[BHTT] U Mê

Chương 107




Phiên ngoại 2: Giao thừa

Sắp đến giao thừa.

Kiều Chi Du ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, đang tập trung nhìn các tệp dự án trên màn hình máy tính, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh của đầu ngón tay gõ vào bàn phím.

Vài ngày trước Quý Hi trở về Dung Thành, Kiều Thanh cũng về nhà họ Kiều, cho nên hiện tại trong nhà hết sức vắng vẻ.

Kiều Chi Du đã nhiều năm không đón tết Âm lịch ở trong nước, thật ra thì cô cũng không biết nó như thế nào, ngoài việc gửi một vài lời chúc "Chúc mừng năm mới" ra thì còn lại đều giống như bình thường.

Quý Hi muốn ở lại Bắc Lâm với Kiều Chi Du, nhưng Kiều Chi Du nhất quyết không cho nàng ở lại, nói rằng họ dành nhiều thời gian cho nhau rất nhiều, yêu cầu Quý Hi có dịp được nghỉ về nhà cùng bà nội.

Bà ngày càng già yếu, sức khỏe không được tốt, cũng đã vài lần gọi điện thoại đến hỏi khi nào Quý Hi được nghỉ.

Nếu ở một mình thì ngày lễ đoàn viên cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao cũng đã một mình trải qua chuyện này nhiều năm, Kiều Chi Du sớm đã quen với việc này từ lâu.

Nhìn lâu vào màn hình, mắt có chút mỏi, Kiều Chi Du có chút buồn chán nhấc điện thoại lên nhìn một chút, mười giờ, cô đoán sẽ có người gọi điện thoại cho mình.

Quả nhiên, chính là có sự ăn ý ngầm này, Kiều Chi Du còn chưa đặt điện thoại xuống, liền có người gọi đến.

"Em đi tắm à?" Kiều Chi Du đưa điện thoại lên tai. Internet ở nông thôn kém, nếu gọi video về cơ bản là không thể xem được, ngay cả gọi điện thoại bình thường cũng thỉnh thoảng không liên lạc được.

"Ừm, chị đang làm gì vậy?"

"Tăng ca, xem tài liệu." Kiều Chi Du cố tình kéo dài âm cuối, tựa vào lưng ghế, nhẹ giọng thì thầm một tiếng: "Chị nhớ em."

Quý Hi cúi đầu khẽ cười.

"Em không muốn nói gì sao?"

"... Em cũng nhớ chị." Quý Hi vừa nhanh vừa khẽ đáp lại, nàng vẫn chưa quen nói những lời này bên ngoài miệng, nhưng bởi vì ảnh hưởng của Kiều Chi Du, so với lúc trước cũng đã phong tình hơn: "Ngày nghỉ còn phải tăng ca. "

Kiều Chi Du: "Tìm chút việc để làm."

"Chị có ăn uống đúng giờ không đấy?" Quý Hi lại hỏi giống như mọi khi, vụn vặt bình thản nhưng vẫn rất quan tâm, thậm chí đây còn là chủ đề nhàm chán trong các cuộc nói chuyện.

"Em nghĩ chị giống như em sao?" Ngược lại Kiều Chi Du liền hỏi một câu: "Mấy ngày nay chị đã học dì Lý nấu mấy món, khả năng bếp núc cũng tăng lên không ít."

"Dì Lý cũng về rồi." Quý Hi nói, ngày kia là đêm giao thừa, theo lý đều phải về nhà đoàn viên.

"Ngày mai trở về."

"Chị đón giao thừa thế nào?" Quý Hi không cần đoán cũng biết, Kiều Chi Du nhất định sẽ không quay về nhà họ Kiều, trước đây nàng đã tính đến việc đưa Kiều Chi Du cùng về Dung Thành, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn là từ bỏ.

Khóe môi Kiều Chi Du giật giật, giọng điệu thản nhiên hờ hững: "Cũng đã nhiều năm không làm chuyện này rồi, còn có không ít công việc cần phải giải quyết."

Về công việc, nếu nghĩ bản thân mình bận lúc nào cũng sẽ rất bận, trước đây Kiều Chi Du thích dùng cách này để vượt qua thời gian.

"Ngày mai chị có ở nhà không?" Quý Hi đột nhiên lại hỏi.

"Như thế nào?"

Quý Hi sớm đã có quyết định của riêng mình, ngẫm lại, rồi lại dặn dò nói: "Em đã chuẩn bị cho chị một món quà giao thừa, ngày mai sẽ giao tới."

"Ở nhà." Kiều Chi Du tò mò hỏi: "Quà gì vậy?"

Quý Hi trầm mặc một lúc: "Ngày mai sẽ biết, chị nhất định sẽ thích."

Kiều Chi Du cố nén tò mò, cười: "Còn biết thừa nước đục thả câu."

......

Khi Quý Nam trở về phòng sau khi tắm rửa xong, cô bé nhìn thấy Quý Hi vừa nói chuyện điện thoại xong, nụ cười trên môi vẫn chưa biến mất, chị gái so với trước đây thì hoàn toàn đối lập, cô bé cũng cảm thấy rất khó hiểu không phát hiện ra được manh mối nào.

"Chị gọi cho ai mà vui vẻ vậy?" Quý Nam thuận miệng hỏi Quý Hi.

Quý Hi mỉm cười, nhưng không trả lời.

Quý Nam cũng leo lên giường, sau khi ngồi xuống bên cạnh Quý Hi, cô ấy nhìn Quý Hi giống như có chuyện muốn nói, nhưng rồi lại không nói ra.

Quý Hi nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Quý Nam: "Sao lại nhìn chị chằm chằm như vậy?"

Quý Nam tiếp tục nhìn chằm chằm Quý Hi, mím môi, vẫn do dự không biết có nên nói hay không.

Quý Hi cũng không biết Quý Nam muốn nói gì: "Có chuyện gì nói cho chị nghe đi?"

Quý Nam kéo chăn qua, không nhịn được hỏi Quý Hi "Có phải chị đang nói chuyện yêu đương đúng không?"

Quý Hi im lặng.

"Chị nói dối bà nội, cũng lừa cả em, ngày mai chị sẽ quay lại Bắc Lâm, nhất định cũng không phải bởi vì công việc." Quý Nam cũng thực sự hy vọng Quý Hi sẽ có một chốn để quay về, cô ấy cũng có thể hiểu được chuyện Quý Hi không muốn ở nhà đón năm mới.

"Thực sự là có chuyện." Quý Hi bất đắc dĩ cười cười, nói cho có lệ với Quý Nam: "Chăm chỉ học hành, không cần quan tâm tới chuyện khác."

"Chị là chị gái của em, quan tâm chị sao lại thành chuyện khác?" Quý Nam cùng Quý Hi tranh luận.

"Ngủ đi." Quý Hi không định nói nữa.

Quý Nam đứng đắn nghiêm túc gọi một tiếng: "Chị."

Quý Hi lại nhìn Quý Nam.

"Chị với chị Chi Du có quan hệ tốt như vậy." Quý Nam siết chặt ga trải giường trong tay, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc: "Hiện tại hai người đang sống cùng nhau sao? Lần trước gọi video là chị ở nhà của chị ấy."

Câu trước nhắc đến chuyện yêu đương, câu thứ hai đề cập đến Kiều Chi Du, Quý Hi liền liên hệ hai câu này với nhau, lại cảm thấy có phải do mình quá nhạy cảm mà suy nghĩ nhiều rồi không?

Đôi môi mỏng của Quý Nam mím lại thành một đường, chú ý đến biểu cảm trên gương mặt Quý Hi.

Ngoại trừ ở trước mặt Kiều Chi Du, Quý Hi rất giỏi trong việc quản lý biểu cảm, cho dù trong lòng đã dậy sóng nhưng vẫn có thể bình tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra: "Em còn nhớ, chị được ba mẹ nhận nuôi từ cô nhi viện không?"

Quý Nam có chút sửng sốt Quý Hi lại chủ động nhắc đến chuyện này, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe chính miệng Quý Hi nói ra điều này, từ trước đến nay cô ấy cũng biết Quý Hi luôn né tránh vấn đề này.

"Cô ấy cũng vậy, bọn chị cùng ở chung trong một cô nhi viện, từ nhỏ đã quen biết nhau, một thời gian trước mới nhận ra." Quý Hi nói một nửa sự thật.

"Trùng hợp như vậy?" Quý Nam không thể tin được.

"Ừm." Chuyện cùng sống chung với Kiều Chi Du, tạm thời Quý Hi không muốn nói cho em gái và bà nội biết. Nàng nghĩ có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không nói với bà nội.

Nói một câu ít ỏi.

Đèn đã tắt, căn phòng nhỏ hẹp chìm vào yên lặng.

Quý Nam nằm ngửa, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, cô ấy có đủ lý do để nghi ngờ mối quan hệ giữa Quý Hi và Kiều Chi Du.

Lần trước, cô ấy gọi điện video cho Quý Hi, buổi tối Quý Hy ở với Kiều Chi Du, cả hai đều mặc đồ ngủ, quan trọng hơn là cô ấy mơ hồ nhìn thấy ở xương quai xanh dưới đường viền cổ áo, có một dấu vết mập mờ.

Quý Nam cũng không còn nhỏ, có nhiều chuyện nên hiểu cũng đã hiểu. Cô ấy nhắm mắt lại nhưng vẫn giống như trước không cảm thấy buồn ngủ. Chính là trong lòng có một chút vướng mắc.

Quý Hi trở mình, khiến tấm ván giường vang lên một tiếng khe khẽ. Quý Nam đoán chắc Quý Hi vẫn chưa ngủ nên cũng trở mình nằm nghiêng, đối mặt với Quý Hi.

"Chị ơi."

Quý Hi: "Hả?"

Quý Nam im lặng một lúc, trong bóng tối, giống như ngừng lại một lúc lâu, rất lâu. Cô ấy không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Quý Hi, trái lo phải nghĩ, chậm rãi rồi nhẹ giọng nói: "Cho dù chị làm chuyện gì, em cũng đều ủng hộ chị."

Một câu nói giống như không đầu không đuôi, nhưng bên trong lại có rất nhiều hàm ý, Quý Hi đầu óc cũng nhạy bén không, trực giác mơ hồ Quý Nam đã đoán được điều gì: "Sao em lại đột nhiên nói như vậy?"

Quý Nam cười cười, nói: "Không có gì đâu. Chỉ muốn nói với chị mà thôi."

"Ừ." Quý Hi nhẹ nhàng đáp lại.

Ban đêm Quý Hi có chút mất ngủ, có lẽ vì những lời Quý Nam đã nói, thực ra nàng rất muốn nói với bà nội, người vẫn luôn quan tâm chăm sóc mình, hiện tại bản thân rất hạnh phúc, cũng đã tìm được người mình muốn nắm tay đi hết cả cuộc đời.

Nếu như vẫn phải lừa gạt bà nội như vậy cũng có chút tiếc nuối.

*

Sau vài ngày ngắn ngủn ở Dung Thành, một ngày trước đêm giao thừa, Quý Hi lấy lý do công việc bận rộn quay trở về Bắc Lâm.

Nàng đã sớm mua vé.

Ước chừng buổi chiều sẽ tới Bắc Lâm.

Bắc Lâm không có tuyết, mặt trời cũng đã lặn. Mùa đông mặt trời xuất hiện luôn khiến con người ta cảm thấy phấn khởi, ngay cả trong nhiệt độ dưới 0 độ, nó vẫn mang tới cảm giác ấm áp.

Bước vào tiểu khu quen thuộc, suốt dọc đường Quý Hi đều nghĩ, không biết Kiều Chi Du sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy mình, liệu cô có ngạc nhiên không?

Kiều Chi Du mở cửa, khi Quý Hi và ánh sáng đều tràn vào trong mắt mình, cô thực sự rất ngạc nhiên, cô cũng không ngờ tới ai kia không nói tiếng nào đã quay trở về. Chỉ năm phút trước, Quý Hi đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat, nói món quà kia đang trên đường tới.

Muộn hồ lô có bí mật, là tạo một bất ngờ, một món quà năm mới được chuyển tới.

"Quý Hi, nói dối chị có phải rất vui đúng không?" Bên ngoài trời nổi gió, Kiều Chi Du vội vàng kéo Quý Hi vào trong nhà, giọng điệu như đang cố nén giận, nhưng nụ cười trên môi lại hoàn toàn phơi bày mọi chuyện trong lòng.

"Em đã học được từ chị đấy." Quý Hi cười khanh khách nói, hai má cùng chóp mũi đều ửng hồng vì gió, cả người lạnh như băng tới khi bước vào trong nhà mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Kiều Chi Du kéo đôi tay lạnh ngắt của Quý Hi qua, nhìn nàng cười, vừa xoa tay giúp nàng làm ấm: "Sao hôm nay em lại về?"

Hai tay Quý Hi được bao bọc bởi sự ấm áp, nàng nhìn Kiều Chi Du: "Em muốn ở nhà đón năm mới. Quay về Dung Thành chỉ là muốn gặp bà nội với em gái thôi."

Nghĩ đến việc bà nội cùng em gái xem nàng như người thân mà đối đãi, nhưng nàng ở lại nhà họ Quý, thật sự cũng không có cảm giác thân thuộc như ở nhà, không phải tất cả mọi người đều tiếp nhận Quý Hi. Ở cùng với Kiều Chi Du, ngược lại khiến Quý Hi cảm giác giống như một gia đình hơn, bởi vì yêu nhau cũng bởi vì những chuyện đã từng trải qua.

Kiều Chi Du nghe thấy "ở nhà đón năm mới" quả thực rất xúc động, cô đã muốn đem nơi có Quý Hi xem như là nhà rồi, bản thân cũng cảm thấy rất vui khi Quý Hi cũng nghĩ như vậy. Cô ôm Quý Hi, một tay chạm vào má Quý Hi: "Sao em không nói trước với chị? Để chị đi đón em, mặt đều lạnh như thế này rồi."

"Cho chị một bất ngờ." Hai tay Quý Hi cũng vòng tay qua: "Ở nhà một mình có chán không?"

"Em nói xem?" Kiều Chi Du có một chút ấm ức nói, cũng thừa nhận mình là người mạnh miệng, cô vẫn muốn Quý Hi ở bên cạnh mình. Tựa như khi nghĩ đến đêm giao thừa sẽ phải trải qua một mình, ít nhiều trong lòng cũng có chút trống rỗng, nhưng khi Quý Hi xuất hiện trước mặt cô, trái tim giống như bị một cái gì đó lấp đầy.

Quý Hi biết Kiều Chi Du sợ nhất sự cô đơn, khi hai người họ vẫn chưa ở bên nhau nàng đã biết điều này. Vòng tay từ từ siết chặt ôm lấy Kiều Chi Du: "Về sau đều sẽ có em."

"Năm tới chị cùng em về thăm bà nội." Kiều Chi Du thương lượng với Quý Hi: "Được không?"

"Ừ." Quý Hi mỉm cười gật đầu, vừa lúc nàng cũng nghĩ như vậy, cũng muốn hỏi Kiều Chi Du xem cô có muốn hay không, nhưng không ngờ Kiều Chi Du lại chủ động đề cập đến. Ngay cả khi cô không thể thú nhận thận phận của Kiều Chi Du với bà, Quý Hi vẫn muốn để bà biết bên cạnh mình có một người chăm sóc.

Bữa cơm tất niên hai người cũng muốn chuẩn bị chu đáo một chút. Quý Hi và Kiều Chi Du cùng nhau đi ra ngoài tới siêu thị mua một vài nguyên liệu nấu ăn, một vài túi đồ ăn vặt nữa.

Đêm giao thừa, TV trong phòng khách đang phát một chương trình, náo nhiệt vô cùng. Quý Hi và Kiều Chi Du xắn tay áo đang bận rộn trong bếp làm bánh chẻo, khiến họ cảm nhận được hương vị của năm mới.

Quý Hi đã quen với công việc từ khi còn nhỏ, nhào bột, cuộn vỏ bánh chẻo, đều rất gọn gàng lưu loát.

Hành động làm bánh chẻo của Kiều Chi Du có vẻ rất kỳ lạ, một bên vừa làm vừa hỏi Quý Hi: "Gói như vậy có được không?"

Quý Hi quay đầu lại nhìn, không nhịn được mà cười rộ lên, mỗi lần Kiều Chi Du vào bếp, trông cô rất luộm thuộm, hoàn toàn tương phản với mọi khi.

"Phải không?" Kiều Chi Du chỉ cười mà nhìn Quý Hi.

Quý Hi nghiêm túc nói: "Chị gói xấu quá."

Kiều Chi Du im lặng nhìn Quý Hi, sau đó nghiêng người qua, lặng lẽ nhúng đầu ngón tay của mình vào bột mì, sau đó tinh nghịch mà vẽ lên miệng Quý Hi hai cái râu mèo, còn hỏi: "Em có xấu không?"

Quý Hi lần này không nói nên lời, nàng ăn miếng trả miếng, đưa tay xoa lên mặt Kiều Chi Du, nhìn gương mặt trắng bệch của Kiều Chi Du rồi bật cười khanh khách.

Kiều Chi Du: "Trẻ con."

Quý Hy đúng tình hợp lý nói: "Chị còn nói em?"

Kiều Chi Du lại ra lệnh: "Dạy chị làm bánh chẻo."

"Ừm."

Quý Hi bước đến bên cạnh rửa tay, lấy khăn giấy lau khô tay, xoay người lại nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh của Kiều Chi Du, nàng tiến lên trước, từ sau lưng ôm lấy Kiều Chi Du, muốn hướng dẫn Kiều Chi Du làm.

Kiều Chi Du quay đầu lại, cảm thấy được sủng ái mà đâm ra lo sợ.

Tại sao lại nhìn mình với dáng vẻ như vậy, Quý Hi có chút không biết làm thế nào, nàng nhẹ nhàng hỏi Kiều Chi Du: "Có học nữa hay không?"

Kiều Chi Du không nói, mỉm cười, hôn lên môi Quý Hi.

Cằm của Quý Hi đặt trên vai Kiều Chi Du, mím môi mỉm cười. Đêm giao thừa chỉ có hai người cũng có thể náo nhiệt đầm ấm như vậy.