Quá lâu Mục Thị không khóc như thế, nước mắt hoàn toàn không ngăn được, nàng ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường, không nói không rằng, cứ yên lặng chảy nước mắt như vậy.
Một người khi thương tâm khổ sở, sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện, nàng nghĩ lúc còn rất nhỏ, cùng các bạn chơi trò Công chúa Hoàng tử, nàng rất muốn được làm Công chúa, luôn muốn được mọi người yêu thích, lại nghĩ tới khoảng thời gian trưởng thành ở Giang gia.
Cho dù là tiểu học, sơ trung hay là cao trung Đại học, bên cạnh luôn có người thương yêu nàng, sủng nàng, rồi nghĩ tới hiện tại, lại cảm thấy ủy khuất.
Nàng ngoan ngoãn nghe lời về nhà chờ Hoa Tri Dã, nhưng người kia thì tốt rồi, ở bên kia gặp gỡ mối tình đầu, tình nhân cũ còn mang theo mèo tới chọc tức nàng.
Mục Thị nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chậm rãi thở một hơi, chống người đứng dậy, mở vali ra.
Quần áo giữa phòng rối loạn, nàng lười thu dọn, bước vòng qua tủ quần áo, cảm thấy không có gì cần phải mang đi. Chống nạnh nhìn một hồi, lại nhìn vali trống không, nàng nghĩ kéo vali rời đi tương đối có khí thế, vì vậy tùy tiện cầm vài bộ đồ ngủ, và khăn tắm ném vào, ngay cả móc cũng không tháo xuống, trực tiếp đóng vali lại, dựng đứng lên.
Kéo vali rời khỏi phòng Hoa Tri Dã, quay đầu đã nhìn thấy Hoa Tri Dã đứng ở cuối hành lang, mắt nhìn về hướng cầu thang. Mục Thị không biết cô đứng đó bao lâu, nàng cầm điện thoại ra nhìn bản thân phản chiếu trong màn hình, dấu vết khóc quá rõ ràng.
Nàng hút cái mũi, kéo vali, âm thanh va chạm với sàn nhà vang lên phá lệ rõ ràng.
Khi gần tới chỗ Hoa Tri Dã, đối phương không nói gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm, Mục Thị thoáng thả chậm bước, mấy giấy sau thấy Hoa Tri Dã vẫn bất động như cũ, nàng cắn răng một cái, tiếp tục đi.
"Đi đâu?" Khi lướt qua người Hoa Tri Dã, rốt cuộc cô cũng không nhịn được bắt cổ tay nàng, hỏi.
Mục Thị ngừng lại, đáp lời: "Chị quản tôi?"
Hoa Tri Dã thoáng nhíu mày, Mục Thị cúi đầu nhìn tay cô nắm cổ tay mình, nhẹ nhàng hất ra, không hất được, Hoa Tri Dã nắm rất chặt, nàng lại cắn răng dùng thêm sức hất ra, rốt cuộc cũng thoát khỏi tay Hoa Tri Dã, một lần nữa nện bước xuông lầu.
Thời điểm đi được nửa cầu thang, nàng nghĩ tới gì đó, quay đầu ngửa lên nhìn Hoa Tri Dã, nói: "Đồ của tôi tùy chị xử lý, ném hoặc quyên cho người cần thiết đều được, không cần nói tôi."
Xe của nàng luôn đậu trong gara nhà Hoa Tri Dã, nàng kéo vali tới cửa bên hông, đang muốn đổi giày lại nghĩ nghĩ, để vali ở đó, quay lại phòng khách.
Hạ Hạ đang thoải mái nằm trên ghế sô pha, nàng nhìn nó chằm chằm mấy giây, mở túi Tạ Vũ Diệp cầm tới, bỏ Hạ Hạ vào.
Lần này là đi thật, Mục Thị khóa cửa nhà lại, lái xe rời đi, thông qua gương chiếu hậu nhìn khoảng cách ngày càng xa, nàng dừng xe, bấm mở kính xe, thông qua khe hở ném chìa khóa đi.
Xe rời khỏi cư xá, nàng nhắn tin lên Wechat xem giờ này còn ai chưa ngủ, rất nhanh Tiêu Linh trả lời nàng.
Mục Thị lập tức bấm gọi cho Tiêu Linh, nửa tiếng sau, tay kéo vali xuất hiện trước cửa.
Tiêu Linh mặc đồ ngủ, nhìn người ngoài cửa, cười một tiếng, nói: "Nửa đêm cậu làm cái gì đây?"
Mục Thị bĩu môi, kéo hành lí đi vào: "Thất tình!"
Tiêu Linh cười lớn hơn, lấy vali trong tay Mục Thị đặt qua một bên: "Thất tình cái gì? Cậu yêu đương với ai?"
Mục Thị vịn tủ giầy đổi dép lê, trầm thấp nói: "Một hồi sẽ nói cho cậu biết, hiện tại mình rất mệt và khổ sở, muốn đi tắm một cái."
Tiêu Linh thấy thế, cũng không nói giỡn, thay nàng kéo vali, tay vỗ vỗ vai nàng, nhìn nàng lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm.
Chờ Mục Thị đi ra đã hơn một tiếng sau, Tiểu Linh ôm gói khoai tay ngồi ở phòng khách, nhìn nàng vẫy vẫy tóc, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngồi."
Mục Thị bỏ điện thoại vào túi, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Linh.
TV đang phát chương trình Tống Nghệ, sau khi nàng ngồi xuống, uống ngụm nước Tiêu Linh đưa qua, cười cười: "Như thế nào đi tới đâu cũng thấy xem cái này."
Tiêu Linh cười: "Không có việc gì thì xem thôi, không phải đang giúp cậu sao?"
Mục Thị không có tâm tình cám ơn, đặt hai chân gác lên bàn, cả người miễn cưỡng dựa vào vai Tiêu Linh.
"Cần chị đây giúp cậu bài ưu giải nạn không?" Tiêu Linh hỏi.
Đầu tiên Mục Thị lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Cùng mình tâm sự đi."
Tâm tư nhiều chuyện của Tiêu Linh bị dáng vẻ ỉu xìu này đánh bay mất, cô đưa miếng khoai tây đến miệng Mục Thị, nói: "Trước đó cậu nói lần này nghiêm túc, mình cứ tưởng có thể kiên trì được mấy tháng."
Mục Thị nghe xong cười cười: "Cái gì a." Nàng há miệng cắn miếng khoai tây Tiêu Linh đưa tới: "Lần này thật sự nghiêm túc."
Tiêu Linh hỏi: "Vậy bây giờ tình hình như thế nào?"
Mục Thị nhỏ giọng: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
=====================================
Tiêu Linh nga một tiếng: "Còn có thể tiếp tục không?"
Mục Thị rất muốn trả lời khẳng định nhưng từ đầu đến cuối không thể gật đầu, nàng thở dài, trả lời: "Không biết, mới vừa ầm ĩ một trận." Mục Thị cúi đầu: "Chủ yếu là tại mình nhao nhao, nói mấy lời rất khó nghe, đoán chừng chị ấy cũng tức giận."
Mục Thị nói xong ngồi thẳng, chỉ chỉ vali của mình: "Náo loạn một trận thì vội vàng thu thập, kéo vali rời đi."
Tiêu Linh hiếu kì: "Có níu kéo cậu không?"
Mục Thị bĩu môi: "Có."
Tiêu Linh nga một tiếng, hỏi: "Cậu hất ra?"
Mục Thị: "Ân."
Nói xong nghĩ nghĩ bồi thêm câu: "Chị ấy có thể tiếp tục kéo mình mà! Chị ấy kéo một chút, hạ giọng một chút, chắc chắn mình sẽ thỏa hiệp!"
Tiêu Linh phì cười, nhíu mày nhìn Mục Thị: "Cậu còn muốn người ta níu kéo thêm?"
Mục Thị cũng bật cười, cầm lấy cái gối bên cạnh, nhét vào ngực Tiêu Linh: "Đừng cười!"
Tiêu Linh nháo như thế, ôm bụng cười không ngừng, Mục Thị thì khoanh tay lạnh lùng nhìn cô, đợi cô cười xong mới lên tiếng hỏi: "Đối tượng này lớn hơn cậu phải không?"
Mục Thị hỏi: "Sao cậu biết?"
Tiểu Linh chậc chậc chậc vài tiếng lắc đầu: "Cậu không biết vừa rồi dáng vẻ của cậu giống tiểu tức phụ thế nào đâu."
"Những người trước đó." Tiêu Linh tách ngón tay ra đếm, sau đó nhìn Mục Thị: "Cậu luôn bày ra dáng vẻ khí tràng mạnh mẽ, nói gì các nàng nghe nấy, còn người này, nữ vương công a, chắc chắn cậu bị ép đến sít sao."
Mục Thị bĩu môi: "Làm gì, không được a!"
Tiêu Linh bày bộ dáng đầu hàng: "Được được được!"
Sau đó, Mục Thị chọn ra trọng điểm, đem những chuyện xảy ra gần đây kể với Tiêu Linh, quá trình này, Tiêu Linh giống như bị điểm trúng huyệt cười, vừa nghe vừa cười.
Mục Thị bị Tiêu Linh trêu chọc, tâm tình bết bát hơn, cầm gối đánh vào vài cô mấy cái: "Không được cười!"
Tiêu Linh lại a vài tiếng, lắc đầu nói: "Pháo hữu ha ha ha..."
Mặt Mục Thị không đổi nhìn Tiêu Linh, cô đầu hàng: "Được rồi, mình không cười nữa."
"Bất quá..." Tiêu Linh vỗ vỗ bờ vài Mục Thị: "Những chuyện cậu vừa kể, mình tổng kết một chút." Tiêu Linh nhìn nàng, duỗi ra ngón tay, điểm vào ngón trỏ, nói: "Cô ấy từng bao nuôi tiểu tình nhân, bây giờ vẫn giữ mối liên hệ mật thiết." Tiếp theo điểm vào ngón giữa: "Cô ấy còn duy trì liên hệ với mối tình đâu."
Mục Thị gật đầu, trầm thấp ứng tiếng: "Đúng."
Sau khi nàng trả lời, cả người mệt nhọc ngã xuống ghế sô pha.
Tiêu Linh lắc lắc đầu, an ủi vỗ vỗ bờ vai nàng.
Mặc dù thật là như vậy nhưng sự thật lại giống không phải như vậy, hiện tại nàng rất phiền, không biết nên suy nghĩ chuyện này từ góc độ nào, trông đầu chỉ có hình ảnh Hoa Tri Dã đứng cuối hành lang.
Tình yêu làm người ta đánh mất năng lực suy tư, nàng cảm thấy câu này rất có đạo lý. Nhưng người cũng bỏ đi, hơn nữa ở trước mặt Hoa Tri Dã nói những lời đó, chìa khóa cũng quăng đi, nếu cứ xám xịt quay lại như thế, quả thật quá mất thể diện.
Bồi Tiêu Linh xem Tống Nghệ, đến khi kết thúc đã hơn hai giờ đêm, điện thoại của nàng không có động tĩnh gì, còn Tiêu Linh ngủ quên trên ghế sô pha, nàng vỗ vỗ cô, kêu cô về phòng ngủ.
Đợi Tiêu Linh đi, nàng cầm điện thoại lên tìm tên Hoa Tri Dã, do dự mấy giấy cuối cùng cũng bấm tắt màn hình điện thoại.
Lần đầu tiên Mục Thị mềm lòng với người khác thế này, nàng thở dài, cảm giác có chút lạ lẫm, nhưng hình như có chút hưởng thụ. Nghĩ đến công việc mấy ngày kế tiếp, dứt khoát để qua một bên, sau khi trở về hẵng nói.
Hôm sau, khi tỉnh lại, Mục Thị kêu Tiểu Mã liên hệ với trợ lý của Tạ Vũ Diệp, tới lấy mèo lại, bởi vì cần tuyên truyền cho vị quê quán, gần đầy nàng cần phải tham gia nhiều chương trình để tiếp tục sức nóng của Tống Nghệ, còn một buổi biểu diễn thời trang khác, giữa trưa ăn uống xong, hai người dẫn theo hai trợ thủ mới, ra thẳng sân bay.
Đợt này Mục Thị bận rận hơn nửa tháng sau mới trở lại. Nhiều ngày như vậy, nàng và Hoa Tri Dã không có bất cứ liên lạc gì, mỗi khi đêm về, nàng mới có thời gian nhớ lại bản thân là người thất tình, nàng xem Weibo và vòng bạn bè của Hoa Tri Dã, không có dấu hiệu bất thường gì.
Từ sau tiết mục Tống Nghê, fan của nàng tăng không ít, khó có thời gian rảnh rỗi, Mục Thị ở Weibo tìm tên của mình, nhìn vài tin tức về fan hâm mộ, từ Weibo đưa ra một trang web.
Không phải lần đầu tiên nàng xem trang web này, nhưng Mục Thị phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, video của nàng xuất hiện nhiều hơn.
Đặc biệt video Điệu Tây Bì, có nàng cùng Tiêu Tuấn Phong, nàng cùng Tạ Vũ Diệp, có nàng và Nam Từ, còn có cả Hoa Tri Dã.
Video kéo dài năm phút, Mục Thị hiếu kì click vào xem, nhìn tên của tác giả, nhịn không được bật cười.
"Hoa Tri Dã không ngủ, nhân sinh của Mục Thị còn ý nghĩa gì." Biên tập mở đầu, sau đó ống kính chuyển tới cảnh Mục Thị dựa vào bàn, chống đầu nhìn Hoa Tri Dã, với bối cảnh, thanh âm Mục Thị vang lên: "Thật dễ nhìn."
Mục Thị nghe xong có chút nhíu mày, mấy giây sau mới nhớ tới, những lời này là lời thoại trong một lần quay quảng cáo.
Clip này xuất hiện được mấy ngày rồi nhưng giờ Mục Thị mới có thời gian quan sát, có lẽ Hoa Tri Dã sinh ra đã không thích nói chuyện, ống kính bắt được cô không nhiều lắm, cho nên quan sát thật kỹ, video này hơn phân nửa là hợp lại mà thành, vậy mà cũng kéo được năm phút.
Tác giả ghép nàng và Hoa Tri Dã ở cùng một chỗ, cô đút nàng ăn hoa đào xốp giòn, giúp nàng uống nước chanh, giúp nàng giải vây, ánh mắt Hoa Tri Dã khi Tina tặng qua cho nàng, Hoa Tri Dã bỏ phiếu cho nàng, còn cùng nàng nghiêm túc suy nghĩ tàn cờ của ván cờ tướng, ôn nhu nhìn nàng như vậy...
Clip được cắt ghép còn đẹp hơn một số cảnh phim, Mục Thị xem xong, khóe miệng nhịn không được giương lên, nếu không phải thấy bản thân phản chiếu trong gương thì không biết mình cười vui vẻ như vậy.
Mục Thị lưu lại xem nhiều lần, tiếp theo mở Wechat của Hoa Tri Dã, mở khung chat, nhưng rồi lại từ bỏ.
Trong đêm tối Mục Thị đặc biệt nhớ Hoa Tri Dã nhiều hơn, nàng kéo chăn che cả người, cưỡng chế bản thân đi vào giấc ngủ.