Mục Thị ở trên bờ biển hứng thú nghịch nước chơi cát cùng Hoa Tri Dã nói chuyện phiếm, mà hứng thú của Hoa Tri Dã chính là chụp ảnh cho Mục Thị, trước chuyến đi này, cô cố ý đi mua máy ảnh mới.
Lúc bắt đầu, Mục Thị còn phối hợp ở trước ống kính của Hoa Tri Dã tạo dáng, nhưng thời gian qua đi thì mặc kệ, không quan trọng, Hoa Tri Dã thích chụp thế nào thì chụp như vậy, nàng có đẹp hay không đẹp cũng không thành vấn đề.
Sóng biển đánh tới, vừa lúc dừng bên cạnh Mục Thị, nàng quay đầu nhìn vết tích sóng biển rút đi, chỉ đống cát bên cạnh, quay đầu hỏi Hoa Tri Dã: “Chị nói xem một hồi nó có đánh tan chữ em viết hay không?”
Hoa Tri Dã nhíu mày nhìn sóng biển phương xa, trả về câu: “Có thể.”
Mục Thị cúi đầu, chọc chọc cát: “Vậy không phải chúng ta phải chuyển sang chỗ khác sao?” Nàng đưa tay tới che ống kính máy ảnh của Hoa Tri Dã: “Chị đừng chụp nữa, chị cứ như vậy em sẽ cảm thấy mình đang nói chuyện với máy ảnh a.”
Nàng nói xong, nửa quỳ đoạt máy ảnh trong tay Hoa Tri Dã, nhưng thật không đúng lúc, sóng biển ở sau lưng đánh tới, cơn sóng này mạnh mẽ hơn rất nhiều, Hoa Tri Dã thấy thế, quăng máy ảnh ra sau, ôm chặt Mục Thị, cùng nhau lui lại.
Nhưng không kịp, nước biển vẫn làm ướt mép váy của Mục Thị.
Mục Thị nửa nằm sấp trên người Hoa Tri Dã, quay đầu lại, nhìn mép váy của mình thì bật cười, nàng với tay cầm máy lên, ngồi trên cát, học theo cách của Hoa Tri Dã lúc này, nhắm vào cô liên tục chụp mấy tấm.
“Có phải chị không thích chụp ảnh không?” Mục Thị nửa quỳ, lại chụp cho Hoa Tri Dã thêm một tấm.
Hoa Tri Dã trong ống kính lắc đầu, đưa tay lấy máy ảnh lại: “Vẫn ổn, nhưng chị không phải người mẫu, chụp chị làm gì?”
“Chị là danh nhân.” Mục Thị vỗ vỗ váy đứng lên, cũng đưa tay kéo Hoa Tri Dã: “Hoa đại kiến trúc sư.”
Mục Thị nhìn dòng chữ trên cát bị sóng biển đánh tan, nàng nắm tay Hoa Tri Dã đi tới chỗ sóng biển không tới, lúc này, rốt cuộc Hoa Tri Dã cũng cất máy ảnh, hai tay ôm ngực đứng một bên yên lặng nhìn.
Mục Thị viết chữ ‘H’, lại thêm một đầu hoành, Hoa Tri Dã biết nàng muốn làm gì, chữ có cạnh có góc, cảm giác lập thể rõ ràng.
Chờ Mục Thị vẽ xong, Hoa Tri Dã hỏi một câu: “Đặc địa học.”
Mục Thị lệch ngửa đầu nhìn cô: “Đúng vậy a, đẹp không?” Nàng không đợi Hoa Tri Dã trả lời, ở dưới chữ mẫu của nàng viết ‘MT’.
“.” Hoa Tri Dã đánh giá khách quan.
Mục Thị phì một tiếng bật cười: “Hoa lão sư quá nghiêm túc a.”
Nàng nói xong lấy ảnh máy trên vai Hoa Tri Dã xuống, chụp chữ trên cát lại, lưu niệm. Sau đó lại duỗi chân trần ra đặt bên cạnh chữ, chụp thêm tấm nữa: “Hoa lão sư, mau qua đây, chúng ta chụp chung mấy tấm nữa.”
Hoa lão sư nghe xong trực tiếp từ chối: “Không muốn.”
Mục Thị quay đầu nhíu nhíu mày nhìn cô, nghi hoặc: “Vì cái gì?”
Hoa Tri Dã bật cười: “Xấu hổ.”
Mục Thị ôm máy ảnh bật cười, bước qua ôm cánh tay Hoa Tri Dã, đem máy ảnh cất kỹ, nâng tay phải cô lên đưa tới gần tay trái của mình đang tạo hình nửa trái tim: “Mau, cùng em vẽ một trái tim trọn vẹn.”
Hoa Tri Dã dừng một chút: “Nhất định phải làm sao?”
Mục Thị cười hai tiếng: “Đương nhiên.”
Hoa Tri Dã bất đắc dĩ thở dài, không cam lòng tạo hình nửa trái tim, cùng Mục Thị hợp lại.
Mục Thị nâng máy ảnh lên chụp lại, nàng định chụp thêm ai ngờ Hoa Tri Dã đã lấy tay ra: “Không, không…” Mục Thị tay mắt mau lẹ chụp tay cô lại: “Chị Tri Dã, thêm một tấm nữa đi.”
Nàng ôm bụng cười không dừng được, đừng nói chụp ảnh, tay run đến cầm máy ảnh còn không vững.
Hoa Tri Dã đứng bên cạnh nàng, dáng vẻ lạnh lùng nhìn nàng, Mục Thị thấy thế, càng cảm thấy buồn cười hơn, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra: “Chị cho em một chút thời gian.”
Hoa Tri Dã nhàn nhạt: “Để chị chụp.”
Cô lấy máy ảnh trong tay Mục Thị, nàng lập tức nghe lời, cô lui về sau một chút, tìm góc độ hài lòng, không ngừng ấn nút chụp lại.
“Xong.” Thấy Mục Thị thỏa mãn, Hoa Tri Dã treo máy ảnh lên vai, nói: “Chúng ta đi ăn cái gì đi.”
Hoa Tri Dã nắm tay Mục Thị đi lên bờ, Nhớ thấy thế lập tức chạy tới, thấy chân Mục Thị dính đầy cát, đưa nước trong tay qua: “Dùng cái này rửa đi.”
Hoa Tri Dã nhận chai nước trong tay Nhớ, tìm tảng đá để Mục Thị ngồi xuống, mở nắp rửa từ mắt cá chân xuống, cẩn thận từng chút từng chút: “Có giấy không?” Hoa Tri Dã hỏi Cố Niệm.
Cố Niệm nga một tiếng, tìm trong túi mình một lượt: “Em dùng hết rồi, hai người chờ một chút, em đi mua.”
Sau khi Cố Niểm rời đi, Hoa Tri Dã nâng chân Mục Thị lên xem một vòng, xác định không còn cát thì ra hiệu nàng co chân lại đặt lên tảng đá.
“Hoa lão sư, sao chị lại tốt thế này?” Mục Thị đặt tay lên đầu gối, cằm gác lên mu bàn tay, mở to mắt nhìn người trước mặt.
Hoa Tri Dã nhìn nàng cười: “Rửa sạch chân mà thôi.”
Mục Thị bĩu môi. Hoa Tri Dã dễ dàng đem tất cả chuyện tốt nói một cách phong đạm khinh vân như thế. Nàng đưa tay tới trước vén tóc Hoa Tri Dã ra sau tai, nhìn dáng nửa ngồi của cô, thấp giọng nói: “Hoa lão sư, tư thế này giống đang cầu hôn.”
Hoa Tri Dã nghe xong, ngẩng đầu nhìn Mục Thị một chút.
Mục Thị chống lại ánh mắt cô, tới gần hơn, bồi thêm một câu: “Thật sự làm người khác đặc biệt muốn được gả đi.”
Bỗng nhiên Hoa Tri Dã bật cười, nụ cười này, khiến Mục Thị mê man.
Hoa Tri Dã giữ nguyên tư thế, trực tiếp lấy hộp nhỏ trong túi máy ảnh ra.
Mục Thị kinh ngạc: “Không phải, không phải đâu, không phải đâu, chị muốn làm gì?”
Hoa Tri Dã cười: “Không phải muốn gả sao?” Từ từ mở hộp ra, chiếc nhẫn lấp lánh đập vào mắt: “A.”
Mục Thị sửng sốt, há miệng nửa ngày không biết phản ứng thế nào.
Hoa Tri Dã thấy thế, đưa mắt nhìn Nhớ đang đi tới, rồi nói với Mục Thị: “Nếu em không đồng ý mà im lặng thế này, Nhớ sẽ tới a.”
Mục Thị cũng quay đầu nhìn về hướng Nhớ, quệt miệng mở bàn tay ra, giống như không tình nguyện, lại như mười phần tình nguyện nói: “Như thế nào mà chị lại thế này?”
Hoa Tri Dã thấp giọng cười, nắm tay Mục Thị đeo nhẫn lên cho nàng, tiếp theo nụ hôn rơi xuống mu bàn tay nàng.
Sau đó cầm chai nước lên, rửa bên chân còn lại cho Mục Thị.
Khi Nhớ quay lại luôn cảm thấy bầu không khí có gì đó khác khác, cô muốn đem những chuyện vui chia sẻ với hai người, nhưng nhìn biểu tình trên mặt Mục Thị hình như đang tức giận, đành phải ngậm miệng.
Hoa Tri Dã giúp Mục Thị lau khô chân, nắm tay nàng đứng lên, Nhớ thấy thế, lúng túng cười một tiếng, dẫn hai người đến khu mỹ thực.
Quả nhiên cảm giác Nhớ rất chính xác, đoạn đường này hoàn toàn không giống trước đó, Mục Thị không nói lời nào, Hoa Tri Dã càng ít lời hơn, Nhớ giới thiệu những người và hoàn cảnh xung quanh, Mục Thị nhàn nhạt ân vài tiếng, không có ý hỏi thêm điều gì.
Rốt cuộc cũng đến đường phố mỹ thực, mới bước vào thì âm thanh ồn ào truyền tới tai, trước mặt rất đông, Mục Thị vô ý tới gần Hoa Tri Dã, nhưng sau đó mặt không thay đổi lui ra, một thân một mình đi tới trước.
Nhớ nuốt nước miếng, đuổi theo, đứng bên cạnh Hoa Tri Dã, hỏi một câu: “Mục Thị làm sao vậy?”
Hoa Tri Dã lắc đầu bật cười: “Không có gì, em dẫn em ấy ăn cái gì đi.”
Mục Thị đi trong chốc lát, liền thả chậm tốc độ, không bao lâu, hai người phía sau đuổi kịp, nàng đứng trước một gian hàng nhỏ, chỉ chỉ, nói với Nhớ: “Tôi muốn ăn cái gì.”
Nhớ nghe xong, lập tức lấy tiền trong túi ra, quay đầu hỏi Hoa Tri Dã: “Chị ăn không?”
Hoa Tri Dã khoát tay.
Nhớ mua một phần, giúp Mục Thị chuẩn bị bỏ thêm nước chấm đặc chế, Mục Thị đưa tay nhận lấy, cúi đầu cắn một miếng, nước bên trong thịt lập tức chảy ra.
“Ăn ngon.” Nàng mang theo ý cười cắn thêm một cái.
Nhớ thấy vậy cũng nở nụ cười, đang muốn hỏi nàng ăn thêm một phần hay không thì ánh mắt bị tay nàng hấp dẫn.
“Ôi, chiếc nhẫn này.” Nhớ bật thốt: “Hình như buổi sáng không có.”
Tựa hồ cảm thấy mình hơi nhiều lời, lập tức bổ sung: “Chị muốn ăn thêm không?”
Xiên thịt rất nhỏ, Mục Thị cắn hai cái là hết, nàng nhìn Nhớ gật đầu: “Mua thêm một phần đi.”
Nhớ ứng tiếng, đưa xiên thịt cho Mục Thị, nhưng nàng không nhận, chỉ vào Hoa Tri Dã: “Đưa chị ấy đi.” Nói xong rút giấy ăn lau tay.
Nhớ nga một tiếng.
Mục Thị không quản người bên cạnh, lại đi về phía trước, quá trình này, nàng lén lút cúi đầu liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, mím môi cười trộm một tiếng.
Đi vài bước, Mục Thị lại bị một sạp hoa quả hấp dẫn ánh mắt, đứng trong chốc lát, chờ Nhớ tới gần, nàng cầm một quả lên nói: “Đây là gì?”
Nhớ trả lời, giải thích thêm: “Nó là đặc sản ở đây, những chỗ khác rất ít, chị muốn nếm thử hay không?”
Mục Thị gật đầu: “Tốt.”
Nhớ nhắc nhở: “Rất chua.”
“Chua a.” Mục Thị nhận dao từ tay ông chủ, bỗng nhiên có chút do dự, nhưng nghĩ nghĩ vẫn cắt ra, quay đầu đưa cho Hoa Tri Dã: “Chị thử đi.”
Hoa Tri Dã nhận nửa trái, cúi đầu cắn một cái. Mục Thị nhíu mày chờ đợi biểu lộ trên mặt Hoa Tri Dã, nhưng thật lâu không thấy gì.
“Thế nào?” Mục Thị hỏi.
Hoa Tri Dã cúi đầu cắn một cái: “Vẫn được.”
Hoa Tri Dã nói vẫn được hẳn là ổn, Mục Thị yên lòng, cúi đầu cắn một cái.
Thời gian phảng phất đông cứng lại, vị chua lập tức tản trong miệng Mục Thị, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, bởi vì vị chua mà mặt nhăn nhúm.
“Hoa Tri Dã!” Mục Thị gọi tên cô.
Hoa Tri Dã nhìn Mục Thị cười ha hả, cô bước qua muốn lấy nửa trái trên tay Mục Thị nhưng đáng tiếc bị nàng né tránh.
“Từ giờ trở đi, chị không được nói chuyện với em.”
Mục Thị nói xong hất hất túi trên vai, xoay người rời đi, nhưng được hai bước thì quay lại, đem nữa trái kia nhét vào tay Hoa Tri Dã.