Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 93: Thắng Đẹp (2)




Trong tất cả các hồ sơ vào ba tháng trước, tên của các bộ khoái thường xuyên xuất hiện vì bộ đầu không có khả năng một mình ôm hết mọi việc.



Nhưng tới khi thương nhân buôn trang sức bị giết, đêm thẩm vấn Phùng Ngũ trong tờ khai chỉ có tên Hàn Bộ đầu, còn có chữ ký của hắn. Về sau đến vụ án của Thúy Nương, rồi vụ Miêu thư sinh bị độc chết trong khách điếm, hồ sơ điều tra chỉ còn lại một mình tên Hàn Bộ đầu. Tên của các bộ khoái chỉ xuất hiện trong những thẩm vấn linh tinh không liên quan đến vụ án.



Cho nên khi Khấu Lẫm đọc hồ sơ chưa bao giờ hoài nghi mấy bộ khoái kia là đồng phạm, bởi vì khi vừa đọc đã có cảm tưởng như Hàn Bộ đầu trong lòng có quỷ nên cố tình tránh đi thủ hạ. Hiện giờ Sở Dao vừa xách ra trọng điểm thì hắn mới phát hiện không đúng chỗ nào. Hàn Bộ đầu vì muốn che dấu chân tướng mà liên tiếp giết vài người diệt khẩu, đâu thể nào để tên của mình xuất hiện lặp đi lặp lại nhiều lần trong hồ sơ? Còn cố tình làm nhạt cảm giác tồn tại của các bộ khoái, cường điệu để hắn nổi lên?



Lúc nãy Khấu Lẫm chỉ lo cân nhắc mối liên kết của năm vụ hung án mà bỏ qua một chỗ khác thường này.



Nắm tay chậm rãi siết lại, Khấu Lẫm híp mắt: “Hàn Bộ đầu, bản quan suýt nữa bị ngươi lừa!” Hắn chỉ về phía năm bộ khoái, “Tất cả bọn họ đều là đồng mưu!”



Hàn Bộ đầu biến sắc, quỳ rạp xuống đất dập đầu: “Không! Đại nhân! Việc này chính là một mình tội dân ra tay, không hề quan hệ đến bọn họ!”



“Còn không nói lời thật?” Khấu Lẫm lạnh lùng ra lệnh, “Tiểu Giang, đến rút đầu lưỡi của hắn!”



Sở Dao khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.



Đoạn Tiểu Giang cầm một con dao sắc bén, mặt vô biểu tình đi đến bên người Hàn Bộ đầu.



“Đầu nhi!” Hàn Bộ đầu vẫn trấn định nhưng một bộ khoái đã hốt hoảng, chân tướng đã bị lôi ra, có che đậy cũng vô dụng. Bộ khoái khóc nức nở dập đầu cầu xin, “Đại nhân "thủ hạ lưu tình"! Tên Phùng Ngũ kia là do chúng ta đánh chết, không liên quan gì đến Đầu nhi của chúng ta!”



Hàn Bộ đầu đỏ mắt đang muốn tức giận mắng to nhưng cằm lại bị Đoạn Tiểu Giang nắm chặt, không thể động đậy.



Tâm lý phòng bị của các bộ khoái đã bị đánh tan, lúc này nỗi áy náy chiếm chỗ của sự sợ hãi, lần lượt dập đầu khai: “Đêm đó chúng thuộc hạ vừa uống rượu xong đã bị tên cẩu quan này lôi đến mắng cho một trận buộc chúng thuộc hạ đi tra án. Ban đêm chúng thuộc hạ khảo tra Phùng Ngũ, đang say rượu nên xuống tay không biết nặng nhẹ, đã đánh chết hắn...”



“Lúc ấy Đầu nhi đang ở bên ngoài tra án, chúng thuộc hạ thực sự sợ hãi hô Đầu nhi về. Đầu nhi khuyên chúng thuộc hạ tự thú, chúng thuộc hạ đều quỳ xuống cầu Đầu nhi nghĩ cách...”



“Đầu nhi bị chúng thuộc hạ cầu xin không nỡ từ chối, mới nghĩ tới biện pháp làm giả khẩu cung, tìm Thúy Nương mượn trang sức để chôn vật chứng.”



“Thúy Nương kia căn bản không phải người tốt gì, nhân tình của ả ta thật ra là Triệu Huyện lệnh!”



Triệu Huyện lệnh kinh hoảng: “Đừng vội nói hươu nói vượn!”



Mọi người trong công đường đều đổ dồn ánh mắt về phía Triệu Huyện lệnh.



Các bộ khoái vẫn tiếp tục khai: “Đầu nhi cũng là đi theo Triệu Huyện lệnh mới quen biết Thúy Nương, bằng không nào có tiền để vào chỗ xa hoa như vậy? Đầu nhi thực thích Thúy Nương, nhưng chúng thuộc hạ đều biết, tiện nhân kia chỉ mê hoặc Đầu nhi để lợi dụng mà thôi. Đáng tiếc là Đầu nhi lại không nghe khuyên...”



“Lúc đầu Thúy Nương buộc Triệu Huyện lệnh chuộc thân rồi nạp ả ta làm thiếp, nhưng Triệu Huyện lệnh toàn dựa vào tiền của lão bà để sống đâu thể đồng ý. Sau khi Đầu nhi hỏi mượn Thúy Nương trang sức, Thúy Nương vẫn luôn áp chế bắt Đầu nhi phải nghĩ biện pháp giết chết lão bà của Triệu Huyện lệnh, nếu không sẽ tố giác chúng thuộc hạ. Đầu nhi trong lúc giằng co lỡ tay bóp chết ả ta...”





“Còn lão bản họa trai là do thuộc hạ giết, không liên quan đến Đầu nhi. Bởi vì thư sinh bị giết nên Đầu nhi vô cùng tự trách, sau khi lão bản họa trai cũng chết, Đầu nhi đánh nhau với chúng thuộc hạ một trận, quyết định dẫn tất cả ra tự thú. Thuộc hạ phải xin phụ thân tới cầu Đầu nhi, khi còn nhỏ phụ thân đã nuôi dưỡng Đầu nhi...”



“Còn vụ của Vương Đại Dương, hắn và chúng thuộc hạ đều cùng phạm phải tội này. Khi thấy Đại Lý Tự tới tra án, hắn hoảng sợ cùng chúng thuộc hạ nổi lên tranh chấp, cũng là bị chúng thuộc hạ đánh chết, không liên quan đến Đầu nhi...”



Công đường tràn ngập thanh âm khác nhau của các bộ khoái, Sở Dao đỡ chân đứng lên, vòng ra phía sau dãy ghế đi vào hậu nha.



Mọi người trong công đường đang chăm chú nghe các bộ khoái khai ra sự thật, Khấu Lẫm nhìn Sở Dao rời đi, chờ hình dáng của nàng biến mất sau cánh cửa, quay đầu lại thì nhìn thấy Liễu Ngôn Bạch cũng mới vừa thu hồi tầm mắt.



Sau khi bắt giam, đuổi người hết nửa canh giờ, trên công đường chỉ còn lại ba người.



Nguyễn Tễ nhìn Khấu Lẫm ngồi sau bàn xử án, lại nhìn Liễu Ngôn Bạch ngồi bên cạnh mình, do dự hỏi: “Vậy là hai vị đánh cược... ngang tay?”




Liễu Ngôn Bạch rũ mi: “Ta thua rồi.”



Khấu Lẫm do dự một chút rồi cũng nói: “Bản quan cũng thua.”



Nguyễn Tễ rối rắm: “Nếu xét về sự phát triển của vụ án này... Phải, hạ quan cũng cảm thấy chính là Khấu phu nhân đã thắng.”



Lúc này, Nguyễn Tễ mới coi như có một cái nhìn mới về Sở Dao.



Liễu Ngôn Bạch chắp tay cười: “Thật ra Khấu Chỉ Huy Sứ vẫn thắng, dù sao đây cũng là phu nhân của ngài.”



Khấu Lẫm hiếm khi khen tặng người khác lại cười: “Nói như thế thì cũng coi như Liễu Tiến sĩ thắng, rốt cuộc nội tử cũng từng là đồ đệ của Liễu Tiến sĩ.”



Nguyễn Tễ nhún vai: “Vậy, vẫn là huề nhau.”



Hai người trăm miệng một lời: “Phải, huề nhau.”



Nguyễn Tễ bật cười, cảm thấy bộ dáng rối rắm vì bị thất bại của hai con người rất kiêu ngạo này cũng thật sự thú vị.



Khấu Lẫm bỗng nhiên mời: “Liễu Tiến sĩ, sau đó bản quan sẽ đi huyện Thanh Hà tra án, có hứng thú hay không?”



Chờ Khấu Lẫm giải quyết xong mọi việc trở lại hậu nha, lại thấy Sở Dao ăn mặc chỉnh tề muốn đi một chuyến đến An Tế tự.



Sở Dao không phải là tín đồ đặc biệt thành kính, nhưng mỗi khi gặp được chùa miếu vẫn luôn đi bái một lần, bằng không lúc trước khi hồi kinh cũng sẽ không lựa chọn ở tại chùa miếu để trúng mai phục của phủ Vĩnh Bình Bá.




Khấu Lẫm dĩ nhiên bồi nàng đi, chỉ cảm thấy khó hiểu: “Chùa kia bảo là linh nghiệm mà có cao tăng chạy tới giết người, nàng vẫn còn tin à?”



“Nhưng cao tăng kia không phải đã tự sát ở Phật đường rồi sao?” Sở Dao cười, “Có thể làm một người ăn năn đến nỗi tự sát, còn không phải rất linh nghiệm?”



“Ừ, miễn nàng vui là tốt rồi.” Khấu Lẫm chỉ có chút đau xót cho... túi tiền của mình -- đi đến chùa miếu luôn phải quyên tiền nhan đèn, thật sự quá phí phạm!



Trên đường đi đến An Tế tự, Khấu Lẫm mở ra một nửa cửa sổ xe ngựa chăm chú nhìn ra ngoài. Bên ngoài cửa sổ bông tuyết to như lông ngỗng vẫn ào ạt rơi, nhìn người đi đường bung dù đi tới đi lui trên đường, Khấu Lẫm vẫn không nói lời nào.



Sở Dao thấy Khấu Lẫm bọc áo lông chồn kín mít, rõ ràng là người tập võ thường không sợ lạnh, thế mà lại mặc còn dày hơn so với nàng.



Nàng dè dặt hỏi: “Phu quân, có phải chàng đang trách thiếp không nhắc nhở chàng?”



Khấu Lẫm hơi sửng sốt, quay đầu lại cười nói: “Sao lại trách nàng? Nếu nàng nhắc nhở ta thì ta mới có thể trách nàng, ta đã muốn so tài với Liễu Tiến sĩ thì nhất định phải đường đường chính chính mà so.”



Khấu Lẫm giơ tay xoa xoa đầu Sở Dao, khen ngợi tự đáy lòng, “Dao Dao thật là lợi hại, không hổ là tài tử đệ nhất kinh thành. Chờ nàng học thêm vài năm nữa, danh hiệu cao thủ xử án đệ nhất Đại Lương cũng phải nhường lại cho nàng.”



Sở Dao cắn cắn môi, “Thiếp cũng là nhờ chàng khám phá ra kết quả mới nghĩ đến chi tiết. Nếu bảo thiếp tự mình đi tra, sợ rằng tra cả năm cũng không phát hiện ra gì. Cho nên chàng đâu cần phải nói móc thiếp?”



“Nói móc chỗ nào chứ? Đây là bản lĩnh của nàng, ít nhất nhìn ra những chi tiết ta chưa từng nhìn đến.” Khấu Lẫm cười nói, “Vốn dĩ mang theo nàng tra án chỉ là hứng khởi nhất thời, sau này xem ra đi chỗ nào cũng phải mang theo nàng, giúp ta bổ khuyết vào những thiếu sót trong lúc tra án.”



“Những vụ án khác sợ rằng thiếp không giúp được gì.” Sở Dao do dự chỉ ra, “Chi tiết về Hàn Bộ đầu sở dĩ phu quân bỏ qua, bởi vì chàng luôn dùng ác ý để phỏng đoán người khác... Tiên sinh cũng giống như vậy, nếu tiên sinh vẫn là người lúc trước họa Bồ Tát thì sẽ phát hiện ra ngay, nhưng bây giờ tiên sinh họa Kim Cương nộ mục...”



Nụ cười của Khấu Lẫm từ từ biến mất.




Sở Dao hỏi: “Có phải chàng cảm giác Hàn Bộ đầu có chút giống chàng lúc xưa?”



Khấu Lẫm bỗng nhiên cười lạnh: “Sao hắn có thể so sánh với ta? Cho dù lúc xưa ta là một kẻ ngu xuẩn không biết tính toán cũng chưa ngốc bằng một nửa của hắn.” Nói xong quay đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ.



Sở Dao xem kỹ sắc mặt Khấu Lẫm, thấy cảm xúc của phu quân có vẻ buồn bực nên không hề nói tiếp.



Nàng cảm thụ được cho dù trên người nàng đeo chiếc chìa khóa vàng, nhưng trong lòng thật ra có chút chua xót -- Khấu Lẫm có thể cho nàng hết thảy, nhưng vẫn không thể cho nàng trọn vẹn trái tim của chàng. Phu quân thật sự đặt nàng vào trong cuộc sống của chàng, nhưng lại không thể đặt nàng vào trong tim.



Ngay cả đêm đính ước, lời cầu hôn của Khấu Lẫm cũng chỉ là có nguyện ý làm bạn hay không. Nói đến cùng, Khấu Lẫm là một người sống quá mệt mỏi, thật vất vả mới gặp được một nữ nhân mà không làm chàng ta chán ghét, hơn nữa còn có chút thích, vì thế chỉ muốn ghé vào nhau làm bạn mà thôi.



Càng hiểu biết Khấu Lẫm, trái tim của nàng càng lạnh buốt, cũng càng cảm thấy đau lòng. Một người luôn dùng cực đại ác ý để phỏng đoán nhân tâm, làm thế nào để có thể biết yêu là gì? Khấu Lẫm không thể yêu ai bao gồm ngay chính bản thân chàng. Nhìn qua có vẻ như chàng luôn rất sợ chết, nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm thì chẳng phải chàng luôn lôi chính sinh mệnh của bản thân ra đánh cược...




Thanh âm Đoạn Tiểu Giang truyền vào: “Đại nhân, phu nhân, chúng ta tới chùa rồi.”



Khấu Lẫm đỡ Sở Dao xuống xe tiến vào An Tế tự. Hiện giờ vụ cao tăng giết người chưa được truyền khai, trong chùa khách hành hương vẫn đông đúc như cũ.



Khấu Lẫm đau lòng quyên một lượng bạc tiền nhan đèn, nhận ba cây nhang “Miễn phí” đưa cho Sở Dao, lải nhải cằn nhằn: “Người khác quyên có vài văn tiền cũng được ba cây nhang, ta quyên một lượng bạc cũng chỉ được ba cây nhang, ít nhất phải đưa cho ta ba cây nhang vừa to vừa dài thì mới công bằng chứ!”



Trước tượng Phật trang nghiêm, Sở Dao trừng mắt lườm phu quân một cái: “Chàng ra ngoài chờ thiếp đi.”



“Được, dù sao ta ở trong này thì cả người đều không thoải mái.”



Khấu Lẫm đưa cho Sở Dao ba cây nhang đã được đốt lên, đi ra đứng ngoài Phật điện nói với Đoạn Tiểu Giang, “Coi bộ khai chùa thật kiếm về lợi nhuận kếch xù, tính ra "một vốn bốn lời" lận đấy, để bản quan trở về nghiên cứu thêm một chút...”



Đoạn Tiểu Giang cũng hết ý kiến, chỉ chỉ vào bên trong Phật đường nhắc nhở: “Chân của phu nhân quỳ không dễ dàng, ngài vẫn nên đi vào đỡ phu nhân chút đi.”



Khấu Lẫm quay đầu thấy Sở Dao thật sự quỳ xuống, vội vàng xông vào Phật điện. Một chân Khấu Lẫm đã vượt qua ngạch cửa, bên tai nghe thấy thanh âm nhỏ bé yếu ớt của Sở Dao: “Thứ nhất cầu cho phụ thân được hoàn thành mọi tâm nguyện, phúc thọ an khang... Thứ nhì cầu cho huynh trưởng sớm thoát khỏi chứng vựng huyết, tâm trí khai sáng... Từ trước đến nay tín nữ chỉ có hai tâm nguyện này, hiện giờ lại có thêm một tâm nguyện nữa. Thứ ba cầu cho phu quân...”



Khấu Lẫm dừng chân, bởi vì nàng đang thầm thì, lại bị tiếng mõ quấy rầy nên hắn phải sử dụng nội lực để nghe cho rõ ràng -- -- “Thứ ba cầu cho phu quân sớm ngày xua tan khói mù trong lòng, được nhìn thấy ánh mặt trời...”



Đoạn Tiểu Giang tò mò nhìn đại nhân nhà mình đứng lặng nơi ngạch cửa không tiến không lùi. Hồi lâu mới đi vòng trở về hạ lệnh cho hắn: “Đi lấy một trăm lượng vàng quyên tiền hương khói.”



Đoạn Tiểu Giang đang kinh ngạc há hốc mồm lại nghe đại nhân nhà mình ra một mệnh lệnh động trời khác, “Không, đừng quyên. Trực tiếp mạ vàng cho tượng Phật này!”



“Đại nhân, ngài biết mạ vàng cho tượng Phật tốn hết bao nhiêu tiền hay chưa?” Đoạn Tiểu Giang khóe môi run rẩy ngắm nghía tượng Phật cao gần một trượng trên chính điện, “Thuộc hạ ước lượng ít nhất phải mất một ngàn lượng vàng đấy.”



“Hãy truyền tin tức hồi kinh, tức tốc sai người tới làm.” Khấu Lẫm ngay cả mí mắt cũng chưa chớp một chút liền ra lệnh ngay, sau đó bổ sung, “Lấy danh nghĩa phu nhân.”



Đoạn Tiểu Giang thành khẩn khuyên nhủ: “Đại nhân, ngài muốn về phòng suy xét cho cẩn thận trước khi ngủ một giấc hay không, chờ sáng mai tỉnh táo hãy quyết định?” Sáng mai tỉnh lại mà hối hận, hắn lại phải truyền một tin tức khác trở về, không đáng để lăn lộn.



Khấu Lẫm không kiên nhẫn gắt: “Cùng lắm chỉ là một ngàn lượng vàng mà thôi, cần gì phải suy xét? Tiền bạc kiếm được còn không phải để tiêu xài hay sao? Miễn là khi xài trong lòng bản quan thoải mái là được.” Hắn yêu thích moi tiền, nhưng khi cần xài tiền thì trước nay cũng luôn bỏ ra không ít.



“Vâng ạ.” Đoạn Tiểu Giang cũng không khuyên, nam nhân vì muốn nụ cười của hồng nhan, cho dù... trích ra tí huyết cũng là chuyện bình thường, “Đại nhân, phu nhân ra tới.”



Trước khi Khấu Lẫm xoay người còn nhỏ giọng dặn dò một câu, “Chuyện này đừng nói cho phu nhân nhé.”



Đoạn Tiểu Giang ngẩn người, điểm này thì hắn không thể hiểu được, chỉ có thể gật đầu: “Thuộc hạ nhớ kỹ.”