Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 121: Ông Mãnh




Chương 121: Ông Mãnh

Buổi chiều tôi cắm ba bông hoa hồng màu đỏ vào một bình hoa thủy tinh màu trắng mà tôi tự mua. Năm nay tôi tiến bộ hơn vì những năm trước tôi chẳng nghĩ ra việc tặng hoa cho chị váy đỏ này vào ngày 8/3. Ngoài bình hoa nhỏ, mấy nén hương nghi ngút khói thì có thêm một gói kẹo nhỏ để trên đĩa, thắp hương xong thì tôi ngồi một mình bên bờ ao cạnh cây vối nhìn ra cánh đồng phía bên tay phải mình, gió thổi vào mát rượi, ánh mắt tôi nhìn xa xăm chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, thoảng một chút tôi lại nhớ về lời cô giáo nói lúc buổi sáng. Ngồi một hồi, tôi nhặt vài cục đất nhỏ ném xuống ao, thở dài não nề rồi đứng dậy đi vào nhà.

Tối thứ Bảy tôi hay thức khuya xem bóng đá mặc dù chẳng hứng thú nhiều, đội bóng duy nhất mà tôi thích xem và ủng hộ trong hơn 20 năm qua là Manchester United bởi vì họ... mặc áo đỏ và do tôi xem họ đá trước tiên trên Tivi, sau này tôi thấy đội Arsenal của R9 hay Liverpool cũng áo đỏ nhưng tôi luôn thích đội đầu tiên mình xem. Cầu thủ tôi từng yêu thích là Roy Keane – Đội trưởng MU trong một thời gian dài – vì anh ta là người lãnh đạo đội bóng trên sân. Anh ta chưa hẳn là người giỏi nhất nhưng khi có anh ta ở trên sân tôi cảm thấy tin tưởng hơn, người có tầm ảnh hưởng không nhất thiết phải là người nổi bật nhất. Cuộc sống hay có những điều khó giải thích, tôi kỵ màu đỏ nhưng nhiều thứ tôi yêu thích và sử dụng lại là màu ấy.

Nửa đêm, cửa sổ lại có mấy tiếng động do đất hoặc sỏi ném vào, tôi đang nằm sấp chống cằm đọc truyện tranh thì vội ngồi dậy xỏ xép đi ra ngoài, Tivi vẫn để mở và đèn điện thì đã tắt từ lúc 10g tối để bà Già ngủ.

- Chị mới đi chơi về hay sao thế ạ?

- Đi vài nơi mới về này, kỳ này cũng kiếm được kha khá!

- Cái gì ạ? – Tôi ngẩn người ra tưởng mình nghe nhầm.

- Kiếm được tiền và vàng, bạc chứ gì nữa!

- Chị có thiếu gì mấy thứ đó đâu mà cần?!

- Ừ thì không thiếu nhưng hôm trước cho cái đám ma quỷ lang thang đi xem hội cũng vơi đi, lão quan tri huyện vì thương chị nghèo khó không có tiền để chi dùng mà phải tiêu bằng vàng lá cho nên cứ nài nỉ cầm về... – Chị Ma chỉ tay về phía con ngựa chiến đang quàng hai cái bị ở hai bên – Chị nể quá nên cũng nhận, chỗ kia mang về để dùng dần và bố thí cho đám ma đói phân nửa!

- Tr...trong cái bị kia là tiền hay sao ạ?

- Tiền và vàng, thêm một ít bạc nữa!

- Không... phải là chị... chị dọa ông ấy đấy chứ?

- Cái gì?! – Chị Ma hơi cúi đầu khom người xuống nhìn tôi – Em nghĩ chị là một tên t·rấn l·ột hay sao? Đây là ông ấy biểu hiện lòng thành, em hiểu chưa?

- E... em chỉ hỏi thế thôi mà... – Tôi hơi nghiêng người về sau cười gượng.

- Hôm nay là ngày gì mà lại mua hoa thế kia?! Lại còn mua cả hoa màu đỏ nữa, cái này là hoa hồng mà?! Sao không phải là hoa cúng như mọi lần?

- Cái này... – Tôi đưa tay lên gãi đầu – Hoa này dùng để tặng cho phụ nữ vào ngày 8/3 ạ!

- 8/3 à? Nay mới đầu tháng 2 cơ mà?

- À, theo Dương lịch thì hôm nay 8/3, tất cả phụ nữ trên thế giới đều được nhận hoa từ đàn ông ạ!

Chị Ma xoay sang nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt rồi hỏi.

- Đàn ông đâu???

- Em... thì em cũng là con trai! Rồi sẽ là đàn ông, bây giờ tập dần...



- Đàn ông không ai thấp như này đâu, trẻ con mà bày đặt làm người lớn!

- Em...em tặng cho nhiều người mà! Chỉ là muốn cảm ơn thôi, chị giúp em nhiều nên em tặng riêng chị hẳn 3 bông!

- Thế con bé lớp phó gì đấy được mấy bông?

- Em không dám tặng nó! Tặng thế bọn con trai và đám con gái sẽ trêu cả năm đấy! Em không dám!

- Ừ... cũng không nên tặng cho nó, dù sao duyên số cũng không thành vợ chồng được thì nên để dành tiền mà mua kẹo ăn... – trên tay chị Ma là mấy bông hồng tôi cúng lúc chiều - Chị được nhiều nhất hả?

Tôi gật đầu không nói.

- Đúng, chị phải được nhiều nhất vì chị đẹp, cái trò tặng hoa này có phải mới xuất hiện gần đây không? Trước đây chị không thấy có.

- Mấy năm gần đây ạ, em thấy bảo là có nguồn gốc từ Châu Âu.

- Ở đâu?

- Châu Âu ạ!

- Chị không biết chỗ đấy!

- Em cũng không biết, nghe nói phải đi máy bay mấy ngày mới tới nên cũng không gần.

- Máy bay? À, chim sắt, rồi, chị có nghe kể nhưng không đi nhanh bằng ngựa chiến được đâu!

- Dạ... – Tôi làm sao biết con ngựa của chị ấy chạy nhanh cỡ nào?! Máy bay dân dụng thì 1000km/h.

Chị Ma quay lại ra hiệu cho con ngựa, nó lập tức đi vài bước rồi biến mất, chắc là đi cất cái đống tiền vàng vừa được ông quan huyện tặng cho đây mà.

- Thằng tướng bại trận Triệu Đạt chả hiểu nó trốn đi đâu cùng đám thuộc hạ thân tín hơn chục đứa, thằng này mưu mô xảo quyệt! – chị Ma đổi chủ đề – Ai đó đã bày cho nó làm kết giới rồi bây giờ lại lặn một hơi không thấy bóng chim tăm cá.

- Chắc ông ấy sợ nên bỏ đi rồi...

- Bỏ đi thế nào được?! Chị đang tìm cách vào được nơi chôn xác của nó trước đây, phải tìm cách đào tung mả của nó lên thì nó mới hết chỗ ở, cho nó lang thang đầu đường xó chợ. Chị đây có thù với quân nhà Minh nên phải báo!

Tôi im lặng nghe bởi vì bản thân tôi không muốn tham gia vào mấy việc thù oán cá nhân, thêm nữa biết mình tài hèn sức mọn thì tốt nhất nên biết thân biết phận.

- Việc đ·ốt p·há miếu Xã Thần xem như là chìm, chẳng tìm được ai là thủ phạm. thằng Chuông kia thì b·ị đ·ánh cho 100 trượng vì tội vu cáo láo chắc bây giờ vẫn phải nằm sấp chưa lết đi đâu được, đáng đời! - chị Ma kể cho tôi nghe – Mà em cũng thật biết lựa lúc đấy! Một tháng bổng lộc của tay Bách Hộ đã được gửi đến các cụ Tổ tiên nhà em rồi!

- Em... Chỉ là em tiện miệng thôi mà!



- Tiện miệng? – Chị Ma cười. – Một tháng bổng lộc của tay ấy cũng khá đấy nhưng mà rồi sẽ lại phiền phức cho em...

- Sa...sao thế ạ? – Tôi giật mình.

- Không nói trước được!

- Mà em thấy cái ông Bách Hộ đó nhìn mặt quen quen, không hiểu em đã gặp ở đâu hay là từng gặp con cháu ông ấy.

- Có thể là em từng gặp con cháu của ông ta. Mà em đi ngủ sớm đi! Mai là sinh thần nếu tiện thì chị gặp em, em lấy một ít vàng dùng tạm nhé?

- À thôi... Em cảm ơn chị, em còn tiền mà! – Tôi vội xua tay.

- Chị đi nhé! – Chị Ma bước đi được vài bước thì quay lại nói thêm – Hoa này đẹp đấy, lại thơm nữa, thi thoảng mua làm hoa cúng cũng tốt!

Tôi trở vào nhà và tắt Tivi đi ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, tôi mở mắt ra như vừa nhớ được điều gì...

"Đúng rồi! Thằng ôn con bán pháo cho mình có nét rất giống ông Bách Hộ võ quan, chả lẽ nó là cháu chắt của ông ấy?"

Tôi lẩm bẩm một mình và vô thức cười rồi chìm vào giấc ngủ, loanh quanh toàn gặp người quen cả, có thể trái đất không tròn mà do huyện nhà quá chật.

- Dậy! Này, dậy!

Đang ngủ ngon lành thì tôi bị gọi dậy, cái cây quạt màu xanh vẫn thổi vù vù, tôi dụi mắt và nhăn mặt nhìn một người trạc tuổi tôi đang đứng ngay cạnh tấm phản gỗ lim, nhìn người này cũng thấp ngang ngang tôi nhưng đầu cắt tóc ngắn, cởi trần với nước da hơi ngăm đen cứng cỏi, tôi chút xíu thì nhầm với thằng L.

- Dậy chưa? – Người lạ hỏi tôi.

- Bạn... có việc gì thế bạn? – Tôi hỏi.

- Bạn?

Nghe người đó hỏi lại tôi với ánh mắt ngạc nhiên là tôi giật mình.

"Thôi bỏ mẹ rồi! Lại ai nữa đây?!"

Tôi nghĩ thầm trong đầu và nảy số rất nhanh, phải mau mồm mau miệng chứ không lại bị ăn tát, mà không, người này chắc không tát mình đâu, có vẻ sẽ đấm mình.

- Dạ thưa, không biết ngài đây là ai ạ?

- Ngài?! Tiên sư bố nhà mày! Gọi tao là ngài làm gì!?

- Dạ... – Tôi cười cầu tài trong khi vẫn ngồi trên phản. – Dạ thưa, không biết đây là cụ, kị, ông hay là... hay là ai ạ?



- Tao hả, tao là ông mãnh của nhà mày!

- Ông mãnh?! – Tôi giật mình, hết bà cô giờ lại đến ông mãnh, tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái. Tôi nghĩ lại cảnh mình nửa đêm đi nhổ cỏ mà hãi – À, à vâng ạ! Cháu thưa ông mãnh!

Tôi vội vàng nhảy xuống đất, hai tay xoa xoa vào nhau, dáng vẻ tôi nghĩ là rất hèn mọn, khúm núm.

- Thưa... thưa ông mãnh, là do cháu không biết ạ, cháu mong ông bỏ quá cho!

- Mày lắm chuyện thế! Lại tao hỏi!

Tôi đi lại gần, rõ ràng người này cũng chỉ cao bằng tôi mà thôi, cởi trần mặc một cái quần dải rút bằng vải màu tối, ống quần xắn một bên cao một bên thấp, bộ dạng thì cũng gầy gầy như tôi nhưng kiểu nói chuyện thì có vẻ bề trên thật sự.

- Tuần trước tao có nhận được một ít tiền, nghe các cụ nói là do công lao của mày và mày đã gửi cho mỗi người một ít có đúng không?

- Dạ vâng ạ, thưa ông mãnh, quả thật là cháu có làm như thế ạ!

- Tốt! Mày còn nhỏ lại là bậc con cháu nhiều đời mà còn nhớ đến ân đức của tổ tiên như thế là tốt đấy! Nhớ phát huy nhá!

- Vâng, vâng ạ... Cháu sẽ cố gắng hết sức!

- Thế mày còn tiền không?

- Dạ?! – Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông mãnh nhà mình, mắt tôi mở to chớp chớp, ồ, nhìn cũng cũng nét giống ảnh thờ của ông nội tôi đấy chứ – Ông mãnh bảo sao ạ?

- Tao hỏi mày còn tiền không?

- Dạ còn, dạ còn! – Tôi liền gật đầu – Cháu còn tiền mặt cũng một ít chắc đủ để ông dùng ạ!

- Tao cần tiền để tiêu ở dưới chỗ tao cơ, tiền của mày tao không tiêu được. Hôm rồi hội làng tao nhỡ tay thua hết chỗ bạc mày gửi cho vào cái đám Thò lò, mày xem thế nào gửi thêm cho tao một tí, có gì tao phù hộ cho, được không?

- Cháu nào dám đòi hỏi gì ạ, ông mãnh cần là cháu gửi mà! Cháu xin hỏi tên ông để nhờ vả người ta ạ?

- Thật ngại quá... Tao là bậc cha ông mà chẳng cho mày lại đi xin mày tiền, nhưng thôi... Cơm đâu cũng gạo nhà này. Tao tên tự là Tr. T..

- Vâng, cháu... cháu đã nhớ, là cụ Tr. T ạ!

- Gửi sớm nhá! Đầu Xuân hội hè nhiều nên đi lại cũng tốn kém. Mày gửi cho tao mày không phải lo, chỉ một loáng là tao thắng, có tiền là tao ăn sạch cả làng luôn! Mày muốn tao phù hộ cho cái gì nào?

- Dạ, thưa ông... thưa cụ... Con cháu báo hiếu là lẽ thường ạ! Cháu không đòi hỏi gì!

- Tao biết ngay! Tao đã nói rồi! Mả nhà này nhất định là đã táng vào chỗ tốt nên có đứa chắt đích tôn có hiếu... – ông mãnh xoa tay điệu bộ hài lòng – Thế nhá!

Ông mãnh vừa biến mất thì tôi choàng tỉnh giấc, ngoài trời vẫn tối đen và chưa đến lúc gà gáy sáng.

---

***