Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 127: Công Tâm (1)




Hậu hoa viên phủ Hạ Lan.



Toàn bộ nhà quyền quý của thành Lạc Dương, cho dù là phủ Lạc Vương cũng tìm không thấy một hồ nhân tạo có diện tích rộng lớn như vậy.



Trận tuyết năm trước đã tan đi, thời tiết đã hơi ấm hơn một chút nên mặt hồ không bị đóng băng, hồ nước trong xanh gợn sóng lăn tăn. Gánh hát được mời đến từ Tô Châu đang ở trong nhà thuỷ tạ bố trí sân khấu kịch.



Đối diện nhà thuỷ tạ là tòa lầu hai tầng rộng bảy gian. Tòa lầu này không phải dùng để ở nên không có vách ngăn, tầm nhìn trống trải chỉ dùng để tới xem hồ xem diễn. Có thể thấy được chủ nhân cực hiểu phương pháp hưởng thụ.



Bọn thị nữ cẩn thận nâng đĩa hoa quả ra ra vào vào, thở mạnh cũng không dám. Hôm nay trong phủ có không ít đại quan quý nhân, đặc biệt là vị ngồi trên lầu hai...



Khấu Lẫm ngồi trên lầu uống trà, đầu đội kim quan thân khoác áo lông chồn, quý khí tỏa ra bức người, sau lưng đứng mấy tâm phúc chặn lại ba cửa ra vào.



Thật ra cho dù không canh cửa thì cũng không có người dám đi lên, chỉ ở lầu một nói chuyện thêm vào những câu xu nịnh lớn tiếng hơn chút. Khấu Lẫm nghe được tâm tình thật là khó chịu, cho dù những người này đưa tới không ít vàng hắn thích nhưng cũng ngăn không được tâm tư muốn thủ hạ lôi bọn họ ra "dạy dỗ" một trận.



Khấu Toàn nói là mời phu thê hắn tới xem diễn thuận tiện xin lỗi Sở Dao, hoàn toàn là "bằng miệng chứ không bằng lòng" -- tổ chức cực kỳ phô trương, tất cả nhân vật có uy tín danh dự của thành Lạc Dương đều đến trình diện, còn bao gồm quan viên mấy huyện khác của Hà Nam, chưa đến chạng vạng mà người đã tề tựu đông đủ. Cũng không sợ bọn họ hoài nghi đường đường một Chỉ Huy Sứ dùng lý do gì mỗi ngày tới phủ Hạ Lan, bởi vì Hạ Lan Nhân cũng có mặt ở lầu hai, chỉ là vị trí cách hắn khá xa.



Khấu Lẫm không nói với Hạ Lan Nhân một câu nào, thậm chí cũng chưa thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái.



Hạ Lan Nhân cũng không hé răng, đoan đoan chính chính mà ngồi cứ như là một tiểu thư khuê các. Biết được Khấu Lẫm lại là đệ đệ ruột thất lạc nhiều năm của mẫu thân, Hạ Lan Nhân thật sự không thể tưởng tượng được. Lại biết ý định của mẫu thân nghiễm nhiên coi nàng như lợi thế để đổi lấy ích lợi, trong lòng Hạ Lan Nhân hỗn loạn không rõ tư vị.



Lòng kiêu ngạo bảo nàng không thể nghe theo, nhất định phải phản kháng, nhưng nàng lại không hề làm ra động tác gì. Nàng biết nàng thật thích Khấu Lẫm, vốn dĩ chỉ thích hơi hơi, nhưng hiện giờ trải qua những việc này thì đã trở thành niềm yêu thích khó có thể từ bỏ.



Hạ Lan Nhân không biết làm thế nào cho phải, khi nàng còn chưa tự đưa ra được quyết định cho tình cảm của mình thì nàng chỉ có thể nghe theo mẫu thân an bài. Kéo gần khoảng cách với Khấu Lẫm một ít, cũng vừa vặn xác nhận lại một chút tâm tư của mình. Nhưng thật sự phải làm thiếp hay sao? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam lòng.



“A Lẫm?” Khấu Toàn bớt thời giờ đi lên, sự đắc ý viết rõ trên mặt, thấy Khấu Lẫm sắc mặt không vui bèn cười hỏi, “Như thế nào, đệ không vui à?”



Khấu Lẫm miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: “Tỷ tỷ vui là được.”



“Ta đương nhiên vui vẻ, chưa bao giờ vui như thế.” Khấu Toàn ngồi xuống bên người hắn cảm khái, “Lúc trước khi nhờ tỷ phu đệ tìm người, mỗi ngày đều nghĩ không biết hiện giờ đệ ở nơi nào chịu khổ, nghĩ đến mức trái tim tan nát, chỉ ngóng trông bồi thường cho đệ... Hiện giờ tâm tư của ta đã thay đổi, ta muốn tất cả mọi người đều đến xem ta có một đệ đệ bản lĩnh như vậy.”



Khấu Lẫm thở dài, nhếch lên khóe môi, tận lực làm cho nụ cười của mình trông có vẻ chân thành hơn một ít, vẫn nhắc lại câu nói kia: “Tỷ tỷ vui vẻ là được.”



Khấu Toàn bỗng dưng thương cảm: “Đáng tiếc chỉ có thể dựa vào lời đồn giữa đệ và a Nhân, không thể công khai cùng đệ tương nhận, chỉ trách ta lúc xưa...”



Đề cập đến đề tài này, bực bội trong lòng Khấu Lẫm liền biến mất hơn phân nửa, vội an ủi: “Thời thế đổi thay, tình cảm đặt ở trong lòng, người khác có biết hay không cũng đâu quan trọng, tỷ và ta được đoàn tụ là tốt lắm rồi.”



“Thôi, không nghĩ đến vấn đề này.” Khấu Toàn thu hồi thương cảm, lại cười nói, “Lúc xưa những kẻ xem thường hai tỷ đệ chúng ta, ai cũng không lường trước được chúng ta sẽ có một ngày như vậy.”





“Phải.” Khấu Lẫm đồng ý, điều chỉnh tâm thái của mình.



Mấy năm nay hắn lăn lê bò lết lên được tới địa vị hôm nay, vốn dĩ chỉ vì muốn đợi khi tìm được tỷ tỷ mang đến cho nàng cuộc sống an ổn hậu đãi không phải sao?



Hiện giờ tỷ tỷ muốn mượn thanh thế của hắn thì có quan hệ gì. Cả sinh mệnh cho nàng đều được.



Tuy nhiên...



Khấu Lẫm giơ tay ra hiệu, Đoạn Tiểu Giang tiến lên: “Đại nhân.”



Khấu Lẫm ghé tai nói nhỏ: “Trở về nói với phu nhân, tiệc tối nay không cần lại đây.”




Đoạn Tiểu Giang: “Thuộc hạ đi liền.”



Thế nhưng chưa kịp xoay người, Hạ Lan Triết vội vàng lên lầu: “Đại nhân, đệ muội lại đây, chúng ta có cần đi nghênh đón hay không?”



Tới sớm như vậy? Khấu Lẫm hơi sửng sốt. Nếu xét theo tính tình Sở Dao, hắn cho rằng nàng muốn cọ xát đến một khắc trước khi khai diễn mới xuất hiện.



Đoạn Tiểu Giang âm thầm toát mồ hôi lạnh lo cho bản thân.



Khấu Toàn cười: “Đều là người một nhà, không cần thiết phải khách khí, A Nhân xuống đón đi.”



Hạ Lan Triết mồ hôi lạnh đầy đầu: “Đệ muội được Tạ Tướng quân đưa tới.”



“Tạ...” Khấu Toàn đang kéo tay Khấu Lẫm trong chớp mắt cả người liền cứng lại, “Là vị Tạ Tướng quân của Thần Cơ Doanh?”



Hạ Lan Triết hoảng sợ gật đầu: “Phải. Người tới cửa, nhân có khách quý nên phải chặn lại kiểm tra nghiêm ngặt, gia phó vừa duỗi tay cản lại thì Tạ Tướng quân không rên một tiếng trực tiếp bẻ gẫy tay...”



Người tới không có ý tốt, hùng hổ vô cùng.



Ánh mắt Khấu Lẫm ngưng tụ, hỏi Đoạn Tiểu Giang: “Tạ Tòng Diễm tới khi nào?”



Đoạn Tiểu Giang căng da đầu: “Buổi trưa ạ.”



Khấu Lẫm lạnh lùng hỏi: “Vì sao không báo?”




Đoạn Tiểu Giang nuốt nước miếng, cúi đầu không trả lời.



Khấu Lẫm trừng Đoạn Tiểu Giang một cái: “Vì sao hắn đến?”



Đoạn Tiểu Giang ngượng ngùng cố giải thích: “Có lẽ là Lạc Dương xảy ra chuyện, Sở Thượng Thư không yên tâm, phái...”



“Nói thật!”



“Là đêm Trừ tịch, phu nhân bỏ ra mười lượng vàng thuê sư huynh về kinh thành đưa tin cho Tạ Tướng quân!”



Nắm tay Khấu Lẫm đột nhiên siết chặt, ánh mắt liếc về phía Đoạn Tiểu Giang lạnh thấu xương: “Được, ngươi có thể lui.”



Đoạn Tiểu Giang lui về phía sau, cúi đầu không nói một lời. Đi theo bên người Khấu Lẫm bảy năm, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi khẩn trương, chỉ hy vọng phu nhân thực sự nắm chắc, nếu có sai lầm gì thì không chỉ có phu nhân xong rồi, chính mình cũng tiêu đời.



“Không cần phải đi nghênh đón, chờ hắn tới.” Khấu Lẫm lạnh lùng nói với Hạ Lan Triết. Lại nhìn vẻ mặt vui sướng của Khấu Toàn biến mất không còn bóng dáng, thậm chí ngay cả huyết sắc cũng bị rút cạn, phản ứng không thể nói là không lớn, tuyệt đối không phải giả vờ.



Ban đầu tỷ tỷ nói Sở Dao bày ra thế lực gia tộc của mình để đe dọa, còn hạ thấp



hắn không đáng một văn tiền, Khấu Lẫm một chữ cũng không tin.



Hiện tại lại không thể nghi ngờ.



*By Bà Còm in Wattpad*




Một khắc sau, Tạ Tòng Diễm chậm rãi đi phía trước, Sở Dao mang mũ rèm theo sát phía sau. Hai người vào tòa lâu đi thẳng lên lầu hai.



Mọi người trong lâu đều nín thở tập trung, đồng loạt nhường đường, âm thầm suy đoán thân phận của Tạ Tòng Diễm.



Tạ Tòng Diễm không mặc quân trang nhưng bên hông đeo một thanh Mạch đao quân dụng. Nhìn trang trí trên vỏ đao thì ít nhất cũng là võ quan chánh tam phẩm trở lên mới có tư cách đeo. Lại nghĩ đến gia thế của Sở Dao, thân phận của Tạ Tòng Diễm hiện ra một cách sinh động.



Biết Tạ Tòng Diễm là đến tìm phiền toái, thế nhưng còn đeo đao tới thực sự khiến Khấu Lẫm sửng sốt một chút. Ánh mắt dừng lại một chút trên người Sở Dao, rốt cuộc Khấu Lẫm vẫn hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ, nể tình đứng dậy chắp tay: “Cữu cữu sao lại rảnh rỗi tới đây? Không biết chén vàng của ta đã tìm được chưa?”



Hạ Lan Triết vội thỉnh an: “Tạ Tướng quân.”



Khấu Toàn và Hạ Lan Nhân đứng phía sau Hạ Lan Triết, đều cúi đầu: “Tham kiến Tạ Tướng quân...”




Sở Dao đỡ chân chậm rãi đi đến phía sau Khấu Lẫm: “Phu quân.”



Khấu Lẫm không nói gì với nàng.



Tạ Tòng Diễm mặt trầm như nước, đem theo một thân lãnh lệ kinh nghiệm sa trường tiến lên phía trước, hừ lạnh nói: “Cầm chén vàng "ăn cơm mềm", ngươi là kẻ thứ nhất.” Không đợi Khấu Lẫm nói chuyện, hắn hơi nghiêng đầu liếc về hướng Hạ Lan Triết, “Nghe nói ngoại sinh nữ tế này của ta muốn nạp lệnh ái làm thiếp, chắc vậy mà chọc cho Hạ Lan lão gia không thể thắng được mà phiền lòng chứ gì?”



(Ngoại sinh nữ tế: cháu rể bên ngoại)



Tạ Tòng Diễm toát ra một cỗ khí thế bức người khiến Hạ Lan Triết mồ hôi ướt đẫm.



Tạ Tòng Diễm không kiên nhẫn: “Yên tâm đi, Sở Thượng Thư gia môn nghiêm cẩn, một tế tử ở rể không có tư cách nạp thiếp đâu.”



“Tạ Tòng Diễm!” Sắc mặt Khấu Lẫm càng thêm lạnh lẽo, nắm tay siết chặt khớp xương kêu kẽo kẹt. Nếu ở nơi khác Tạ Tòng Diễm nhục nhã hắn như vậy thì hắn căn bản sẽ không để trong lòng, nhưng hiện giờ ở trước mặt tỷ tỷ, thật sự hắn nhẫn nhịn không được, “Chú ý lời nói của ngươi!”



Tạ Tòng Diễm không chút nào để ý, cách khe hở nhìn một chút Hạ Lan Nhân, ánh mắt lãnh đạm: “Hạ Lan lão gia, lệnh ái quả nhiên là một mỹ nhân, trách không được có thể làm ngoại sinh nữ tế của ta quên thân phận của mình...” Cười khẩy một tiếng, “Các ngươi muốn leo lên bám vào kẻ quyền quý thì cũng nên đánh bóng đôi mắt một chút, ôm chân một tế tử có quyền vô thế còn dâng tới cửa thì có ích lợi gì? Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ nghe có vẻ uy phong, cùng lắm chỉ là con chó trông cửa được Thánh Thượng nuôi dưỡng mà thôi, không bằng leo lên ôm đùi ta, để ta mang về làm tiện thiếp, thấy thế nào?”



Tạ Tòng Diễm lời này nói ra, ở đây ngoại trừ Sở Dao, tất cả mọi người đều giật mình.



Hạ Lan Nhân đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình tựa như đã chịu nhục nhã vô cùng, khổ nỗi Tạ Tòng Diễm cũng không thèm liếc nhìn một cái.



Hạ Lan Triết mặt không còn chút máu, Khấu Toàn càng cúi đầu thấp hơn, mu bàn tay đều bị ả tự véo đỏ ửng.



Sở Dao đứng phía sau Khấu Lẫm, chậm rãi tháo xuống mũ rèm nhìn về phía Khấu Toàn, thu hết thảy phản ứng của ả ta vào trong mắt, đối với phỏng đoán của mình lại kiên định thêm vài phần.



Mấy gã Cẩm Y Vệ canh giữ trên lầu đều bị chấn động -- triều dã trên dưới mắng đại nhân nhà bọn họ nhiều như lông trâu, đi vào chiếu ngục lúc nào cũng có thể nghe được, nhưng người có thân phận như Tạ Tòng Diễm, nói thẳng tổng Chỉ Huy Sứ thân quân của Thiên tử là con chó trông cửa, chẳng những nhục mạ mệnh quan triều đình mà còn bất kính đối với Thánh Thượng.



Huống chi thanh âm của Tạ Tòng Diễm sang sảng, khách nhân dưới lầu do phủ Hạ Lan mời đến hơn phân nửa đều nghe được.



Sắc mặt Đoạn Tiểu Giang cũng rất khó coi, hắn đang nghiêm túc đánh giá kỹ xem quyết định của mình đến tột cùng có đúng hay không.



Ngược lại Khấu Lẫm sau khi bị chọc giận chỉ một chút ngắn ngủi thì cảm xúc đã nhanh chóng bình tĩnh lại, môi mím chặt nhưng lại chưa phát tác, giơ cánh tay lên ra hiệu.



Đại nhân đây là có ý muốn giải tán mọi người, Đoạn Tiểu Giang lập tức làm theo, bước nhanh dẫn Cẩm Y Vệ xuống lầu, trước tiên mời hết tất cả khách nhân ở lầu một đi nơi khác.