[BHTT] U Mê

Chương 97




Sáng sớm, một ngày sương mù.

Tối hôm qua tăng ca đến tận khuya, Quý Hi dậy muộn hơn bình thường một chút, khi đồng hồ báo thức reo lần đầu tiên, nàng tắt đi rồi ngủ tiếp, nếu không phải buổi sáng Kiều Chi Du thường gọi điện cho mình, nói không chừng Quý Hi đã ngủ quên.

Rửa mặt, trang điểm đơn giản một chút, khống chế những việc này trong vòng hai mươi phút.

8 giờ 35 phút, Quý Hi xách túi mở cửa, bước đi vội vàng. Vừa bước ra khỏi cửa, một bóng người đổ về phía nàng, Quý Hi ngẩng đầu nhìn người trước mặt liền dừng lại.

Sau đó, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.

Một nam một nữ đang đứng trước mặt, một người phụ nữ gầy gò, hốc mắt trũng sâu, đó là mẹ ruột của nàng, Dương Bình, một người đàn ông da ngăm đen khác, đầu nhỏ, trong miệng đang nhai thứ gì đó, trông giống như một kẻ vô lại, Quý Hi không biết người này.

Hai người này dường như đã cố ý đợi rất lâu.

"Hi Hi..." Dương Bình khẽ nói, sau đó kéo người đàn ông bên cạnh sang giới thiệu với Quý Hi: "Đây là cậu của con."

Sau khi người đàn ông nhìn thấy Quý Hi, ông ta nhổ xuống đất một đám mây bã trầu. Dương Khánh nặn ra một nụ cười, khóe mắt bên phải đều là nếp nhăn, tiến tới lôi kéo làm quen: "Nhìn xem, cháu gái của cậu cũng thật xinh đẹp, trước đây cậu vẫn còn bế chơi với cháu đấy."

Đối mặt với Dương Bình cùng người cậu đột nhiên xuất hiện, Quý Hi thờ ơ, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói như vừa ra khỏi động băng, nàng chỉ có một câu: "Tôi đã từng nói đừng tới tìm tôi nữa."

"Ồ..." Dương Khánh bất lực thở dài, trong cổ họng nói: "Khi đó, ba mẹ cháu làm không đúng, nhỏ như vậy đã bỏ rơi cháu cũng khiến cháu phải chịu không ít khổ cực. Thật lòng mà nói bọn họ cũng đã rất đau khổ, một miếng thịt rơi khỏi người nhưng dù sao thì cũng là máu mủ tình thâm, mối quan hệ huyết thống này sao nói bỏ là bỏ được, cháu nói xem đã qua nhiều năm như vậy có thể tìm lại được cũng xem như là duyên phận, chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi..."

Bỏ qua, nói rất dễ nghe. Quý Hi sẽ luôn nhớ về việc mình đã "bị bỏ rơi" như thế nào, chuyện đó vẫn luôn khắc sâu trong lòng nàng. Hiện tại nàng cũng đã bình thường trở lại, cũng không muốn oán giận hay tha thứ nữa, chỉ muốn chuyện này theo gió mà đi.

"Nói xong chưa?" Quý Hi cắt lời Dương Khánh: "Từ năm sáu tuổi, tôi đã được người khác nhận nuôi. Theo luật, tôi không có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì với cha mẹ ruột của mình. Mà bản thân tôi cũng không muốn có bất cứ liên hệ gì với các người, nếu như các người vẫn muốn tiếp tục quấy rầy, tôi có thể báo cảnh sát."

Nụ cười trên mặt Dương Khánh đông cứng lại.

"Mẹ biết con sẽ không tha thứ cho chúng ta", Dương Bình không thể đợi thêm được nữa, bà ta nắm lấy tay Quý Hi, lo lắng nói: "Mẹ cũng không muốn tiếp tục làm phiền con, việc điều trị của em trai con đang diễn ra thuận lời, còn một lần điều trị bằng hóa chất nữa. Chúng ta thật sự không vay được tiền, cần dùng tiền gấp cho nên mới phải tìm đến con. Còn thiếu ba vạn nữa, cầu xin con, cứu em trai của con đi, nó tuổi còn trẻ chưa lập gia đình. Chỉ cần con cho chúng ta mượn ba vạn, chúng ta đảm bảo sau này cũng sẽ không tới quấy rầy con nữa. "

Nếu không phải vì thiếu tiền, liệu bọn họ có nghĩ đến chuyện tới tìm nàng không? Từ lâu Quý Hi sớm nhìn rõ, thậm chí còn có chút thất vọng đau khổ, lúc trước nàng bị ba mẹ bỏ rơi cũng vì đứa em trai này, hiện tại... không phải là rất nực cười sao?

"Cô nhóc, ba vạn đối với cháu mà nói nhất định không phải là lớn, cháu coi như làm chuyện tốt. Chờ có tiền, chúng ta nhất định trả lại cho cháu." Dương Khánh đứng một bên giúp nói đỡ.

Dương Bình gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy."

"Tôi không có tiền." Quý Hi không động đậy, thậm chí không thèm nhìn qua, đi vòng qua bọn họ, cũng không muốn tiếp tục trễ giờ nữa.

Sau khi Quý Hi rời đi, Dương Bình thất vọng dựa vào tường, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đứa con gái này trái tim sắt đá, nhất định sẽ không để ý."

"Thực sự là không ổn" Dương Khánh một tay xoa thắt lưng bà ta, tay kia sờ sờ đầu: "Chúng ta đã tìm cách đi đến chỗ làm việc của cô ta ầm ĩ, em không tin cô ta không chịu đưa tiền."

"Cái này... có thích hợp không?" Dương Bình do dự.

"Tại sao lại không thích hợp, chị nghĩ đến chi phí phẫu thuật đi, có chuyện gì chúng ta không thể làm." Dương Khánh ở quê là một tên vô lại có tiếng, là loại người mà khi nhìn thấy người ta đành phải vòng đi đường khác sợ nhất là loại người không biết xấu hổ.

*

Thời tiết Bắc Lâm những ngày gần đây u ám, mưa nhiều.

"Chán quá, ngày nào cũng mưa."

"Gió con lớn nữa, cũng không che ô được."

......

Trời mưa số người đi muộn so cũng nhiều hơn bình thường, ai cũng phủi những giọt nước trên áo, không ngừng than thở.

Quý Hi nhanh chóng bước vào, đến 9:01 mới quẹt thẻ. Vốn dĩ là chín giờ mới làm việc, nhưng quy định về nhân sự của công ty muộn hơn mười phút mới tính là đi muộn.

Ngồi vào chỗ làm việc, Quý Hi quay đầu nhìn ra cửa sổ kính sát sàn của khu văn phòng, mặt sông bên ngoài xám xịt, những tòa nhà cao tầng xám xịt, bầu trời cũng xám xịt nhấn chìm mọi thứ trong sương mù.

Quý Hi xoa trán, đầu có chút choáng váng nặng nề, dạo này thời tiết thay đổi, hình như hơi lạnh. Đây cũng là lý do khiến nàng rất ghét mùa đông, thân thể của Quý Hi không được tốt lắm, khi nhiệt độ xuống thấp, nàng rất dễ bị sốt và cảm lạnh.

Mở máy, Quý Hi đi lấy một cốc nước nóng, sau đó nhấp vào hộp thư để kiểm tra email công việc chưa xử lý. Tiếp tục công việc ngày hôm qua, Quý Hi nhanh chóng vào trạng thái làm việc.

Bên ngoài hơi ồn ào.

Nhưng Quý Hi vẫn giống như trước hết sức chăm chú, cho đến khi một giám đốc điều hành bước nhanh vào khu vực văn phòng, thanh âm không lớn không nhỏ mà gọi một tiếng: "Quý Hi."

Quý Hi ngẩng đầu.

Đối phương lại nói: "Cô ra ngoài một chút, bên ngoài có người tìm."

Quý Hi buông tay đang nắm chuột ra do dự đứng dậy đi theo quản lý ra ngoài. Đi chưa được bao lâu, tiếng ầm ĩ càng ngày càng trở nên rõ ràng.

"Các người đừng như vậy, chúng tôi đi gọi cô ấy."

"Này, bên trong văn phòng không thể vào!"

"Chặn họ lại!"

......

Mọi người cũng không chặn lại được, người cứ như vậy khóc lóc om sòm ầm ĩ tiến vào. Khi Quý Hi trực tiếp gặp, nhìn thấy kẻ gây rối, Quý Hi đã vô cùng sửng sốt, nàng không biết, hai người Dương Bình bằng cách nào tìm đến được công ty, cũng không biết như thế nào mà bọn họ có được địa chỉ.

"Hi Hi, mẹ thật sự không có cách nào khác mới đến tìm con." Khi Dương Bình nhìn thấy Quý Hi, tất cả các cặp mắt đều đổ dồn về phía trước, bắt đầu diễn tiết mục khóc lóc ầm ĩ, ở trước mặt Quý Hi, bà ta lập tức quỳ gối thật mạnh xuống đất, vừa kéo vừa khóc: "Cầu xin con, đừng nhẫn tâm như vậy được không?"

Dương Khánh đứng một bên quay đầu lại nhìn, một bên vừa chống đỡ với đám nhân viên bảo an, một bên vừa lớn tiếng nói: "Ai! Mọi người mau tới đây phân xử, con nha đầu này sau khi học xong không muốn nhận ba mẹ, ghét bỏ ba mẹ mình là dân quê, ngay cả sống chết cũng không quan tâm, các người nói xem chuyện này như thế nào?"

Chuyện này ầm ĩ như vậy, tất cả mọi người bên trong đều dừng công việc đang làm lại, đều đổ dồn sự chú ý về phía bên này.

Cơn chóng mặt của Quý Hi càng trở nên trầm trọng hơn, cả người giống như rơi vào một vòng xoáy. Những người nhìn xung quanh vây lại xem, thấp giọng bàn tán tạo thành một vòng tròn khiến Quý Hy có cảm giác không thở nổi. Khi nhìn vào khuôn mặt của hai người phía trước, trong lòng chỉ có ghê tởm.

Chưa bao giờ nghĩ đến tình huống như vậy.

"Đứng lên." Trong tình huống như vậy Quý Hi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thân thể hơi run lên, cắn răng chịu đựng nhìn chằm chằm người phụ nữ nước mắt nước mũi tèm lem trước mặt: "Đi ra ngoài rồi nói."

"Vậy thì con phải hứa với mẹ, mẹ liền đứng lên." Dương Bình lại nói.

Quý Hi nghiến răng, gằn từng chữ: "Ra ngoài trước."

Dương Khánh thách thức, lớn giọng nói: "Ở lại đây, nói trước mặt đồng nghiệp cùng lãnh đạo."

Quý Hi trực tiếp phớt lờ những lời này, trực tiếp quay sang nhìn nhân viên bảo an: "Anh bảo vệ, mấy người này đang gây rối, mời họ ra ngoài, nếu không được cứ bao cảnh sát."

Bởi vì là việc nhà, những người khác đa số thấy náo nhiệt nên mới đến, cũng không dám xen vào, Dương Khánh vẫn rất khí phách, chủ yếu là không biết xấu hổ, hai ba người bảo vệ cũng không ngăn được.

Tiếng khóc, tiếng ầm ĩ, tiếng thì thầm, tất cả các loại âm thanh trộn lẫn vào nhau, khiến nơi này vẫn luôn yên tĩnh trở nên hỗn loạn.

"Nháo cái gì mà nháo? Đây là nơi làm việc." Một giám đốc đầu tư đi tới, trừng mắt nhìn Quý Hi, mắng: "Cô sao còn đứng đây không quay về làm việc đi? Việc nhà xử lý không khéo lại gây phiền phức cho công ty?"

Cảnh tượng lúc này vừa lo lắng vừa xấu hổ, buổi sáng Quý Hi không ăn gì, đầu óc choáng váng, có lẽ là tụt huyết áp, cả người nàng hơi lảo đảo, may mà phía sau có người đỡ lấy lưng nàng, đó là một mùi thơm quen thuộc.

"Kiều tổng."

"Kiều tổng."

Sau khi Kiều Chi Du giúp Quý Hi ổn định, liền tiến lên chắn trước mặt Quý Hi bảo vệ nàng ở phía sau, sau đó lại nhìn hai người đang khóc lóc om sòm trước cửa văn phòng, sắc mặt tái nhợt, cô liền lớn tiếng hỏi: "Nháo cái gì?"

Mặc dù không hỏi, nhưng đại khái cũng đã hiểu được tình huống.

Dương Khánh nhìn dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của những người khác khi nhìn thấy Kiều Chi Du, liền đoán được người phụ nữ xinh đẹp này là người có máu mặt trong công ty, hữu mô hữu dạng bán tín bán nghi: "Lãnh đạo, cô nhất định phải giúp chúng tôi phân xử chuyện này, con nhóc này có tiền đồ liền không nhận ba mẹ, chúng tôi cũng không có cách nào khác nên mới tìm đến đây."

"Nếu có chuyện muốn nói ra ngoài nói, mọi người vẫn phải đi làm."

Quý Hi cố nén một hơi, nhìn Kiều Chí nói: "Em sẽ xử lý chuyện này."

"Đến văn phòng của tôi rồi nói." Kiều Chi Du kéo Quý Hi đi, ra hiệu với nhân viên bảo vệ, rồi nhìn Quý Hi sắc mặt tái mét, tuy không nói nhưng trong lòng rất khó chịu.

Sau khi Kiều Chi Du nói như vậy, hiện trường mới hoàn toàn yên tĩnh lại.

Quý Hi lê từng bước đi theo, bên tai vẫn có thể nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao, ngay cả khi không nhìn xung quanh, tất cả mọi người đang nhìn nàng giống như xem một vở kịch.

Quay về đến văn phòng, ngồi xuống ghế sô pha, Kiều Chi Du chân trái gác lên chân phải, liếc mắt khinh thường nhín hai người đang đứng trước mặt, liền cảm thấy buồn nôn, so với Quý Hi càng cảm thấy bọn họ ghê tởm hơn.

"Lãnh đạo......"

Quý Hi chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Kiều Chi Du lên tiếng trước, nói từng câu từng chữ rõ ràng: "Mọi chuyện của Quý Hi tôi đều biết, hai người cũng không cần phải tỏ vẻ mình đáng thương, lúc trước các người bỏ rơi cô ấy, cô ấy đối với các người đã không có quan hệ, cô ấy có nhận lại người thân hay không là quyền lợi của cô ấy, mấy người không đủ tư cách nói chuyện này, các người có hiểu không? Hôm nay dì đến công ty gây sức ép, các người có ý gì? Đứa con gái năm đó bị các người bỏ rơi, lúc này các người tìm đến muốn cô ấy gánh vác phí trị liệu của con trai các người sao? Nếu tôi là dì, tôi nhất định không có mặt mũi làm chuyện này."

Việc này, đêm đó cô đã nghe Quý Hi nói qua.

Dương Bình bị nói đến mức không nói được lời nào, khóe miệng giật giật, Dương Khánh cũng ngẩn ra.

"Không có gì để nói, gọi cảnh sát, không nói gì với họ cũng không để ý." Biến thành như vậy, trong lòng Quý Hi đã sớm nguội lạnh, có chút ghê tởm, cái gì là máu mủ tình thâm, nếu có thể nàng muốn tróc ra trả cho bọn họ. Có 'tình thân' như vậy, thà rằng chưa từng tồn tại.

"Hai người có biết hành vi của mình được xem là gì không? Khiêu khích gây rối và tống tiền. Ngoài ra, hai người ầm ĩ như vậy, cũng ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của công ty chúng tôi."

Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, Kiều Chi Du không nhanh không chậm nói, nhưng lời nói rất cao nhã, ngữ khí mạnh mẽ: "Nếu các người không rõ, tôi có thể sắp xếp để luật sư nói chuyện cụ thể với hai người, đến lúc đó ồn ào tới nhà án, cũng không phải một chút tiền là có thể giải quyết được."

Nghe thấy phải bồi thường, Dương Bình có chút luống cuống, nhìn Dương Khánh nói nhỏ: "Chị nói này..."

"Cô... Các người đang muốn hù dọa ai vậy?" Dương Khánh đỏ cả cổ, mắng: "Chúng tôi chỉ muốn vay một ít tiền, tại sao lại thành phạm pháp?"

"Vậy thì ý chú muốn đệ đơn kiện với chúng tôi?" Kiều Chi Du nhướng mi, cười lạnh hỏi.

Dương Khánh ngẩn người, tình huống này khác với ông ta nghĩ, ông ta chỉ muốn ầm ĩ một phen, nghĩ nếu như Quý Hi không chịu nổi, tự nhiên sẽ móc tiền ra, làm sao có thể ngờ được Quý Hi lại có người giúp đỡ, còn liên lụy tới một đống chuyện như vậy. Ông ta chỉ biết làm loạn, không ngờ còn có thể đưa ra tòa, cảm thấy người phụ nữ trước mặt không dễ chọc vào.

Kiều Chi Du có nhiều kinh nghiệm hơn Quý Hi, đối phó những loại người này đối với cô không có gì là khó, đối mặt với một người như vậy, so với đối thủ lại càng phải mạnh hơn.

"Nếu hai người muốn đâm đơn kiện, để lại phương thức liên hệ, tôi sẽ mời luật sư tới nói chuyện với hai người." Kiều Chí Tường đưa mắt nhìn Dương Bình: "Dì xem chuyện này xử lý như vậy có được không?"

Dương Bình và Dương Khánh bây giờ cũng chết lặng, chỉ biết nhìn nhau, chậm chạp không chịu lên tiếng. Cuối cùng, Dương Bình yếu thế lên tiếng trước: "Chúng tôi là nông dân cũng không hiểu được những chuyện này, hơn nữa cũng không có ý gì khác, chỉ muốn con bé giúp..."

"Tôi đã nói không muốn, các người không ngừng quấy rối. Tôi có thể báo cảnh sát tới bắt các người đi, nhưng tôi không làm như vậy chính là muốn cho các người một chút thể diện cuối cùng, không phải cho các người được một tấc lại muốn tiến một thước."

Quý Hi kiên định gằn từng tiếng, không chút kích động nói: "Hiểu không? Tôi cũng không muốn có bất cứ liên hệ gì với các người, tôi nói lại một lần cuối cùng."

Ầm ĩ như vậy cũng tốt, nàng có thể thoải mái mà "máu lạnh tuyệt tình" với bọn họ.

"Tự mình đi, hay là gọi bảo an tới, hay là nên gọi cảnh sát tới đây?" Kiều Chi Du bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý.

Dương Khánh nãy giờ vẫn luôn kiêu ngạo, cũng không dám lên tiếng nữa, Dương Bình kéo tay áo của ông ta, dùng ánh mắt ra hiệu. Không chiếm được ánh đèn sân khấu, cứ như thế này, bước đi một cách tẻ nhạt.

Trong văn phòng trở nên yên tĩnh.

"Không phải là bị dọa sợ rồi đấy chứ?" Kiều Chi Du đưa tay lên vuốt tóc Quý Hi, ôm nàng vào lòng nhẹ giọng trấn an.

"Không sao đâu." Quý Hy cắn môi.

"Còn nói là không sao." Kiều Chi Du đau lòng muốn chết. Tính tình Quý Hy như vậy, lòng tự tôn rất cao, hôm nay vết sẹo chôn sâu trong lòng suốt bao nhiêu năm nay lại cứ thế bị vạch trần trước mặt mọi người có bao nhiêu khó chịu. Nghĩ đến đây, hai mắt Kiều Chi Du đỏ hoe, gạt nước mắt tràn ra, giọng điệu không có trách cứ, nhưng cô cũng không thể nhìn thấy Quý Hi đã phải chịu bao nhiêu ấm ức: "Không bàn bạc với chị."

Lúc trước Quý Hi vẫn luôn lơ đễnh, cô đoán hẳn là trong lòng Quý Hi đang phiền muộn về việc này.

Quý Hi thấy hốc mắt của Kiều Chi Du ươn ướt, cảm thấy có chút chua xót, cuối cùng vẫn hít vào một hơi. Đến lượt nàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt của Kiều Chi Du.

"Cho phép em yếu đuối trong mười phút, nếu khó chịu không cần phải cố chịu." Kiều Chi Du quá hiểu tính tình của Quý Hi, không muốn nhìn Quý Hi ôm tất cả mọi thứ trong lòng, chỉ muốn nói với nàng, hiện tại đã có người bầu bạn, có người có thể yên tâm dựa vào.

Quý Hi hoàn toàn không kiềm chế được nữa, nàng ôm chặt lấy Kiều Chi Du, vùi đầu vào cổ Kiều Chi Du, vai run lên, òa khóc nức nở, sao người khác lại có thể có một gia đình đủ đầy ấm áp, còn chính bản thân mình lại chỉ có thể đứng từ xa mà thèm muốn? Thật sự là òa khóc một trận.