Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 133: Công Đạo




Trong kinh phái tới quan viên xử lý án mưu phản của Lạc Vương dự tính vào tết Thượng Nguyên sẽ đến nơi, Khấu Lẫm quyết định mùng mười rời khỏi Lạc Dương đi Phúc Kiến.



Đã nhiều ngày hắn ngậm miệng không đề cập tới chuyện xử trí Hạ Lan thế gia, "Khấu Toàn" bị đơn độc nhốt trong một ngôi viện trống trải. Khấu Lẫm không hạ lệnh bịt miệng, ả dùng tuyệt thực làm áp chế, mỗi ngày khóc nháo la hét ầm ĩ muốn gặp Khấu Lẫm và Tạ Tòng Diễm.



Trước mặt Cẩm Y Vệ, ả luôn mồm mắng chửi Khấu Lẫm vong ân phụ nghĩa, khóc lóc kể lể chính mình đã nuôi dưỡng một con sói mắt trắng. Thế nhưng lại im bặt không hề nhắc tới mình là người Từ gia, không đề cập tới thân thế của Tạ Tòng Diễm. Coi bộ trong lòng ả ta cũng đã hiểu rõ ràng, chuyện này nếu bị giũ ra thì toàn bộ Hạ Lan gia thật sự tiêu đời.



Ám vệ cứ cách mấy canh giờ lại tới bẩm báo, Khấu Lẫm ngoảnh mặt làm ngơ.



Thẳng đến buổi tối mùng tám, Đoạn Tiểu Giang trở về mang theo hồi âm của Sở Thượng Thư. Trong phòng nghị sự, Khấu Lẫm vừa hủy đi niêm phong vừa hỏi: "Lần này sao ngươi lại đi lâu như vậy?"



Đoạn Tiểu Giang bất đắc dĩ nói: "Sở Thượng Thư hồi âm chậm, thuộc hạ phải đợi ông ấy vài ngày."



"Ừ." Khấu Lẫm đọc kỹ mật thư.



Sau khi xem xong, hắn trầm ngâm thật lâu rồi đốt bức thư thành tro.



"Đại nhân..." Ám vệ lại tới báo, "Hạ Lan phu nhân lại bắt đầu la hét đòi tự sát, nói ở Hồ Quảng ngài còn có thân thích, nếu ả chết đi thì ngài rốt cuộc đừng mong biết được..."



Những lời này lặp đi lặp lại dong dài không biết bao nhiêu lần, nhưng nhìn bộ dáng đại nhân nhà bọn họ căn bản cũng không để bụng.



Nhưng hôm nay, Khấu Lẫm từ ghế đứng lên: "Chuẩn bị xe ngựa."



*By Bà Còm in Wattpad*



Đi vào phủ Hạ Lan, ngừng lại ở một gian phòng bị khóa chặt trong khu viện bỏ trống, Khấu Lẫm phân phó Cẩm Y Vệ đứng cách khá xa chút, bảo vệ bốn phương tám hướng con ruồi cũng không được lọt vào.



Hắn quên hỏi thủ hạ lấy chìa khóa, nhưng ổ khóa được Đoạn Tiểu Giang nhẹ nhàng mở ra.



Khấu Lẫm đi vào trong phòng, chỉ thấy bàn ghế bị lật tung, mảnh sứ bể vung vãi khắp nơi, thật là một mảng hỗn độn.



"Khấu Toàn" chỉ còn da bọc xương vừa mới náo động một trận đã mệt mỏi, lúc này đang ngồi bệt dưới đất ghé đầu vào trên giường, nghe tiếng động lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu thấy là Khấu Lẫm liền khóc nức nở: "A Lẫm, cuối cùng đệ đã bằng lòng gặp ta..."



Lúc trước ở hang động ả không dám nhìn hắn vì sợ ngay khi đó sẽ chọc giận hắn. Nhưng đã nhiều ngày hắn chỉ giam lỏng ả ở trong phòng chẳng thèm quan tâm, ngược lại khiến trong lòng ả bốc cháy một ngọn lửa hy vọng.





"Chỉ lăn lộn có mấy ngày mà Hạ Lan phu nhân đã mảnh khảnh không ít." Phòng trong gần như không còn chỗ đặt chân, Đoạn Tiểu Giang lật lại một cái ghế phủi sạch, Khấu Lẫm ngồi xuống.



"A Lẫm, lời nói hôm ấy của ta có vài điều không phải sự thật, chỉ vì ta cho rằng Tạ Tòng Diễm có thù oán với đệ, ta muốn lấy lòng hắn nên mới nói như vậy."



"Khấu Toàn" muốn đi đến bên cạnh Khấu Lẫm, nhưng thấy thần sắc xa cách của hắn lại không dám tiến lên, chỉ dựa lưng vào giường thê thê thảm thảm phân trần, "Lúc ấy phía sau có truy binh, chúng ta bị nhốt ở đường núi không có cách gì vào được trong thành, bất đắc dĩ mới giết thân tỷ của đệ. Ta giữ lại đệ bên người là vì áy náy lẫn tội nghiệp, đệ ngẫm lại mà xem, những năm đó ta đối đãi với đệ như thế nào? Khi nạn đói xảy ra, chỉ cần có một miếng ăn ta cũng nhường cho đệ ăn trước, một đường bán thân nuôi sống đệ. Ta dám nói, cho dù là thân tỷ của đệ cũng chưa chắc yêu thương chăm sóc đệ được như ta."



"Phải." Khấu Lẫm hơi gật đầu.



"Sau đó ta còn dẫn đệ đi về hướng Hồ Quảng để tìm thân nhân của đệ." "Khấu Toàn" chùi nước mắt nói tiếp, "Cũng không phải vì đệ không còn giá trị lợi dụng mà ta mới bán đệ đi không mang theo đệ tới Lạc Dương; chỉ vì khi đó còn có truy binh, thân thể của ta càng ngày càng yếu, sợ mang theo đệ sẽ đi không nổi đến Lạc Dương, đệ và ta đều sẽ bị mất mạng. Do đó trước tiên ta đã vì đệ mà trù tính, bảo người môi giới đem đệ đến Dương Châu giàu có và đông đúc, tìm một nhà tốt..."




"Phải." Khấu Lẫm vẫn không phủ nhận, "Ngươi thật sự có ân với ta, cho nên ta không thể giết ngươi, càng không đành lòng giết ngươi."



"Khấu Toàn" thấy hắn hoàn toàn không có một chút gì buồn bực: "A Lẫm... Đệ đệ..."



Không đợi ả nhiều lời, Đoạn Tiểu Giang từ trong tay áo lấy ra một bình sứ men xanh, đi qua đặt trên mặt đất trước mặt ả.



"Khấu Toàn" trừng lớn đôi mắt: "Đệ..."



Khấu Lẫm thản nhiên nói: "Cho nên ngươi hãy tự sát đi, hai chúng ta tốt xấu gì cũng làm tỷ đệ một thời gian, ta đặc biệt tới tiễn ngươi một đoạn."



"Khấu Toàn" cả người căng chặt, mặt xám như tro tàn, cuộn thân mình rúc về phía sau: "Không..."



"Không thích uống thuốc độc?" Khấu Lẫm biểu hiện thập phần "thiện giải nhân ý": "Vậy kêu Tiểu Giang đi tìm một giải lụa trắng?"



"Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, vì sao tất cả các ngươi đều vong ân phụ nghĩa đến thế?" "Khấu Toàn" ngẫm lại thái độ của Tạ Tòng Diễm, nhìn lại độc dược trước mặt, không khỏi cảm thấy vô cùng bi thương, nhặt lên bình sứ đột nhiên ném thật mạnh vào góc tường. Nhưng bình dược kia vẫn hoàn hảo không sứt mẻ gì.



Khấu Lẫm cũng không ép bách ả, đưa mắt ra hiệu cho Đoạn Tiểu Giang.



Đoạn Tiểu Giang rời phòng, chỉ trong chốc lát liền trở lại nắm cổ một thiếu niên khoảng mười một tuổi xách vào. Thiếu niên kia kinh sợ vạn phần, nhìn thấy "Khấu Toàn" liền muốn nhào qua: "Nương!"



Đoạn Tiểu Giang bóp chặt cổ hắn.. Truyện Trọng Sinh




"Khấu Toàn" thất sắc hoảng sợ, loạng choạng đứng lên: "Ngươi muốn làm gì?"



Thấy cổ tay Đoạn Tiểu Giang dùng thêm chút sức, ả không dám động.



Khấu Lẫm buồn rầu nói: "Ngươi không hợp tác, ta lại không đành lòng ép bức, chỉ có thể cho nhi tử ngươi tới khuyên."



"Khấu Toàn" bụm mặt khóc thút thít: "Ngươi không thể..."



Khấu Lẫm lạnh nhạt ra điều kiện: "Ngươi hợp tác, ta sẽ cho Hạ Lan gia một con đường sống, nếu bằng không, ngươi theo bọn họ cùng nhau bị tịch thu tài sản chém hết cả nhà."



"Khấu Toàn" còn cố giãy giụa một lần cuối cùng: "Thân tích ở Hồ Quảng..."



"Nhắc mới nhớ, ngày hôm qua ta mơ một giấc mộng." Khấu Lẫm vuốt ve nhẫn ban chỉ vàng, "Ngươi đoán ta mơ thấy cái gì?"



"Khấu Toàn" ngơ ngác nhìn nhi tử bị bóp chặt cổ, một xíu tiếng động cũng phát không ra.



Khấu Lẫm cứ lo kể tiếp: "Ta mơ thấy ngươi vẫn chưa giết thân tỷ của ta, nàng một đường mang theo ta tới được Hồ Quảng, nương náu với ngoại tổ phụ. Ta lớn lên trong một gia đình khá giàu, được học hành biết chữ, có mấy gian cửa hàng, mấy mẫu ruộng đất, khi mười bảy mười tám tuổi thì cưới một nữ nhi của gia đình tiểu thương môn đăng hộ đối, sinh vài đứa nhỏ, cuộc sống tốt đẹp, hoà thuận vui vẻ..."



Nghe Khấu Lẫm kể lại giấc mơ, Đoạn Tiểu Giang càng thêm cáu giận nữ nhân trước mặt. Nếu không phải vì ả ta, đại nhân nhà bọn họ đâu phải chịu nhiều gian nan như vậy.




Khấu Lẫm lại cười cười: "Giấc mộng đẹp lắm. Mà khi ta tỉnh lại, nhìn thấy phu nhân ngủ bên cạnh ta, đột nhiên ta mới chân chính minh bạch, ngươi đúng là ân nhân của ta."



"Khấu Toàn" bỗng dưng quay đầu nhìn hắn.



"Bởi vì ta tự hỏi chính mình, trong mộng với hiện nay, hai loại nhân sinh kia ta thích cuộc sống nào hơn? Gần như không cần suy xét, ta chọn cuộc sống hiện nay." Khi Khấu Lẫm nói chuyện, thần sắc càng lúc càng nhẹ nhõm, "Trước nay ta luôn oán hận thế đạo bất công, trong lòng tích niệm quá sâu; hiện giờ rốt cuộc ta đã minh bạch, nếu không trải qua những trắc trở đó, Khấu Lẫm ta đây làm sao có được khát vọng và tầm nhìn như ngày hôm nay? Làm sao gặp được phu nhân của ta? Cho nên, ngươi mang cho ta không phải là tai họa, mà là tái sinh! Nếu ngươi không phải là ân nhân của ta, ai là ân nhân của ta đây?"



Hắn treo hai chữ "Ân nhân" bên miệng, ngược lại khiến con tim "Khấu Toàn" càng lúc càng nặng trĩu, dần dần lâm vào cảm giác tuyệt vọng ngồi sụp xuống.



Khấu Lẫm đứng dậy, đi đến góc nhà nhặt bình độc dược kia lên, tự mình đến bên cạnh "Khấu Toàn", hơi ngồi xổm xuống cầm lấy tay ả đặt bình sứ vào trong lòng bàn tay.



Động tác của hắn mềm nhẹ, ngữ khí ôn hòa: "Còn về phần thân nhân ở Hồ Quảng gì đó... Đối với ta, thân nhân phải là người nuôi dưỡng ta hoặc thiệt tình đối đãi ta, bằng không chẳng có cũng không sao. Từ trước ta một lòng muốn tìm được tỷ tỷ, chấp niệm lúc nào cũng ghi tạc trong lòng, cảm thấy mình tựa như một cánh chim lẻ loi dưới trần gian, chỉ có tỷ tỷ là nơi trú thân của ta. Ta toàn dựa vào phần tín niệm này mới có thể hết lần này đến lần khác chống chọi để sống sót khi gặp bước đường cùng. Mà hiện giờ, ta đã có chỗ để về và không còn gì để sầu lo nữa, đã hiểu chưa?"




Nói đến mức độ này thì dĩ nhiên "Khấu Toàn" đã hiểu, tuyệt vọng nhắm mắt lại.



Khấu Lẫm đứng lên, một lần nữa trở về chỗ ngồi xuống.



"Khấu Toàn" rút ra nút bình: "Ngươi sẽ bỏ qua toàn tộc Hạ Lan, đúng không?"



Khấu Lẫm nói: "Ngay cả ngươi mà ta cũng không oán, sao lại "giận chó đánh mèo" bọn họ?"



Khấu Toàn ngửa đầu uống hết độc dược, cuối cùng nhìn về phía nhi tử, sau đó lại dừng tầm mắt trên người Khấu Lẫm, môi run run nói: "A Lẫm, đệ nhất định phải tin tưởng, lúc xưa chăm sóc đệ, ta cũng là thiệt tình thương đệ..."



Khấu Lẫm không trả lời, chỉ nói với Đoạn Tiểu Giang: "Buông tay đi."



Đoạn Tiểu Giang nhẹ buông tay, Hạ Lan tiểu công tử kịch liệt ho khan vài tiếng, nhào qua bên người "Khấu Toàn": "Nương! Nương, ngài thế nào?!"



Độc dược phát tác thực mau, dạ dày "Khấu Toàn" giống bị lửa đốt, khóe miệng rỉ máu, giãy giụa nói: "A Lẫm, thân tỷ tỷ của đệ thật tốt bụng thật tỉ mỉ, ta chỉ biết ngoại tổ phụ của đệ là người Hồ Quảng phủ Hành Châu, trong nhà buôn bán dược liệu, họ Điền..."



*By Bà Còm in Wattpad*



Khấu Lẫm rời phòng, đứng lặng trong sân.



Hắn vẫn luôn chờ đến khi "Khấu Toàn" tắt thở mới kêu Đoạn Tiểu Giang kéo ra thiếu niên sắp ngất kia, một lần nữa ném về phòng nhốt lại.



Hắn đứng trong sân một hồi lâu, mãi đến khi nhóm Cẩm Y Vệ bên ngoài tụ tập lại trước mặt bèn phân phó: "Phóng hỏa, đem ngôi viện này thiêu trụi..."



Đám Cẩm Y Vệ đều rùng mình, bọn họ không biết nội tình, chỉ biết Hạ Lan phu nhân là tỷ tỷ của đại nhân. Cũng không biết làm thế nào lại khiến đại nhân tức giận, độc chết chưa nói, còn muốn nghiền xương thành tro.



Khấu Lẫm lại phân phó: "Chờ bản quan rời khỏi Lạc Dương thì mới bỏ lệnh cấm túc Hạ Lan gia. Trong lúc này, các ngươi vẫn như cũ phải nghiêm cẩn trông coi, ruồi bọ cũng không được cho vào tới một con!"



"Tuân lệnh!"