[BHTT] U Mê

Chương 27: Quan tâm




Lúc sau nghe được cách gọi Tiểu Kiều tổng, Qúy Hi cảm thấy quá là đáng yêu đi, không khỏi cười: ‘’Không đến mức quá như vậy, ta thật sự không sợ.’’

Kiều Chi Du nghe nàng nói như vậy, liền trả lời: ‘’Vào nhà đi thôi.’’

Qúy Hi đỡ cửa, ‘’Lần sau mang tiểu Kiều tổng lại đây chơi.’’

Kiều Chi Du đáp hạ, truy vấn hỏi: ‘’Khi nào?’’

Quý Hi thấy Kiều Chi Du hỏi nhanh như vậy.

Những lời nàng vừa nói chỉ là thuận miệng mà thôi, giống như một câu khách sáo khi tiễn khách đến chơi về.

Bất quá Kiều Chi Du hỏi như vậy, cũng không đành lòng cự tuyệt, thương lượng: ‘’Chủ Nhật này được không?’’

Kiều Chi Du lập tức cười, đáp lại: ‘’Vậy chủ nhật ta mang nàng tới đây học luôn.’’

‘’Được.’’ Qúy Hi cũng đáp lại nhanh.

Kiều Chi Du lại nói thúc giục: ‘’Đi vào đi.’’

Quý Hi: ‘’Ân.’’

Tiếng bước chân dần dần xa.

Quý Hi nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người nhìn, trong phòng trước sau như một sạch sẽ, sáng ngời.

Kiều Chi Du đi rồi, nàng đột nhiên lại cảm thấy có chút cô quạnh. Rõ ràng nàng có thói quen sông một mình từ lâu, cũng chưa bao giờ cảm thấy cô quạnh, vậy mà bây giờ…..

Xem phim kinh dị xong vẫn còn chút di chứng ám ảnh, giống như đêm nay Qúy Hi đi tắm so với mọi ngày có chút nhanh hơn, vội vàng làm khô tóc, bò lên giường.

Buổi tối nàng không dám tắt đèn, khiến cho nhìn phòng trở lên rộng thoáng hơn. Ngày thường lên giường là tắt đèn ngay, nàng thường hay để đèn ngủ, không bao giờ để bản thân mình bị bóng tối bao chùm.

Qúy Hi nằm ở trên giường một lát.

Không có cảm giác buồn ngủ.

Nàng cầm điện thoại, đang phân vân có hay không lên gửi cho Kiều Chi Du một tin nhắn WeChat, hỏi xem đã về tới nhà chưa, đang phân vân thì Kiều Chi Du đã chủ động gửi tin nhắn tới: ‘’Ta về tới rồi, ngươi ngủ chưa?’’

Qúy Hi trả lời: ‘’Mới vừa tắm xong chưa có ngủ.’’

Kiều tổng: ‘’Sợ đến không ngủ được sao?’’

Quý Hi bất đắc dĩ: ‘’ Không có.’’

Quá nửa phút, Qúy Hi cho rằng Kiều Chi Du sẽ không trả lời lại nữa, lại thấy Kiều tổng nhảy ra một tin: ‘’ Sợ thì nhìn mèo chiêu tài, rất đáng yêu.’’

Kiều Chi Du đêm nay lần đầu tiên đến nhà Qúy Hi, nàng phát hiện, Qúy Hi để con mèo chiêu tài ở vị trí trên đầu giường.

Nhìn chằm chằm những lời này, Qúy Hi lại quay đầu nhìn xem trên đầu giường của mình, nhếch miệng cười, mèo chiêu tài kia, có cảm giác vui vẻ.

Quả nhiên là có khá hơn nhiều.

Nàng lười nhác nằm trên giường, lăn mình, cười cười gửi cho Kiều Chi Du tin nhắn: ‘’Được rồi, ngủ ngon.’’

Buông điện thoại ra, Qúy Hi thật mau đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay nàng không có mơ đến hình ảnh xác chết kia, lại làm mơ một cái mộng khác. Một giấc mơ quen thuộc, thả ra suy nghĩ tất cả các ác mộng xấu xa phải nghe lệnh của nàng.

Trời giá rét vào một mùa đông, hoa tuyết rơi tùy ý. Từ ban ngày tới tối, nàng ngoan ngoãn cuộn tròn mình trong một góc, lạnh đến cơ thể run bần bật, xem đường phố xa lạ người đến người đi, một mảnh bóng tối lấp đầy một cô bé ngây thơ cùng hoảng loạn sợ hãi.

Tuyết như thế vẫn rơi, vẫn rơi xuống.

Một chút, một chút đem nàng vui lấp đi, cho đến khi không còn dấu vết gì.

Cảm nhận sự kinh khủng đó diễn ra.

Đinh linh linh linh-----------

Là một hồi chuông báo thức vang lên đem Qúy Hi từ trong ác mộng đi ra. Nàng mở to mắt, trong phòng không gian rộng lớn. Điều hòa chỉnh thấp lạnh, chăn lại không đắp kín, cho lên có chút lạnh.

Cái giấc mộng này nàng còn không nhớ được là đã mơ thấy bao nhiều lần rồi. Mơ không đáng sợ, trải qua rồi mới đáng sợ.

Chuyện quá khứ, không muốn nghĩ tới.

Quý Hi sờ sờ cánh tay lạnh băng, hòa hoàn lại chút tinh thần, chân trần giẫm lên sàn nhà, kéo rầm một tiếng, bức rèm mở ra.

Ánh nắng nóng rực chiếu vào phòng, Qúy Hi híp híp mắt, nhìn ra nơi xa.

Giờ phút này không có gió tuyết.

Một ngày mới bắt đầu.

Rời giường, rửa mặt, lại đi xuống dưới lầu bắt tuyến xe số 3 tới tàu điện ngầm đi làm. Mỗi ngày đều một khuôn như vậy. Là thói quen nhạt nhẽo vô vị sớm hình thành.

Một mình đi ở bên ngoài, Qúy Hi trên mặt không có biểu tình gì, sau khi tới công ty, trên mặt nàng thường thường sẽ biểu hiện một nụ cười nhàn nhàn.

Trong office Building hầu như đều là người làm tài chính, cho lên khi đi làm, mọi người đều ăn mặc trang nghiêm không chút cẩu thả.

Quý Hi rất thích hợp mặc áo sơ mi, thanh thanh lãnh lãnh, còn mang theo hương vị cấm dục trên người. Thật ra nàng không mặc áo sơ mi thì cũng làm cho người khác cảm thấy lạnh lùng, khí chất cùng tính cách hiện ra bên ngoài, giống như cùng với trang điểm không có chút liên hệ nào.

‘’Qúy Hi.’’

Phía sau có người gọi.

Qúy Hi quay đầu lại.

Chỉ nhìn thấy Lục Phong đang chạy chậm tới nàng.

‘’Sớm nha.’’ Lục Phong mặc áo sơ mi, áo khoác tây trang để ở trên khủy tay, một tay cầm theo giỏ văn kiện, một tay khác cầm theo túi ăn sáng.

‘’Sớm.’’ Qúy Hi cũng lên tiếng đáp lại.

‘’Nhỡ rõ ăn bữa sáng.’’ Lục Phong đem bữa sáng trong tay cho Qúy Hi.

Qúy Hi nhìn, không nhận lấy, ‘’Không, cảm ơn.’’

Có khi lời cảm ơn có thể kéo ra hiện thực khoảng cách.

‘’Mấy ngày nay ngươi dạy cho ta không ít việc. Cái này là cảm ơn ngươi, cho lên ngươi nhận lấy đi.’’ Lục Phong không thu tay xoay lại.

Tổ làm việc yêu cầu mang theo thực tập mới, hiện tại đúng là thời điểm trong tổ ai cũng bận rộn chuyện chính, cho lên không ít việc, đều là Qúy Hi cùng Lục Phong nói chuyện.

Hai người gần đây nói chuyện tương đối nhiều.

Nếu đơn thuần chỉ là ý này, Qúy Hi cũng nguyện ý nhận, nhưng nếu còn bí mật mang chút tâm tư, Qúy Hi không muốn nhận.

Lục Phong đang có ý muốn theo đuổi nàng, Qúy Hi có thể cảm nhận được.

‘’Ngươi không nhận ta sẽ rất ngại ngùng.’’ Lục Phong nói: ‘’Về sau ta có gì không hiểu, khẳng định là còn phải tới làm phiền ngươi nữa.’’

Qúy Hi nghĩ nghĩ: ‘’Cảm ơn, lần này ta sẽ nhận, về sau không cần tặng nữa.’’

‘’Ân.’’ Lục Phong lại thân thiết lải nhải một câu: ‘’Ngươi đừng luôn không ăn gì bụng đói mà uống cà phê.’’

Quý Hi cười cười, không trả lời cái gì.

Xoay người đi vào thanh máy.

Lục Phong cũng theo sát đi vào, còn mờ ám các loại có ý muốn bảo vệ Qúy Hi, sợ Qúy Hi lại bị nam nhân nào sờ chạm các thứ.

Trên bàn máy tính quyển dán ghi chú viết đầy công việc, lại bận rộn đây.

Quý Hi có cái thói quen, khi bắt tay làm việc sẽ viết việc cần làm vào ghi chú dán lên trên, lại dựa theo việc nặng hay nhẹ mà xếp hàng làm từ trái sang phải, hoàn thành việc hoàn hảo sẽ xé ghi chú đi. Ghi chú dán lên càng nhiều, đồng nghĩa với việc công việc càng nhiều.

Cuối cùng đề bài cho vòng khảo hoạch cuối cùng cũng đến, vẫn theo quy định cũ, một mình làm một hạng mục rồi viết báo cáo, hạng mục là tùy ý bên trên chỉ định, mỗi thực tập sinh đều tự làm một cái. Như vậy sẽ rõ ràng, ai hơn ai thua.

Thành tích lần này sẽ chiếm 50% kết quả khảo sát. Tương đương với quyết định khảo sát rớt hay đậu. Loại khảo sát như vầy là truyền thống ở ZY năm nào cũng diễn ra như vậy.

Năm nay hạng mục của Qúy Hi có chút không được tốt cho lắm, là một cái hạng mục kỹ thuật sửa chữa. Qúy Hi đối với lĩnh vực này hiểu biết thuộc loại bình thường, yêu câu tìm hiểu tư liệu không ít.

Nếu đối với hạng mục của mình cái hiểu cái không, thì khẳng định là không có biện pháp làm ra một hạng mục có tính phân tích chiều sâu để cạnh tranh với người khác.

Cũng may nàng trước đây cũng có vài người bạn hiểu biết về chuyên ngành này, hẳn là có thể trợ giúp cho nàng không ít.

Qúy Hi chân chính cảm nhận được như thế nào là quá nhiều việc làm không hết, hận không thể có thêm ba đầu sáu tay.

Hiện tại nàng không chỉ muốn hoàn thành công việc hàng ngày, mà còn phải dành nhiều thời gian cho việc tìm hiểu làm hạng mục, khảo sát, viết báo cáo…….. còn thêm Lục Phong sẽ thường thường hướng lúc nàng đang làm việc ‘’Khiêm tốn thỉnh giáo’’ một ít vấn đề.

Tăng ca đối với Qúy Hi bây giờ là quá bình thường.

Nàng không chán ghét cảm giác bận rộn, ít nhất, như vậy có thể vơi bớt đi sự nhàm chán.

Buổi tối 8 giờ, ra ngoài cần trở lại công ty, khởi động máy, ôm thật dày bút ký, tiếp tục liều mạng làm báo cáo. Nàng sẽ dùng toàn lực tranh thủ được lưu lại ở ZY, đến nỗi cho dù cuối cùng có ở lại được hay không, đến lúc đó rồi tính.

Vội vàng một trận, có chút mệt mỏi.

Qúy Hi đi đến phòng trà lấy thêm cà phê, mới đi được vài bước, liền cảm thấy gót chân vô cùng đau đớn.

Giày cọ vào chân, buổi chiều đi đường nhiều, gót chân đã bị có xước mất một mảng da.

Mà mỗi lần chân bị như vậy, lúc không chú ý còn đỡ không cảm thấy gì, một khi nghỉ ngơi lại cảm thấy đau rõ ràng, khó chịu đủ thứ.

Lục Phong cũng ở lại tăng ca, đúng mà nói, hắn ở lại tăng ca cùng Qúy Hi.

Theo đuổi phụ nữ, khẳng định phải bỏ ra không ít công sức, càng miễn bàn đến một người chậm nhiệt như Qúy Hi.

Lục Phong một bên phát ngốc, một bên âm thầm quan sát Qúy Hi nhất cử nhất động, chờ lấy lại tinh thần, nhìn đến chân Qúy Hi bị ma sát ở phía sau, hắn lập tức chạy xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua băng cá nhân.

Buổi tối có một cuộc họp, các lãnh đạo cùng nhau họp, thảo luận rất lâu. Mãi cho đến 9 giờ, Kiều Chi Du mới từ phòng họp ra tới.

Trở lại văn phòng, nàng gặp phải đối diện là Quý Hi đang đi tới, tay đang cầm cà phê.

‘’Chân làm sao vậy?’’ Kiều Chi Du xem Qúy Hi đi đường mất tự nhiên, lại cúi đầu nhìn nhìn chân nàng, gót chân giống như bị cọ qua bị thương.

Quý Hi nhỏ giọng nói: ‘’Không có việc gì.’’

Kiều Chi Du lại nhìn xem cái ly trong tay Qúy Hi, nhẹ nhàng quan tâm: ‘’Buổi tối uống ít một chút.’’

Quý Hi gật đầu: ‘’Ân.’’

Hai ba câu nói chuyện ngắn gọn, vội vàng kết thúc. Qúy Hi cùng Kiều Chi Du công tư đều phân minh chia ra khoảng cách, ở công ty, hai người có thói quen cách xa nhau, Giống như ‘’người xa lạ’’.

Quý Hi trở lại làm việc, mới vừa ngồi xuống. Bên người liền xuất hiện ra bóng ma, che khuất tầm nhìn.

‘’Dùng cái này dán gót chân một chút đi, đều bị ma sát rồi.’’ Lục Phong đưa tới cho Qúy Hi một cái băng cá nhân trước mặt, liền cẩn thận mở gói xé rách một cái.

Quý Hi càng thêm khẳng định Lục Phong có ý đối với chính mình, làm đồng nghiệp bình thường, tuyệt đối không thể suy nghĩ cho người khác như vậy.

Lục Phong đưa băng cá nhân cho Qúy Hi, đáy lòng tự mình cảm động một phen, hẳn nghĩ làm như vậy sẽ gây được cảm động, làm cho con gái thích mình, nếu mình là con gái, còn có điểm muốn trực tiếp gả cho rồi.

Quý Hi nhìn ánh mắt, quyết đoán không nhận, liên lụy dây dưa không rõ chính là đồng ý cấp cho đối phương cơ hội. ‘’Không cần. Cảm ơn.’’

Lục Phong xem Qúy Hi không nhận, vì thế im lặng không nói gì cứ vậy đặt hộp băng cá nhân bên cạnh máy tính.

Qúy Hi đem hộp băng cá nhân trả lại cho Lục Phong, nàng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, giống như một người máy, trong miệng nhàn nhàn nói:

‘’Đừng có quấy rầy tôi.’’

Lục Phong: ‘’………..’’

Có chút bi thương.

Hắn lần đầu tiên chủ động theo đuổi tình yêu, ai mà biết đối phương một chút cũng không muốn nhìn thấy mình.

Lục Phong vẫn là cùng Qúy Hi tăng ca, chỉ là ngồi một bên không quấy rầy, yên lặng chú ý, thẳng cho đến khi Qúy Hi chuẩn bị tắt máy tan làm. Hắn mới cẩn thận hỏi: ‘’Chân ngươi còn đi được không? Hay là ngồi xe ta đi. Ta đưa ngươi về.’’

Quý Hi lúc này cũng chưa nói chuyện, chỉ là lắc đầu với Lục Phong. Nàng nghĩ nàng đã tỏ rõ thái độ rồi, hẳn là Lục Phong phải hiểu rõ được ý của nàng rồi.

Kiều Chi Du đi ra khỏi văn phòng, thấy Lục Phong đang vây quanh Qúy Hi, nhưng Qúy Hi vẻ mặt lạnh lẽo lãnh đạm. Kiều Chi Du sắc mặt lạnh lùng……. Tiểu tử này là tới đây học việc còn muốn tán gái?

‘’Các ngươi còn chưa tan làm sao?’’ Kiều Chi Du đến gần, hướng Qúy Hi cùng Lục Phong hỏi một câu.

Quý Hi nói: ‘’Chuẩn bị tan làm.’’

Lục Phong nhìn Kiều Chi Du cười đến ánh mặt trời xán lạn: ‘’Kiều tổng đi thong thả, mai gặp.’’

Kiều Chi Du trừng hắn một cái, rồi đi.

Qúy Hi cũng đoán được bối cảnh của Lục Phong thật mạnh, bởi vì ở công ty, còn không có người dám cợt nhả như vậy với Kiều Chi Du.

Xem Qúy Hi không muốn ngồi xe mình về, Lục Phong cũng không dám tiếp tục quấy rầy, theo đuổi cũng phải biết có chừng mực, một khi làm quá mức sẽ bị phản tác dụng. Nếu Qúy Hi chậm nhiệt, hắn cũng chậm nhiệt một chút cũng tốt. Dù sao cũng ở cùng văn phòng, cơ hội còn rất nhiều.

Theo đuổi Qúy Hi là một thời gian sau hắn mới có suy nghĩ đấy, nhưng càng tiếp xúc nhiều, lại càng thích nhiều hơn. Bao gồm cả khi Qúy Hi lạnh nhạt liếc hắn một cái, hắn đều thích.

Lục Phong cảm thấy đầu óc của mình đúng là bị vào nước rồi, có nhiều nữ nhân nhiệt tình với hắn như vậy, như thế nào lại cố tình coi trọng một người đối với mình không nóng không lạnh như vậy làm gì.

Cỏ thể là vì yêu đi.

Cái này không giải thích được.

Không có biện pháp.

Quý Hi còn chưa đi ra khỏi văn phòng, lại nhận được một cái tin nhắn WeChat, nàng vừa nhìn thấy.

Kiều tổng: ‘’Tới phụ lầu 3, ta đưa ngươi về.’’.

||||| Truyện đề cử: Nông Kiều Có Phúc |||||

Qúy Hi nghe theo nguyên tắc không phiền toái người khác: ‘’Không cần làm phiền như vậy.’’

Qua một lát, Qúy Hi nhìn thấy Kiều Chi Du chỉ gửi về bốn chữ: Ta đang đợi ngươi.