Chương 13: Cái bẫy
Nhịp tim dần tăng lên, đập mạnh tới nỗi Kane tưởng như con quái vật kia có thể nghe được. Cố nén chặt hơi thở để lồng ngực không còn vang lên những âm thanh dồn dập kia nữa, nhưng mọi nỗ lực của anh hình như đều thất bại. Nỗi sợ lại càng lớn khi anh cảm thấy một luồng hơi lạnh đang hà vào người, như chính là làng khói từ địa ngục. Phải, chính hơi thở của loài ác linh. Điều duy nhất Kane có thể làm được vào lúc này là trông chờ vào vận may. Hy vọng rằng con thú bởi một khoảnh khắc động lòng sẽ buông tha cho anh.
Nhưng không, với vẻ mặt của nó hiện tại, có lẽ nó sẽ không bao giờ chịu từ bỏ một thứ mà có vẻ như nó đang thèm khát. Kane có thể thấy rõ điều đó qua con mắt đầy ngọn lửa khao khát của nó.
"Nguồn khí lực này... Chính là mày rồi!" Loài ác linh bất đầu cất giọng. Nó có thể nói được tiếng người, chỉ khác là âm thanh được phát ra thật khàn đục như có thứ gì đó ứ đọng nơi cổ họng. Tuy nhiên, Kane vẫn có thể nghe rõ từng lời từng chữ. Đúng rồi, con quái vật kia đang ám chỉ đến bản thân anh, nhưng là vì điều gì? Ở mình có điều gì khiến nó thèm muốn? Những câu hỏi ngắt quảng cứ thế ẩn hiện trong đầu Kane, lại càng làm cho tâm trí anh thêm rối bời.
"Thật đúng như tao dự tính. Không ngờ một kẻ như mày lại có thể phá bỏ được phong ấn đã giam cầm tao quá lâu, hà hà!" Loài ác linh kết thúc câu bằng một giọng cười xảo trá, cái thứ âm thanh khàn đặc kia được phát ra thật kinh dị. Kane giờ đây chỉ biết trơ mắt nhìn hình dung dị hợm của nó đang ở rất gần mình mà chẳng thể làm gì. Và cứ thế, bất chợt một giọng nói đầy đau đớn và rên rỉ vang lên, anh cứ nghĩ rằng đó lại chính là tiếng lòng của mình, nhưng rồi Kane ngước lên trên đầu, một cơ thể đang dần bị bóp nghẹt bởi cánh tay bọ gậy tong teo nhưng chắc nịch của con quái thú. Thân xác ấy như đang dần tan biến, đau đớn không thể nói nên lời.
"Kane... Tôi... xin... lỗi!" Lời thú tội ngắt quảng của Rie đã phần nào giúp Kane hiểu được. Có vẻ như ngay từ đầu, tất cả chỉ là một cái bẫy, và Kane đã không may dính vào cái bẫy ấy. Mọi thứ được bày ra là để giải thoát cho một thực thể khỏi nhà tù mà nó vốn đã bị giam giữ, chính là căn phòng mang số 204 kia. Không biết nó đã ở đó bao lâu, nhưng có lẽ như đủ lâu để biến nơi đây thành thánh địa của bản thân mình. Và còn một điều tồi tệ hơn, chính kẻ đã trực tiếp lừa anh lại là người mà anh cực kỳ tin tưởng, Rie.
"Rie, tôi đã làm gì sai với anh? Tại sao anh lại lừa tôi? Và tôi đang ở nơi quỷ quái gì thế này?" Kane hét lớn.
"Chuyện này... Tôi..." Rie cố gắng giằng ra khỏi sự kìm kẹp của con quỷ, nhưng dường như càng cố vùng vẫy lại càng bị xiếc chặt. Con bọ gậy thấy Rie đang cố phân trần thì ngay lập tức ngắt lời: "Mày không có quyền gì lên tiếng ở đây cả. Còn mày, nếu mày muốn biết thì tao sẽ nói cho mày thêm tường tận."
Loài ác linh đưa đôi mắt đỏ máu nhìn Kane, rồi nói tiếp: "Đây là một chiều không gian lưng chừng giữa nhân giới và địa phủ, được bọn tao tạo lên phải từ hàng ngàn năm trước. Lúc đó, bọn tao là những kẻ thua cuộc trong cuộc thánh chiến. Phải ẩn thân nơi này để trốn khỏi sự truy lùng của đám thiên sứ. May thay, bọn chúng đã bỏ ra cả ngàn năm để truy tìm nhưng không có kết quả. Cũng may thay, ở thành phố này, lại là một nơi tốt để tu luyện."
Nói tới đây, con quỷ đưa sát khuôn mặt về phía Kane đầy đe doạ, rồi nó mới nói: "Những kẻ ngu ngốc ở đây cứ tưởng rằng mình được các thánh thần bảo vệ, nhưng đã qua cả ngàn năm, linh hồn của bọn chúng bị tao và đồng loại của tao ăn thịt mà không hề biết. Thế nhưng để đám linh hồn kia c·hết vì bệnh tật thì không đủ thức ăn để nuôi sống bọn tao, vì thế, tao đã lợi dụng một thân xác để có thể nhập vào, và xuất hiện ở nhân giới. Một mặt là để thao túng những kẻ phàm nhân ngu muội cho chúng nó c·hết nhanh hơn, một mặt là để làm một nhiệm vụ, còn nhiệm vụ đó là gì, tao nghĩ là mày sẽ không hiểu được đâu."
Nghe tới đây, dường như Kane đã lờ mờ đoán được chuyện gì đang dần xảy ra. Theo như lời tên ác linh nói, những linh hồn của thành phố này sau khi c·hết đi không hề xuống địa ngục hay lên thiêng đàng, mà tất cả đều là thức ăn cho nó, bởi vì đây là con đường lưng chừng giữa nhân giới và các thế giới khác, đã bị một thế lực tạo nên một nhà tù để bắt giữ, đến cuối cùng đều bị con quái vật này nuốt chừng. Mà theo như lời kẻ của nó, có vẻ như ở thành phố này nó không phải là duy nhất, mà còn có cả những kẻ khác. Nghĩ tới đây mà Kane không khỏi rùng mình. Ra cái thành phố mà mình những tưởng yên bình bấy lâu lại kinh khủng đến thế. Không gian lạnh lẽo kia cũng không khỏi ngăn được mồ hôi rịn đẫm trên trán.
"Vậy, mày... cần gì ở tao?" Kane cố cứng giọng, nhưng không thể che đi sự run rẩy và sợ hãi của mình.
Con bọ gậy kia nghe xong thì bắt đầu cười khẩy: "Chắc mày cũng đã nhận ra khả năng của mày gần đây rồi nhỉ? Một kẻ có khả nằng xuyên không giữa các chiều không gian.. Không có một người sống nào có thể vào đây được. Tức là mày không phải là một con người. Kể từ khi thấy mày xuất hiện ở căn phòng đó, tao đã thấy mày có một nguồn sức mạnh tâm linh tiềm tàng cực lớn, và có thể đủ sức khai mở được phong ấn cho tao. Với nguồn năng lượng đó, tao có thể thoát ra khỏi nơi quỷ quái này, và sức mạnh sẽ tăng trưởng một các vượt trội. Thật may mắn, không ngờ ở một nơi buồn tẻ lại có một dị nhân mạnh như thế."
Nói rồi, con quỷ kia ngẩn người ra một lúc rồi nói: "Nhưng mày yên tâm, tao sẽ không g·iết mày ngay đâu, bởi tao còn có một mối thù chưa giải quyết hết."
"Mối... mối thù gì?" Kane lặng lẽ nuốt nước bọt, cố gắng không để phát ra tiếng.
"Kẻ đã đẩy tao vào cái nhà tù khốn kiếp suốt mười năm. Tuy bây giờ tao không thấy hắn, nhưng hậu duệ của hắn đã xuất hiện, và có vẻ như mày với tên kia có quen biết đấy."
"Ý mày nói là ai?"
"Thằng nhóc đứng cạnh mày. Tao không biết tên hắn, nhưng khí lực của hắn thì tao không thể nào quên được. Sao bao nhiêu năm, hắn đã trở nên khá mạnh mẽ rồi đấy, tuy vậy, so với tao cũng chỉ là một kẻ tập sự. Còn mày, dù tao vẫn chưa biết mày là gì, cũng có thể là một pháp sư như hắn, nhưng có vẻ như mày vẫn chưa biết cách để kiểm soát năng lực của mình... Hm... Vậy thì cũng hay. Tao sẽ giữ mày ở đây, và sẽ dùng con tốt này dụ tên pháp sư kia xuống đây, để cho hai đứa mày cùng c·hết luôn thể."
Nói rồi, tên ác linh ngoác miệng cười như điên dại, mặc cho Kane không hiểu rằng hắn muốn ám chỉ đến ai. Người đứng cạnh mình lúc ấy có thể là ai? Hàng trăm sinh viên tụ tập, làm sao mình có thể nhận ra được. Không lẽ trong trường, thật sự có một thực thể quỷ dị nào đó cũng đang ẩn thân như những gì con quỷ này đang ám chỉ?