Kinh thành, phủ Thượng thư.
Sở Tu Ninh ngồi trong thư phòng nghe Tạ Tòng Diễm thuật lại chuyện hắn gặp phải ở Lạc Dương. Những chuyện này ông đã được biết trước từ bức thư của Khấu Lẫm nhưng làm ra vẻ không biết, thần sắc cố gắng biến hóa cho thích hợp theo mạch kể của Tạ Tòng Diễm.
Tuy nhiên nghe đến đoạn mới vừa rồi Tạ Tòng Diễm bị yêu nhân vây khốn, bị mời cộng tác thương nghị "Đại sự", thần sắc Sở Tu Ninh mới thật là thay đổi.
Trong lòng không thể không bội phục lực phán đoán kinh người của Khấu Lẫm cùng cảm giác nhạy bén của hắn. Cũng khó trách Thánh Thượng vô cùng tín nhiệm hắn, năm đó mặc kệ chúng thần dị nghị quyết ý giao Cẩm Y thân quân cho hắn một tay khống chế. Phải biết rằng, khi đó Khấu Lẫm vừa mới hai mươi tuổi.
Tạ Tòng Diễm nói xong, đoan đoan chính chính ngồi dưới cửa sổ: "Tỷ phu, ngài nói xem bọn họ đến tột cùng là Cẩm Y Vệ hay là yêu nhân Thiên Ảnh? Không nên là yêu nhân Thiên Ảnh chứ phải không, đâu thể nào bọn chúng biết chuyện nhanh chóng như vậy? Vừa mới xảy ra liền tính toán tới thu mua đệ rất kịp thời?"
Sở Tu Ninh không trả lời thẳng câu hỏi, ngồi ở sau án đài quan sát hắn kỹ càng: "A Diễm, đệ đối với chuyện cha ruột mình là Hoài Vương, thật sự không có ý tưởng gì hay sao?"
Tạ Tòng Diễm hỏi lại: "Đệ nên có ý tưởng gì? Một người vốn vì mẫu thân đệ là mối họa mà một lòng muốn đẩy mẫu tử chúng ta vào chỗ chết, sau khi thất bại thảm hại mới sực nhớ tới còn có đệ, vì sao phải báo thù cho bọn họ?"
Sở Tu Ninh nhàn nhạt nói: "Ta không phải nói về việc báo thù, ta đang chỉ chính là ngôi vị Hoàng đế."
"Sao nào? Tỷ phu cũng muốn thử đệ?" Tạ Tòng Diễm thật là bị phiền không nhẹ, một bụng hỏa khí, "Được, vậy tỷ phu hãy phân tích nghe xem, ngôi vị Hoàng đế tại sao đệ lại ngồi không được? Thánh Thượng thật ra cũng không tệ lắm, nhưng đệ có điểm nào không bằng Thái Tử Minh Hành?"
Trong lòng Sở Tu Ninh biết lúc này Tạ Tòng Diễm tức quá nên chỉ đang nói dỗi mà thôi, nhưng vẫn trịnh trọng trả lời: "Không sai, đệ so với Thái Tử mạnh hơn nhiều! Nếu đệ có bản lĩnh khiến Thánh Thượng nhường ngôi cho đệ, ta sẽ giơ hai tay tán thành. Nhưng nếu đệ đi cường đoạt, ta nhất định là người đầu tiên phản đối, cho dù đánh bạc cửu tộc Sở gia cũng sẽ ngăn cản đệ."
Tạ Tòng Diễm bị giọng điệu nghiêm túc của Sở Tu Ninh làm cho kinh sợ, chậm rãi bình tĩnh trở lại, mím môi không nói gì.
"Đoạt ngôi vị Hoàng đế thì dễ dàng, cái khó chính là ổn định thế cục, trấn áp thế lực khắp nơi. Nếu chuyện này xảy ra cả trăm năm trước khi đó vẫn còn quốc thái dân an, mưu phản cực kỳ không dễ nhưng chúng ta cũng còn có đường để thương lượng." Giọng điệu Sở Tu Ninh cũng hòa hoãn lại, "Nhưng hôm nay quốc gia vỡ nát còn không bằng một con thuyền mục, chỉ cần có chút sóng gió là sẽ tan tành. Nếu kinh thành nổi lên chuyện binh đao, các tỉnh nhất định sẽ bạo loạn -- Thục Vương ngủ đông nhiều năm, Vân Nam Vương sớm có ý mưu phản, vùng duyên hải loạn giặc Oa ngày càng nghiêm trọng, còn miễn bàn đến thiết kỵ Bắc Nguyên như hổ rình mồi lập tức muốn chỉ huy tấn công vào Nam -- khắp nơi loạn lạc dân chúng lầm than, đệ không rõ ràng sao?"
"Rõ ràng." Tức giận của Tạ Tòng Diễm hoàn toàn tiêu tan, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tỷ phu ở trong triều luồn cúi tính kế muốn làm Thủ Phụ, đều vì muốn cải cách cứu quốc."
"Nếu Kim thượng ngu ngốc vô năng, Thái Tử là cái thùng rỗng không thể đỡ được, vậy thì cũng đành phải chấp nhận mà thôi." Sở Tu Ninh chỉ nói tới đây.
Tạ Tòng Diễm đứng lên: "Tỷ phu, trên chiến trường đệ đánh cược sinh mệnh, cũng không phải chỉ vì muốn kiếm quân công."
*By Bà Còm in Wattpad*
Ra khỏi thư phòng thì đêm đã khuya, Tạ Tòng Diễm phân vân không biết nên quyết định ở trong phủ Thượng thư nghỉ ngơi hay nên hồi phủ Tướng quân của mình.
Cuối cùng hắn suốt đêm rời thành đi đến doanh địa.
Mới vừa vào trong trướng thay đổi thân y phục, phó quan tới báo: "Tướng quân, Khấu Chỉ Huy Sứ phái người tặng một cái rương tới đây."
Tạ Tòng Diễm hơi giật mình: "Khấu Lẫm tặng?"
Phó quan nói: "Vâng. Người tới cầm lệnh bài Cẩm Y Vệ nhưng không mặc Phi Ngư phục, có lẽ là ám vệ. Vừa buông cái rương xuống liền đi ngay, nhắn lời Khấu Chỉ Huy Sứ thỉnh ngài mở ra trong kín đáo."
Tạ Tòng Diễm nói: "Đi khiêng vào đây."
Một cái rương lớn bằng gỗ mun sớm được khiêng đến bên ngoài doanh trướng của hắn chờ lệnh, được hắn đồng ý nên hai binh sĩ ngoài cửa vội vàng nâng vào.
Tạ Tòng Diễm xua xua tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra. Hắn đi đến trước cái rương, vận nội lực phòng bị rồi rút đao chém rớt khóa đồng, sau đó dùng sườn đao đẩy vào khe hở của rương gỗ, chậm rãi nâng nắp rương lên.
Dưới ánh nến vàng vọt trong trướng, hắn nhìn thấy một góc áo màu vàng nhạt, cổ tay người trong rương còn bị xích sắt khóa lại.
Là một nữ nhân?
Bộp một tiếng, Tạ Tòng Diễm trực tiếp bật lên nắp rương.
Trong rương quả nhiên là một nữ nhân, ngay lúc này lộ ra biểu tình hoảng sợ, hốt hoảng cuống quít muốn tìm chỗ ẩn thân. Nhưng cái rương này không còn chỗ nào để trốn, phí công vô ích.
Sau khi Tạ Tòng Diễm nhìn thấy dung mạo của nàng ta, hơi bị kinh ngạc ánh mắt tối lại, cổ tay vừa động là lưỡi đao đã để trên cổ nàng ta: "Ai phái ngươi tới?"
Nhất định không có khả năng là Khấu Lẫm, nữ nhân này bộ dáng có bảy tám phần tương tự với Sở Dao, xiêm y trang điểm cử chỉ thần thái càng giống nhiều hơn, thật ra trông giống Sở Tiêu như đúc.
Đối mặt với uy hiếp thô bạo của hắn, nữ nhân trong rương lại chỉ biết chảy nước mắt ấp úng, phát ra mấy thanh âm ú ớ khô khốc.
Tạ Tòng Diễm lúc này mới phát hiện hai mắt nàng ta vô thần, thử một phen thì không ngờ nàng ta vừa mù lại vừa điếc, còn đánh mất khả năng ngôn ngữ.
Đột nhiên hắn nhớ tới lời nói trong rừng của nữ nhân kia, đây là thành ý trong miệng ả ta?
Vậy mà cũng coi là thành ý?
*By Bà Còm in Wattpad*
Vào sáng ngày mùng mười, bên ngoài Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở có mấy con thiên lý mã và một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng. Khấu Lẫm trước tiên đi theo Sở Dao trên xe ngựa, khởi hành ra khỏi thành Lạc Dương thì để mấy người Liễu Ngôn Bạch đi trước.
Xe ngựa quẹo ra khỏi quan đạo, đến trước một con đường nhấp nhô trên sườn núi thì dừng lại, nghe được Đoạn Tiểu Giang hô một tiếng "Sư huynh".
Sở Dao dẫm lên đồ gác chân xuống xe, nhìn thấy một nam tử y phục ngắn đang chán đến chết ngồi ở ven đường, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tướng mạo thanh tú, thân hình cũng mảnh khảnh giống Đoạn Tiểu Giang.
Người này đúng là sư huynh đồng môn của Đoạn Tiểu Giang tên Khương Hành, bản lĩnh võ công không có nhưng khinh công thì nhất đẳng. Một đường đi đến Phúc Kiến Sở Dao sẽ được hắn cõng, thời gian đi đường sẽ rút ngắn lại một nửa. Cũng không phải vì muốn tiết kiệm thời gian, chủ yếu là đi tàu xe mệt nhọc chân Sở Dao chịu không nổi.
"Khấu đại nhân, Khấu phu nhân." Khương Hành đứng lên chào hỏi.
Sở Dao không đáp lại. Lúc trước từ Sơn Đông trở lại kinh thành, Sở Dao chính là bị người này bắt đi, bị khiêng trên vai giống như bao hàng hóa, bị hắn dùng lời nhục nhã, còn bị thương ở cổ, nàng có chút sợ hắn.
Khấu Lẫm cảnh cáo: "Ngươi lo mà giữ quy củ cho bản quan đấy, bằng không bản quan lại bắt ngươi vào chiếu ngục."
Đoạn Tiểu Giang lấy ra một bộ bao tay bằng da đưa cho Khương Hành: "Mang vào đi."
Khóe miệng Khương Hành hơi giựt: "Phải đến mức này sao, lần trước lúc ta bắt cô ấy..."
Đoạn Tiểu Giang đột nhiên nhấc chân hung hăng dẫm xuống mu bàn chân của hắn một cái, thì thầm: "Thiếu gì cái hay không nói cứ muốn nói cái dở, có biết ta cứu huynh ra được thật không dễ dàng hay không?"
Khương Hành đau suýt nữa nhảy lên, bực thì bực nhưng nhớ tới lúc trước ở trong chiếu ngục bị lột một tầng da thống khổ cỡ nào nên vẫn ngậm miệng, giận dỗi mang bao tay vào lầm bầm: "Ta nể tình nghĩa sư huynh đệ thôi đấy, chứ không phải bởi vì sợ tên chó săn triều đình này đâu!"
Đoạn Tiểu Giang lắp bắp kinh hãi, đang muốn cầu tình lại thấy Khấu Lẫm liếc Khương Hành một cái nói: "Hai mươi lượng vàng chỉ là tiền đặt cọc. Nếu chuyến này đến nơi bình an, phu nhân hài lòng với ngươi thì bản quan lại cho ngươi một trăm lượng vàng."
Cái gì? Một trăm lượng vàng? Một ngàn lượng bạc trắng? Đôi mắt Khương Hành trừng to hết cỡ, lập tức khom lưng cúi đầu muốn đụng đất: "Vâng vâng vâng, tiểu nhân nhất định hầu hạ phu nhân thật tốt." Vội vàng chạy tới trước người Sở Dao ngồi xổm xuống đưa lưng ra, "Mời phu nhân, ngàn vạn lần đừng khách khí, cứ xem tiểu nhân như thiên lý mã là được!"
Đoạn Tiểu Giang xấu hổ đến nỗi che lại đôi mắt không nỡ nhìn.
Sở Dao hơi quẫn bách, gương mặt đỏ bừng, cúi người ghé lên lưng hắn.
"Chậc, đúng là người trong giang hồ!" Khấu Lẫm nhướng mày, lại phân phó Đoạn Tiểu Giang, "Ngươi theo sát bên hắn."
"Vâng." Đoạn Tiểu Giang ôm quyền.
Khấu Lẫm cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, chỉnh lại mũ áo choàng cho Sở Dao: "Cẩn thận chút đừng để gió thổi vào người. Hắn cõng nàng đi lối tắt, ta đi đường quan đạo, buổi trưa chúng ta không gặp nhau kịp, phải chờ buổi tối đến trọ ở Nhữ Ninh phủ mới gặp."
Áo choàng dầy cộm là Khấu Lẫm tìm người đặc chế, Sở Dao bị bọc tựa đòn bánh tét, ngay cả đôi mắt cũng không lộ ra, gật gật đầu: "Vâng."
Đoạn Tiểu Giang dắt ngựa mình mới cưỡi ra khỏi thành giao cho Khấu Lẫm: "Đại nhân."
Khấu Lẫm xoay người lên ngựa, vẫy tay bảo Đoạn Tiểu Giang tiến lại gần, ghé tai dặn dò: "Đường xá xa xôi, bọn Tiểu Hà sẽ đuổi không kịp tốc độ của các ngươi, ngươi cần thiết phải tập trung tinh thần."
"Thuộc hạ minh bạch." Đoạn Tiểu Giang bất đắc dĩ, "Bắt đầu từ buổi sáng thì lời này ngài đã dặn đi dặn lại dong dài cả chục lần rồi."
"Có sao?" Khấu Lẫm sửng sốt một chút, "Còn không phải bởi vì dạo này ngươi làm việc càng ngày càng phóng túng!" Trừng hắn một cái rồi giục ngựa đuổi theo mấy người Sở Tiêu.
Khương Hành cũng chuẩn bị xuất phát, dặn dò Sở Dao: "Phu nhân, nếu ngài khát nước hay đói bụng, nhớ rõ hô lên một tiếng."
Sở Dao trả lời câu nệ: "Được."
Khương Hành cõng nàng đứng dậy, lấy lòng nói: "Lúc trước vụ bắt cóc ngài là tiểu nhân không đúng, nhưng trên giang hồ kiếm miếng cơm thật không dễ dàng, đặc biệt chúng ta thuộc môn phái chuyên ăn trộm, còn thỉnh ngài thứ lỗi."
Sở Dao vẫn như cũ chỉ đáp lại bằng một chữ "Được" cứng ngắt.
Khương Hành đưa mắt cầu cứu Đoạn Tiểu Giang: Nữ nhân này thật khó hầu hạ, một trăm lượng vàng của ta có phải sẽ không thấy bóng dáng?
Đoạn Tiểu Giang đứng bên cạnh nói: "Phu nhân, nói gì đi nữa thì sư huynh của thuộc hạ cũng coi như bà mối của ngài và đại nhân đấy! Nếu không phải hắn bắt cóc ngài đi, vậy thì ngài cũng sẽ không được đại nhân cứu giúp..."
Nghĩ theo chiều hướng như vậy ngược lại cũng đúng, Sở Dao không còn câu nệ nữa: "Chúng ta đi thôi."