*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edited by Bà Còm in Wattpad
Khấu Lẫm đang lên cầu thang bỗng nhiên có chút ngây ngốc, sao lại thế này, không phải đã nói là mặc kệ không dính vào hay sao?
Lần này đâu có ai khuyên hắn?
Vì sao hắn lại muốn xen vào?
Đi vào căn phòng Sở Tiêu đã đặt trước cho bọn họ, Khấu Lẫm vốn cho rằng Sở Dao sẽ trách hắn ham làm anh hùng bèn giải thích trước: “Dao Dao, Ngu Việt không có vấn đề, an toàn của mọi người đã được bảo đảm, ta chỉ muốn nhìn một chút bản lĩnh của Liễu Ngôn Bạch, sau này cũng có thể biết người biết ta...”
Chợt thấy Sở Dao bắt đầu cởi xiêm y, hắn lập tức dừng lại lời nói.
Sở Dao cởi ra áo giáp tơ vàng trên người giao lại cho Khấu Lẫm. Đây là bảo bối gần như không rời thân Khấu Lẫm ngoại trừ lúc tắm gội, từ sau khi rời kinh đã được nàng mặc trong người.
Khấu Lẫm từ trong tay Sở Dao tiếp nhận áo giáp tơ vàng, thở phào một hơi: “Ta còn tưởng rằng nàng sẽ trách móc ta.”
“Chàng có lòng tin không?”
“Đương nhiên là có.”
“Vậy thiếp trách chàng làm gì?” Sở Dao vừa mỉm cười vừa giúp phu quân cởi y phục, “So sánh với hình tượng quyền gian luôn treo trên cửa miệng câu "người không vì mình, trời tru đất diệt", thiếp vẫn luôn thích một người hiệp sĩ khi thiếp bất lực hô một tiếng cứu mạng liền dừng lại bước chân tới cứu thiếp ngay.”
Hô hấp Khấu Lẫm ngưng trệ, không nói nên lời.
Chợt thần sắc Sở Dao lại ảm đạm: “Nhưng lòng thiếp thật sự lo lắng, chàng ngàn vạn lần phải bảo trọng bản thân, không cần cậy mạnh...”
Không đợi Sở Dao nói xong, Khấu Lẫm bỗng bế nàng lên đặt trên bàn, bốn mắt nhìn nhau.
Sở Dao đột nhiên thở nhẹ một tiếng, hai tay nắm chặt cánh tay Khấu Lẫm. Hắn bắt lấy tay nàng đặt trên vai mình, để hai cánh tay nàng vòng qua cổ mình. Còn chính mình thì đứng kẹp giữa hai chân nàng dán vào thật sát.
Trong chớp mắt Sở Dao mặt đỏ tai hồng.
Khấu Lẫm cười nói: “Nàng cứ dặn dò suông như vậy cũng không tránh khỏi quá mức không thành ý, ít nhất cũng phải có chút xíu thực tế gì chứ.”
Mặt Sở Dao càng thêm đỏ tươi ướt át, thẹn thùng tránh đi tầm mắt phu quân: “Vậy chàng muốn thực tế ra sao?”
Khấu Lẫm tiến đến bên tai: “Dĩ nhiên là cho ta chút cổ vũ yêu thương.”
Sở Dao cắn môi, chuẩn bị chủ động hôn môi phu quân thì lại nghe tiếp: “Cứ đưa cho ta nhiều nhiều kim phiếu là được, để ta dán trong quần áo bảo vệ vị trí yếu hại, như vậy võ công của ta ít nhất có thể tăng cao gấp vài lần, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị súng kíp và nỏ tiễn bắn trúng.” 🙈
Lại bổ sung: "Phần ngực nhất định phải dán toàn thỏi vàng, ít nhất một vạn lượng. Đũng quần thì càng quan trọng khỏi cần phải nói, kim phiếu quá mỏng, phải dùng một quyển sổ sách thật dầy mới đủ.” 😂
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[Edit] Cửu Trọng Tử
94.5K2.4K
Tác Giả: Chi Chi Thể loại: Cổ đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Hào môn thế gia Số Chương: 523 Trạng thái: Convert: Hyukie35 Nội dung: Cổ nhân đã nói "sinh dữ t...
Cuộc sống tốt đẹp của tôi (Tên Sau: Năm thán...
180K11.1K
Translator: Đặc Lôi Tây ❤ Gửi gắm tại Cửu Lộ Phi Hương fanpage 💚 Đăng mỗi tuần 1 chương 💙 Tỉ muội đi qua đọc truyện vui vẻ 💜 Và, KHÔNG REPOST dưới mọi hình thức! 🖤 T...
Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên - Mạc Hương Sắt
115K3.2K
Thể loại: Xuyên không - Điền văn Độ dài: Quyển 1: 79 chương + Quyển 2: 19 chương Editor: Cà Rốt Hồng Convert: ngocquynh520 Không biết ta tại sao lại ngây ngốc xuyên qua...
[Cung đấu] Vấn đỉnh cung khuyết - Lệ Tiêu
25.9K2.8K
Tên: Vấn đỉnh cung khuyết/ 问鼎宫阙 Tác giả: Lệ Tiêu/ 荔箫 Thể loại: cổ đại, cung đấu, báo thù Độ dài: 163 chương + 10 phiên ngoại Edit + Design: Ndmot99 🐬🐬🐬 Nguồn convert:...
Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường - Mỹ Bảo
53.8K2.2K
Tác giả: Mỹ Bảo Thể loại: Cổ đại, HE, hài hước, giang hồ, cung đấu nhẹ, thanh mai trúc mã, ngược nhẹ, nữ cường. Số chương: 93 chương Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạn...
Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử - Ngư...
275K8.8K
Tác giả: Ngư Mông Thể loại: Nữ cường, 1x1, HE, trọng sinh, điền văn. Editor: Ren San Giới thiệu: Bản máu tanh: kế mẫu và tướng công thông dâm, hợp nhau bức tử nàng. Sau...
[EDIT - CỔ ĐẠI] KIỀU TÀNG
9.9K503
CẦN TÌM THÊM EDITOR ĐỂ CÙNG EDIT BỘ NÀY!! Tác phẩm: Kiều tàng (*) (*) dựa theo điển cố kim ốc tàng kiều Tác giả: Cuồng Thượng Gia Cuồng Editor: Rebecca Sugar ( @QinhLing...
Nói xong bèn lui ra sau một bước, xòe tay ra đưa về phía nàng, bày ra vẻ mặt “Nàng không chịu đưa cho ta thì khi xông trận ta có khả năng chết nơi sa trường hoặc đoạn tử tuyệt tôn”.
Trong chớp mắt Sở Dao hoàn toàn ngây ngốc, hai má đỏ ửng dần dần tan đi, sắc mặt không còn chút máu trắng như tuyết.
Khấu Lẫm ở trong lòng đã dự đoán qua vài loại phản ứng của Sở Dao, đã chuẩn bị sẵn sàng gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, nhưng chỉ thấy nàng cứng đờ bất động như bức tượng, đôi mắt bao phủ một tầng sương mù mênh mông nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn đến mức hắn nổi da gà đầy người.
“Ta nói chính là lời thật.” Tuy là muốn thu lại "giang sơn đã mất" nên có khoa trương vài phần, nhưng kim phiếu thật sự là bùa hộ mệnh bảo vệ cho Khấu Lẫm tới tận hôm nay. Dán một tờ ở ngực có thể làm thân thủ của hắn nhanh nhẹn vượt qua mức bình thường, xưa nay hắn vẫn luôn làm như vậy, “Nàng cho rằng vì sao ta phải đem nhiều khế đất và kim phiếu đặt trong tráp binh khí, mỗi khi xa nhà cần thiết mang theo bên người, chính là mục đích như vậy. Mỗi lần gặp phải nguy nan, thân bị trọng thương, cho dù thể lực tiêu hao quá mức sắp đến cực hạn, ta vẫn có thể cố chống không ngã, bằng không một khi đôi mắt ta nhắm lại, tráp binh khí này mất đi, tổn thất đó ta chịu không nổi.”
Đôi môi mím chặt của Sở Dao rốt cuộc thoáng buông lỏng: “Chàng chủ động muốn xông vào trận kiềm chế Oa tặc, có phải chỉ vì mục đích này hay không?”
Khấu Lẫm vội nói: “Đương nhiên không phải.” Khi hắn quyết định thật sự không hề nghĩ tới chuyện này, chỉ vừa nẩy ra ý định mà thôi, “Thử sâu cạn của Liễu Ngôn Bạch là một phương diện, cũng vì bảo hộ Ngu gia... nhân tiện cứu những hài tử kia một mạng đi.”
Trước kia hắn rất sợ bị nói thành “Người tốt”, hiện tại lại tận lực chứng tỏ mình là người tốt, thê tử thích nhất là tính cách này.
Nhưng sắc mặt âm u của Sở Dao chẳng thấy chuyển biến tốt đẹp một xíu nào, Khấu Lẫm cảm giác coi bộ mình... tiêu rồi.
Sở Dao rốt cuộc mở miệng: “Cho thiếp xuống đất.”
Khấu Lẫm lập tức tiến đến phía trước một bước, một tay vòng qua eo nàng, vững vàng nhấc nàng lên đặt xuống đất.
Sở Dao duỗi tay cho vào áo choàng lấy ra toàn bộ kim phiếu ngân phiếu và khế đất, sau đó lôi sổ sách từ trong túi da đặt tất cả lên bàn.
Trong bầu không khí khủng bố như vậy, Khấu Lẫm ngược lại không dám cầm.
“Thiếp không hề biết kim phiếu lại vẫn có hiệu dụng như vậy đối với phu quân.” Đầu ngón tay Sở Dao nhẹ nhàng điểm điểm trên chồng kim phiếu, “Chàng cứ thu lại hết đi! Cho dù thiếp thích anh hùng, nhưng thiếp là một người què thật vất vả lắm mới gả đi được, không nghĩ phải sớm thủ tiết.”
Nghe lời nói hờn mát này, coi bộ nàng thật bị hắn làm cho tức giận. Khấu Lẫm thầm nghĩ vấn đề bộ nghiêm trọng đến như vậy sao, trên mặt nổi lên nụ cười lấy lòng: “Ta biết nàng bực cái gì, đừng giận, nàng ở trong lòng ta quan trọng hơn vàng bạc nhiều! Lúc trước khi ở Hoài Hưng ta cũng muốn nói cho nàng biết, khi ấy ta cho rằng nàng xảy ra chuyện, tim ta thật sự giống như bị đao cắt...”