Chương 2: Cái chết đêm trăng non
Cũng buổi tối hôm ấy, tại trường đại học Leslie.
Hôm nay là ca trực đêm đầu tiên của Rie sau một tháng kể từ khi anh được nhận làm bảo vệ của ngôi trường này. Đã được giao việc kỹ càng trước khi nhận ca, anh cứ làm theo đúng tiến trình mình đặt ra và làm từng việc một.
Đi kiểm tra toàn trường, khóa cổng, sau đó trở về văn phòng của mình. Cứ thế, Rie chẳng mấy chốc làm hết những thứ cần phải thực hiện. Giờ chỉ cần về lại văn phòng và chờ cho đến hết ca trực.
Thời gian trôi qua nhẹ nhàng, và Rie cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Lúc anh kiểm tra hành lang lầu hai, mọi thứ sẽ không có gì xảy ra cho đến khi cánh cửa ở cuối dãy bỗng dưng tự mở.
Rie lướt mắt nhìn qua thì chép miệng nghĩ rằng chắc là gió, nhưng anh đã vội xóa tan suy nghĩ đó bởi vì bản thân chắc chắn một điều rằng, tất cả mọi cửa phòng đều được khóa kín từ sau tám giờ tối.
Một cảm giác bất an mơ hồ xuất hiện, Rie ngập ngừng tiến lại căn phòng ở cuối dãy. Ketttt! Tiếng gió hú qua khe cửa. Đến nơi, đập vào mắt anh là chiếc ổ khóa cũ kĩ nằm lăn lóc dưới sàn ngay dưới chân. Rie đặt bước chân đầu tiên vào căn phòng, rọi đèn pin khắp mọi ngóc ngách mà mình có thể, rồi hoà mình vào màn đen bao trùm bên trong.
Một lúc sau, Rie trở ra với vẻ mặt bình thường, không quên nhặt ổ khóa đó lên và chuẩn bị đóng cánh cửa kia lại. Trong suy nghĩ của mình lúc này, Rie cứ đinh ninh chắc hẳn người ra sau cùng của lớp học này đã quên khóa cánh cửa trước khi ra khỏi, dẫu trong lòng vẫn có một cảm giác kỳ lạ, bởi anh nhớ ra rằng, hình như đây không phải là phòng học, cũng chẳng phải là một căn phòng văn thư hay thứ gì mà nhà trường có thể chưng dụng.
Tuy vậy, anh vẫn khoá trái cánh cửa. Rie quay đi, vừa rời xa khỏi căn phòng được vài bước thì “cạch” như có tiếng một vật nặng rơi xuống đất. Khi nhìn lại, than ôi, một cảnh tượng quái đản hiện ra. Cánh cửa vừa được khóa lại một lần nữa mở toang, chiếc ổ khóa nằm ngay dưới mặt đất.
Không tin vào mắt mình, Rie nuốt nước bọt, chầm chậm trở lại căn phòng đó. Đối diện với căn phòng tối om, anh bắt đầu cảm thấy có điều gì đó bất thường, bàn tay hơi run rọi chiếc đèn pin vào thằng góc phòng.
“A!”
Tiếng hét vang vọng trong đêm khuya lạnh lẽo.
***
Sáng hôm sau, tại một căn hội trường rộng lớn. Kane ngồi ở một dãy ghế với tầm bao quát rộng lớn. Đây là chỗ quen thuộc mà anh với Mark hay ngồi. Lấy từ ba lô ra một cuốn tập và đặt trên bàn, trong đầu anh vẫn còn vươn vấn về những hình ảnh quái dị của đêm hôm trước.
“Mình ngồi đây được chứ?”
Kane nhìn lên. Một cô gái trẻ xinh đẹp đang nở một nụ cười toả nắng với anh. Anh thẩn thờ nhìn ngắm khuôn mặt kia như bị lấy mất hồn, cơ thể cứng im không có chút ngọ nguậy. Thấy Kane không có phản ứng gì, cô ấy lặp lại : “Mình ngồi đây được không?”
“À được chứ!” Kane thơ thẩn một lúc rồi như thứ tỉnh, bối rối khi bắt gặp ánh mắt kia đang nhìn mình dò hỏi.
“Xin lỗi, cậu ngồi đi.” Kane lặp lại lần nữa, trong chất giọng hình như có gì đó nài nỉ.
“Cảm ơn cậu, mình là Jane. Sinh viên năm hai khoa truyền thông. Còn cậu?” Vừa ngồi xuống bên cạnh, cô tỏ ra hồ hởi bắt chuyện.
“Mình là Kane, năm hai khoa thần học.”
“Tuyệt vậy! Mình thích khoa đó lắm, mà do nó lấy điểm cao quá mình vào không được. Giờ lại được tiếp xúc với sinh viên hợc ở đó. Hâm mộ ghê.” Đôi mắt Jane sáng rực khi nghe Kane nói về ngành học của mình. Thái độ đó có vẻ như rất chân thận, không hề giống như một sự xã giao thông thường.
“Gì? Có đâu. Chỉ là may mắn thôi.” Kane vừa cười vừa xoa ngượng nghịu. Từ trước tới giờ, dẫu là một nam sinh ưu tú trong trường, nhưng anh chưa từng tiếp xúc với một người con gái nào, cho nên giờ bản thân mới thấy mình trở nên ngốc nghếch như thế. Đôi tay quơ loạn xạ như không có một hành động cụ thể. Chưa bao giờ Kane cảm thấy đôi tay mình thừa thãi đến thế. Bốp, một cú đánh như trời gián từ đâu thẳng xuống đầu khiến mọi thứ trong tâm trí Kane vốn rối rắm giờ càng thêm xáo trộn
“Chỗ này là của....” Mark, vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ của Jane vừa ngồi. Chưa kịp nói hết câu, Kane đã kéo Mark qua bên tay trái của mình.
“ Ngồi đây đi, chỗ này cũng có sao.”
“Nhưng ...”
“Nhưng nhị gì, ngồi đây đi, giáo sư tới rồi kìa.”Kane kéo Mark ngồi xuống, mặc anh chàng đang tiu nghỉu tới tội nghiệp. Có vẻ như đằng đó là chỗ ngồi quen thuộc của Mark. Chỉ có điều giờ nó lại được thay thế bởi một người khác. Mark dù đã có chỗ yên vị nhưng vẫn thấy hơi hụt hẫng, không phải bởi vì chỗ của mình b·ị c·ướp mất, mà trong trái tim của thằng bạn thân, dường như vị trí của mình cũng không còn là độc tôn nữa.
Thời gian cứ thế nhẹ nhàng trôi đi, cũng đến lúc giáo sư rời đi khỏi hội trường. Đám sinh viên cũng nhốn nháo đứng dậy, chỉ có hai người bạn trẻ là dường như vẫn còn nán lại. Sau khi chào, Jane cũng đã rời đi. Giờ là lúc Kane đặt trọn suy nghĩ những gì xảy ra hôm qua. Hình bóng cô gái lạ mặt hôm trước cứ dạo chơi trong tưởng tượng của anh. Thực ra, mỗi khi nghĩ về cô gái ấy, Kane lại cảm thấy quen thuộc, cứ như đã từng gặp ở đâu rồi.
“Này, sao rồi man, hôm qua ngủ được không?” Câu hỏi ở bên cạnh vang phá tang dòng suy nghĩ đang vây quanh đầu Kane. Ánh mắt vẫn còn lơ đãng nhìn về phía bên phải, nơi mà anh tưởng là Mark đang ngồi. Thế nhưng lần này anh đã nhầm, chỗ đó giờ là của Jane. Mà kỳ lạ thay, Jane cũng đã rời đi khỏi nơi đó từ lúc nào.
"Nhìn đi đâu đấy, tớ ở bên này mà!" Mark nói tiếp, vẻ mặt xịu xuống như đang hờn dỗi. Kane quay lại phía bạn mình, cười hề hề ra vẻ rất hối lỗi.
“Tớ tưởng hôm nay cậu không đi học được chứ. Thấy như thằng thiếu máu.” Kane buông lời mỉa mai như đang chọc tức Mark. Còn Mark thì còn ghim trong lòng vụ lúc nãy, giờ lại càng thêm tức tối.
“Quê nha bồ. Chắc cậu khá hơn tớ.” Mark quay mặt đi chỗ khác, hai tay khoanh tròn.
“Thì tớ đưa cậu về mà, còn phải lết về nhà tớ nữa. Gặp cậu chắc cậu vứt tớ c·hết khô ở xó đó luôn rồi.”
Mark hứ mũi: “Ê đừng nghĩ xấu anh em vậy nha man. Tớ có sợ cũng không bỏ mặc anh em nhé. Mà nãy cậu có ghé qua cái quán hôm qua không?”
“Tớ có đi ngang qua rồi, thấy có căng dây các kiểu. Hình như cảnh sát đang làm việc với chủ quán. Tớ cũng không muốn dính vào chuyện này nên đi thẳng luôn.”
“Ừ nên vậy. Miệng cậu thiêng quá mà. Vừa nói có chuyện là có chuyện.”
Kane bỗng nhớ lại điều gì đó, liền hỏi: “Mà hôm qua cậu có nhớ gì sau khi mình chạy khỏi quán không?”
“Không, tớ chỉ nhớ khi mình đang luẩn quẩn với đám d·u c·ôn kia thôi. Sau đó thì tớ tỉnh dậy ở nhà. Còn khúc giữa thì chẳng có ấn tượng gì. Kể tớ nghe chuyện gì đã xảy ra đi.”
“À thì lúc đó chắc do sợ quá nên cậu ngất đi. Tớ phải cõng cậu về nhà thôi.” Kane chỉ nói đoạn sau, vẫn không muốn Mark biết về những điều quỷ dị chính mắt anh thấy. Có vẻ anh không muốn làm Mark hoảng sợ.
Còn cậu bạn ngỗ ngáo của Kane thì nhíu mày, mở miệng định nói một điều gì đó thì đột nhiên nghe tiếng nhốn nháo. Anh quay mặt về phía cánh cửa, nơi thấy một toán người đang rảo bước toán loạn ngoài hành lang.
Cả hai không nói mà cùng nhau đứng bật dậy, chạy ra phía cửa.. Mark sau khi vớ được tay của một người đang hối hả chạy ngang qua thì gọi giật: "Có chuyện gì vậy?"
"Nghe nói trên lầu hai có n·gười c·hết". Người kia vội vàng đáp lời, rồi vùng ra khỏi tay Mark tiếp tục chạy thẳng. Trước những gì vừa nghe thấy, Mark và Kane không khỏi sững người. Phải mấy chục giây sau, họ mới bừng tỉnh và hòa vào dòng người đang vội vã kia.
Ba mươi phút sau…
“Xác người thanh niên được xác định là nam, 23 tuổi, tên Marcos Rie, bảo vệ trường đại học Leslie. Nguyên nhân dẫn đến c·ái c·hết, thắt cổ. Giờ t·ử v·ong, 12 a.m theo giờ địa phương”. Sau khi ghi chép hiện trường xong, nhân viên pháp y rời đi để lại cảnh sát làm việc với nhân chứng đầu tiên phát hiện ra vụ việc đó. “ Bà phát hiện ra cái xác như thế nào?” Thanh tra Senna hỏi bà lao công, người đầu tiên nhìn thấy cái xác.
“Lúc đó.... tôi đang dọn lầu hai. Khi tôi dọn tới gần cuối dãy, thì tôi nghe thấy có tiếng đập mạnh của tủ sắt, tôi lại gần... thì thấy phòng 204 khép hờ. Tôi làm ở đây được mười năm rồi, chưa thấy cái phòng này mở ra bao giờ. Thầy hiệu trưởng cũng nói tôi từ khi tôi mới tới làm là không được phép mở cánh cửa ở phòng đó ra. Mà tự nhiên nó mở, tôi thấy lạ quá nên vào xem như nào. Không ngờ.... tôi thấy cậu ấy bị treo trên trần nhà.” Một người phụ nữ già nua, mang bộ đồ của lao công đang trả lời phỏng vấn của cảnh sát. Giọng nói run rẩy ấy chứng tỏ một điều rằng bà vẫn còn sợ hãi sau những gì mình vừa trông thấy. Có lẽ đã trải qua hơn nửa đời người, đây là điều khủng kh·iếp nhất bà từng trải nghiệm.
“Được rồi. Cảm ơn sự hợp tác của bà”. Giọng trầm ngâm, vị thanh tra để người lao công rời đi rồi tiếp tục quan sát hiện trường. Đảo mắt một lượt, ông tiến lại gần nơi Rie bị treo cổ. Giờ đây, cái xác đã được gỡ xuống, chỉ còn lại cánh quạt trần hơi cong lại khi bị mắc bởi sợi dây thừng.
Cổ n·ạn n·hân bị treo bởi một sợi dây thừng, sợi dây được tròng vào một cánh quạt trần. Đúng! Là cánh quạt trần. Một thanh niên to lớn như Rie không thể nào bị giữ lại bởi một cánh quạt trần được. Cứ cho như đây là một vụ dàn dựng hiện trường, thì nó sẽ không chịu đựng nỗi trọng lượng đó trong ba mươi phút.
Từ khi phát hiện cái xác đến khi cái xác được lấy xuống đã là gần một tiếng, trong thời gian đó, cánh quạt vẫn không bị vết tích gì quá lớn ngoài vết cong nhẹ ở đầu cánh. Tất nhiên, bất cứ một ai cũng đều thấy điều bất thường đó, huống gì là Senna.
Trong đám đông nhốn nháo quanh hiện trường, thấy cảnh Rie c·hết một cách bất thường như vậy, bất giác Kane lại nghĩ đến đám người ngày hôm qua, và anh bỗng cảm thấy hai điều này có một nét gì đó khá tương đồng, đó là kỳ quặc và kinh dị. Không biết từ bao giờ, thầy giám thị bỗng xuất hiện trước mặt đám sinh viên đang hiếu kỳ nhốn nháo và lớn tiếng giải tán đám đông: “Không còn gì nữa đâu. Các trò về lớp đi.”
Đám đông cũng từ từ giãn cách. Cuối cùng chỉ còn lại cảnh sát và một số người có phận sự ở trường lại còn ở lại.
Senna vẫn còn đang loay hoay với những manh mối tiếp theo thì “cạch” tiếng rơi của một vật nặng làm ông giật mình, theo phản xạ nhìn lại. Một chiếc ổ khóa đang nằm dưới mặt đất ngay dưới chân cửa phòng. Senna đến bên cánh cửa, cúi xuống và nhặt nó lên. Đó là một chiếc móc khóa bằng đồng được thiết kế với kiểu dáng thời trung cổ. Hai bên được khắc hình hai chiếc cánh thiên thần, trong tim ổ khóa được vẽ hình lồng ngực của một người đàn ông. Nhìn kĩ, ông thấy có một vệt máu nhỏ còn đọng lại ở tim của ổ khóa. Vệt máu còn mới, chứng tỏ nó xuất hiện chưa đầy 24 giờ. Chợt ánh mắt thanh tra Senna lia tới một chiếc locker cũ kĩ, cánh cửa bị mất bản lề nên xiêu vẹo. Ở mặt trong cánh cửa là những vết rạch dài giống như bị vật nhọn cào rách. Trên thành locker có một vệt máu. Ông tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Có vẻ như không còn gì khả nghi. Ông quay lại cào lấy vệt máu trên locker và ra khỏi phòng.