- Vậy em nhé! Chị đã sắp xếp xong xuôi rồi đấy! Em chú ý theo dõi mấy thằng còn sống là được còn những âm binh thằng phù thủy triệu lên nếu ra cánh đồng là của chị, bên trong lũy tre là của con Khuê.
- Nhưng... nhưng em có thấy chị ấy đồng ý gì đâu?!
- Chị làm việc mà phải cần nó đồng ý á?! Quan trọng chị đồng ý là được. Em định bênh nó phải không?
- Không phải thế, em có liên quan gì đâu, việc này em không có chút ý kiến nào ạ!
- Thế xem như là xong nhé, giờ chị phải đi tìm mấy vong hồn lang thang ngoài đồng để nhờ bọn nó chỉ cho cách giống ma nữ nông dân.
Chị Ma nói xong quay lưng bước đi lẫn vào cánh đồng lúa, bóng hình chị cùng chiếc nón lá mờ dần rồi tan biến trong hư không. Tôi đứng ngây người một lúc để định thần trở lại, phụ nữ đã là ma rồi mà cũng thật là rắc rối, tại sao họ không thể chung sống hòa bình với nhau, làm bạn với nhau được cơ chứ?
Tôi trở lại với việc tính đặt bẫy trên lối vào, sau một hồi suy tính thì tôi đã tìm ra một cách rất hay, tôi đã lấy những cành tre khô nằm rải rác ở phía trong, gần những bụi cây dại rồi rào thật chặt lối đi nhưng cố ý để hướng bên trái gần lũy tre thưa thớt hơn và rất dễ để bò vào, sau khi sắp đặt xong thì tôi đứng ngay cái chỗ mình đã cố ý để thưa ấy và nhìn ngó xung quanh, đúng lúc tôi định tụt quần thì lại nghe thấy tiếng chị Ma, điều này làm tôi giật thót in hệt k·ẻ t·rộm b·ị b·ắt quả tang.
- Em định làm gì đấy?
- E... em... em định đặt bẫy...
- Đặt bẫy sao lại định cởi quần làm gì?
- Cái này... chị hỏi làm gì, kệ em!!! Chị đã đi rồi sao còn quay lại bất thình lình làm em muốn đứng tim!
- Chị nhớ ra là em có thanh kiếm trừ tà nên quay lại dặn, nếu bọn nó có ra ngoài này đông quá thì tìm cách chém hộ chị vài đứa.
- Chị... chị sợ thua hay sao?
- Thua? Em nghĩ cái gì đấy, chị đây sợ chúng nó đông đánh nhau tốn thời gian chứ sao mà thua bọn đất sét ấy, chỉ là phòng hờ vậy thôi. Em không định giúp chị?
- Có chứ, có chứ, em nhất định sẽ tìm cách giúp chị nếu có nhiều quan tướng âm binh.
- Tốt, thế chị đi đây!
- Lần này chị có đi thật không đấy?
- Thật! – Chị Ma ngạc nhiên hỏi tôi.- Mà sao em lại hỏi như thế?
- Em hỏi cho chắc.
Chị Ma nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, tôi nhoẻn miệng cười cầu tài nên sau đó chị ấy xoay lưng lướt đi, bóng người với mái tóc đen dài lại mờ dần và biến mất trên những ruộng lúa. Tôi phải đứng chờ một lúc khi chắc mẩm chị Ma sẽ không quay lại mới nhanh chóng tụt quần xuống và tạo ra một cái bẫy, việc cài bẫy mất chừng hơn 2 phút thì xong, sau đó tôi tìm mấy cái lá khô trong vườn phủ lên. Ngắm nhìn thành quả của mình đã tạo ra và cảm thấy khá ưng ý sau đó tôi mới vội vã một tay cầm quần và một tay cầm chai nước chạy vào chỗ bể nước ở trước cửa bếp.
---
***