Chương 33: Tiềm năng bộc phát
So với Lavita, hay ngay cả Crystal trong hình thái mới, Brian cũng chỉ giống như một kẻ phàm nhân đuổi theo bóng dáng của các vị thần. Càng lúc, hai thân ảnh sừng sững kia cứ khuất dần, rồi ẩn đi sau bóng tối mù mịt. Dẫu cứ đuổi theo mãi, nhưng chẳng biết từ lúc nào, Brian chẳng còn thấy gì phía trước nữa cả, anh chỉ chạy theo như quán tính, như cố chấp muốn níu kéo một điều gì đó ở xa tầm với, và chẳng thể nào thuộc về mình cả.
Ấy thế mà, như có một chấn động lớn xảy ra đã thức tình sự mê muội của Brian, nhưng lại kéo cả thân thể vật lý của anh xuống hố sâu của tuyệt vọng. Cứ như một cái hố vô lượng, Brian cứ thế mà bị cuốn vào bên dưới. Không có chỗ bám víu, anh chỉ còn có thể chờ đợi những điều tiếp đến sẽ xảy ra với mình mà thôi.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc tưởng chừng như chẳng có chút hy vọng ấy, Brian vẫn có thể nhìn thấy một chiều không gian đang dần vỡ vụn. Anh cảm nhận rõ ràng áp suất đang thay đổi. Cứ như mình vừa được xuyên đến một nơi nào đó cách biệt. Dường như, cái thứ a đang trông thấy phía trước mặt là bầu trời xám xịt những không khí của mùa đông vây kín, dù ảm đạm nhưng vẫn tươi sáng hơn nơi con đường c·hết chóc vừa rồi.
Không lẽ mình đã thoát ra rồi sao? Trong đầu Brian thoáng có suy nghĩ ấy, bởi anh cũng nhận ra rằng sức mạnh của mình đang dần hồi phục và càng lúc càng sung mãn. Trong đầu dần mượn tượng một điều gì đấy, hai cánh tay giang rộng, đầu ngửa ra phía sau, ánh mắt bất chợt hằn lên những gân đỏ.
Ở khoảnh khắc ấy, Brian đột nhiên biến đổi, toàn thân phát lớn với một đôi cánh dơi từ bên trong xoè rộng. Vậy mà Brian vẫn đang rơi tự do xuống mặt đất. Tốc độ cứ tăng dần đều theo khoảng cách của cơ thể tới mặt đất. Vậy mà chỉ còn cách một đoạn nhỏ, bỗng nhiên Brian lại như một chiếc lá, nhẹ nhàng lượng thẳng lên không trung. Cơ thể to lớn đồ sồ là vậy mà lại thanh thoát đến chẳng thể ngờ, chỉ một cái nhún chân đã vọt người trên bầu trời cao v·út.
Rồi Brian hoá thân lại với hình dáng con người, một phần là vì với hình thái này tốn quá nhiều sức lực, một phần cũng bởi vì anh không muốn bị lộ thân phận. Ẩn mình trên ngọn cây thông rộng lớn, Brian đang dần định vị lại quang cảnh xung quanh. Bóng trăng mờ đã bị đám mây đen che phủ nhưng vẫn có thể soi được bóng dáng của ngôi trường Leslie quen thuộc đang sừng sững trước mắt. Brian trở nên tĩnh lặng, nhắm hờ mắt, cố gắng cảm nhận khí lực của Crystal. Chẳng mấy chốc mà anh đã phát hiện rằng ở ngay bên trong ngôi trường ấy, hai thực thể siêu nhiên kia đang giao chiến với nhau một trận kịch liệt.
Trên mái ngói của ngôi trường, Crystal trong hình thái mới đang điên cuồng t·ấn c·ông Lavita, vậy mà loài quái vật nửa người nửa nhện cũng chẳng hề tỏ ra kém cạnh. Có lẽ Lavita ban đầu có chút e sợ, thì giờ nó cũng chẳng còn lo lắng gì nữa. Có lẽ một phần vì đã bị Crystal tóm được, một phần cũng vì sự tự tôn không cho phép nó chạy trốn nữa.
Dẫu vẫn chưa biết được lý do mình có thể thoát khỏi thế giới vô lối kia, nhưng điều đó đối với Brian không còn mấy bận tâm nữa. Thứ anh lo nhất lúc này là an nguy của Crystal, khi anh thấy cô và con quái thú có vẻ khá ngang sức. Lòng kiên nhẫn không cho chờ đợi quá lâu, Brian quyết định sẽ tham chiến. Dùng thân thủ phóng v·út về phía trước. Ở khoảng cách cả trăm mét, vậy mà Brian có thể nhảy qua một cách dễ dàng, chẳng mấy chốc đã đặt đã đến, nơi Crystal và Lavita đang quần thảo.
Vừa có mặt, Brian đã không chút ngần ngại mà phát triển toàn lực, hóa thân thành hình thái chiến thú rồi lao vào Lavita. Nhận thấy sự xuất hiện của kẻ địch mới, Lavita đã liền thu người đối phó với đối tượng thứ hai, nhưng vì hành động lao tới quá nhanh khiến nó đã quá muộn để phản kháng. Một cú tát như trời gián từ Brian đã khiến con quái vật b·ị đ·ánh bật, cộng với pha p·hản đ·ộng bất ngờ từ Crystal bằng một cú đạp, đã làm cho con quái vật như một con quay bị xoay vòng trên không khí rồi bị hất văng một đoạn xa trước khi rơi xuống mặt đất.
Ấy thế mà nó lại không để cơ thể chạm đất. Chỉ bằng một ngón tay, Lavita đã nâng cả cơ thể lơ lửng trước khi tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Tuy đã thoát được ở tình huống vừa rồi, nhưng Lavita lại càng lo sợ khi phải giao chiến với hai đối thủ quá mạnh như vậy. Vì thế nó đã chọn phương án trốn chạy. Ngoắc mạnh đuôi, một kình lực cực mạnh kéo theo một vùng bụi cát lớn hất mạnh về phía hai chiến binh ma cà rồng, nhưng chỉ đủ che mắt họ để bản thân có cơ hội t·ẩu t·hoát. Sau đó bay phắt lên lại dãy hàng lang trên tầng thượng.
Còn với Crystal và cả Brian thì trong một khoảnh khắc đã hăng máu đuổi theo, nhưng chợt cả hai khựng lại, nhìn về phía cánh cổng chính của ngôi trường. Sở dĩ cả hai ngần ngại như vậy là vì họ đã nhận ra có một nguồn sức mạnh khủng kh·iếp đang ở phía sau cánh cửa kia, nhưng kỳ lạ là nó bị nén lại bởi một thứ gì đó. Rất khó để lý giải, cái nguồn sức mạnh đó lại phẩn phất một chút hắc khí, nên Crystal và Brian không khỏi e dè, vì họ sợ rằng không biết mình sẽ phải đối mặt với thứ gì tiếp theo. Liệu kẻ đó có phải là đồng bọn của Lavita hay không?
Brian nhìn Crystal, cả hai không nói gì mà hóa lại thành người, ẩn mình trên mái ngói, để mặc Lavita rời đi. Quả thật, ở ngay cánh công chính của ngôi trường có một chiều không gian đang có dấu hiệu bị xé toạc. Phải có một kẻ có sức mạnh ma thuật cực mạnh mới có khả năng xé toạc cả chiều không gian. Vậy, kẻ đó có thể là ai?
Cả hai nín thở chờ đợi, Đến khi thấy có một cái bóng xuyên qua không khí, họ thật chẳng thể tin vào mắt mình, kẻ xuất hiện kia lại chính là Kane. Crystal và Brian đều há hốc mồm kinh ngạc. Đến bây giờ, Crystal mới tin rằng sức mạnh tiềm tàng của Kane là vô cùng lớn, nhưng mà bản thân cô vẫn chưa dám chấp nhận rằng chàng sinh viên với vẻ ngoài yếu ớt kia lại có sức mạnh ghê gớm đến như vậy.
Chẳng lẽ thần lực của Kane đã được khai mở? Không đúng, nếu sức mạnh của thần phát lực trên trong người Kane vào lúc này thì sẽ phá nát cơ thể sinh học của anh mất. Crystal lo lắng nghĩ ngợi, nhưng cô vẫn chưa dám lộ mặt, chỉ lặng lẽ quan sát những hành động tiếp theo của Kane.
Còn Kane, sau khi xuyên qua cánh cổng để vào bên trong, anh lê bước lên trên lầu, và tiến về phá căn phòng nơi là hang ổ của Lavita. Dẫu chưa rõ mục đích của anh là gì, nhưng Crystal không thể ngồi yên được, vì cô biết rằng xung quanh căn phòng phủ đầy tơ nhện tướt hồn mà mắt người không thể nhìn thấy. Chỉ cần chạm nhẹ vào một sợi tơ thôi, số phận của Kane cũng sẽ chẳng khác gì người bảo vệ trẻ tuổi nhưng vắng số. Không chần chừ thêm nữa, Crystal lao về phía Kane với ý định cứu anh ra khỏi căn phòng thì bất ngờ Brian đã giữ tay cô lại, khuôn mặt lộ ra ánh mắt nghiêm trọng, đầu lắc nhẹ tỏ vẻ không đồng ý.
Crystal biết rằng Brian lo cho mình, nhưng bây giờ cô chẳng còn bận tâm đến an nguy bản thân nữa. Không biết từ lúc nào, cô lại lo cho Kane hơn. Đã hơn hai mươi năm bên anh, Crystal chưa một lần tự nhìn lại cảm xúc của mình. Đến khi chứng kiến Kane đang gần tiến đến nguy hiểm, cô mới cảm nhận được một cảm giác lo lắng đau đớn đang giằng xé nội tâm mình. Crystal vùng vẫy, cố hết sức để thoát ra gọng kìm của Brian, vì cô không muốn Kane phải vào trong căn phòng ấy, căn phòng với tầng tầng lớp lớp những chiếc tơ vô hình được giăng kín. Với con mắt người thường, sẽ không ai thấy được nó, nhưng khi chẳng mai họ mắc phải sợi tơ sẽ như một chiếc móc cây kéo linh hồn của họ đi. Tệ hơn là nó kéo về hang ổ của Lavita, linh hồn đó sẽ thành mồi ngon của con quái thú và mãi mãi sẽ chẳng được tái sinh nữa.
Nghĩ tới đó, sức giằng co của Crystal càng lớn, đến khi thoát ra khỏi, cô cũng để ý thấy Kane đã sắp chạm vào sợi tơ. Biết là không kịp, Crystal chỉ biết chạy đến phía Kane. Ấy thế mà cô một lần nữa khựng lại, bởi thứ cô thấy không hề bình thường một chút nào. Kane đã đi xuyên sợi tơ đó mà không chút hề hấn, ngược lại, tất cả màng nhện được phủ xung quanh căn phòng lại bị tia lửa từ chính vết đứt kia t·hiêu r·ụi.
Crystal và ngay cả Brian chỉ biết há hốc mồm khi thấy cảnh tượng ấy. Cái thứ tiềm lực mà Kane đang sở hữu vượt qua cả sự hiểu biết của hai người bọn họ. Cho đến khi cả hai nghe thấy tiếng gầm từ Lavita, mới bắt đầu hành động. Tất nhiên họ vẫn chưa vội ra tay, chờ cho Lavita đuổi theo Kane ra tới đầu cánh cửa, Crystal mới ra hiệu, hướng cho Brian thẳng về phía trước.
Hiểu ý, Brian biến hình rồi bay đi, để cô chạy về phía Kane. Chờ sẵn ở một góc tối, đúng lúc Kane vừa trờ tới, Crystal đã kéo anh vào trong căn góc đó. Tất nhiên, Kane đã nhận ra Crystal, sự sợ hãi đã giảm đi chút ít, nhưng trông anh vẫn rất hoảng loạn.
Crystal ra hiệu cho Kane im lặng, rồi luồng người chạy ra. Cô vừa ra thì thấy Lavita cũng vừa chạy tới. Không nói gì thêm nữa, Crystal chạy về phía tầm nhìn của Lavita và cố khiêu khích nó. Lavita thì vốn định chạy trốn Crystal nên khi thấy sự có mặt của cô, nó liền quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng thân hình quá lớn đã kéo nó trường tới một đoạn và không thể giảm tốc, lướt qua cả Kane. Đến khi nó đã sắp giảm được tốc thì đột ngột, một con dơi khổng lồ từ đâu bay tới như tên bắn và thúc mạnh vào người, đẩy Lavita đi thêm một đoạn. Từng nơi cả hai đi qua, đất đá đổ sập như muốn đè bẹp cả ngôi trường.
Crystal biết đó là Brian nên liền quay lại trợ chiến, nhưng chưa kịp đến, cô đã nghe thấy trong tiếng giằng co kia, giọng khàn đặc của Brian cất lên: “Em quay lại đưa Lucian chạy đi, để anh xử lý nó cho.”
Thấy cũng hợp lý, Crystal liền quay trở lại hình người. Cô đến nơi mà Kane đang ẩn nấp. Mọi thứ cứ thế ngỡ như đang suôn sẻ. Thật chẳng thể ngờ, trước mặt cô không biết từ lúc nào đã xuất hiện một dáng dấp của ai đó. Không, là một thứ gì đó. Bởi nếu là một con người bình thường, sẽ chẳng ai xuất hiện ở đây, vào đúng lúc này, ngang nhiên đối đầu với một nữ chiến binh ma cà rồng mạnh mẽ một cách bình thản đến vậy.
Nhìn vào dáng người kỳ bí kia, dù không thấy rõ mặt, nhưng Crystal đã nhớ ra rằng chính hắn là kẻ cô đã trông thấy dựa vào góc nhìn của Rie, người bảo vệ xấu số trước khi lìa đời.