[BHTT] Tuyệt Sắc

Chương 30




Đi ra đường là muốn thoải mái hơn, một đường chạy thẳng nhưng sửng sốt phát hiện hơn bốn mươi phút mà lửa giận trong lòng Mục Thị không bị dập tắt.

Lần đầu tiên nàng tới công ty Hoa Tri Dã, đứng dưới tòa cao ốc nhìn lên trên, thấy trên cao có chữ ZD rất lớn, phát ngốc hai giây, Mục Thị quay quay chìa khóa trong tay vài vòng rồi ném vào túi, giẫm giày cao gót nhấc chân bước vào.

Thoạt nhìn là thời gian tan tầm, giờ phút này lầu một có chút náo nhiệt, Mục Thị vào cửa bước thẳng đến lễ tân.

"Xin chào, cho hỏi tiểu thư cần trợ giúp gì?"

Mục Thị mới đi qua, nhân viên lễ tân liền đứng lên, khách khí chào hỏi.

Mục Thị đẩy kính mắt, hỏi: "Văn phòng Hoa Tri Dã ở đâu?"

Nhân viên lễ tân bày ra nụ cười tiêu chuẩn: "Xin hỏi tiểu thư có..." Nàng mới nói đến chỗ này, giống như nghĩ đến gì đó, hỏi lại: "Tiểu thư là Mục Thị tiểu thư phải không?"

Mục Thị: "Đúng!"

Đột nhiên nhân viên cười thân thiết hơn: "Văn phòng Hoa lão sư ở lầu 7, ra khỏi thang máy rẽ trái, đi tới cuối là đến." Nói xong nàng nhìn Mục Thị khẽ vuốt cằm.

Mục Thị cũng đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, nhấc nhấc túi trên vai, đi về phía thang máy.

Y theo lời nhân viên hướng dẫn, nàng bấm lên lầu 7, vừa ra rẽ trái, đi đến cuối đường. Hoa Tri Dã đã biết nàng đến nên chuẩn bị sẵn, vì vậy nàng không cần khách khí, ngay cả cửa cũng không gõ trực tiếp đẩy vào.

Ngoài dự liệu, trong văn phòng Hoa Tri Dã còn có hai người, một người mặc đồ chức nghiệp đứng bên cạnh bàn làm việc của Hoa Tri Dã, người còn lại Mục Thị có quen là một trong hai nữ sinh tham gia tiết mục Tống Nghệ.

Đối phương nhanh chóng nhận ra Mục Thị, vốn dĩ mặt đang nghiêm túc, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn ra cửa nói: "Mục Thị, là Mục Thị."

Mục Thị xấu hổ cười một tiếng: "Xin chào."

Hoa Tri Dã thấy thế, chỉ ngẩng đầu nhìn Mục Thị một chút, sau đó xếp lại văn kiện trên bàn, gõ gõ bàn, đưa tất cả cho học sinh của cô: "Trở về chỉnh sửa lại."

Học sinh gật đầu, tiếp nhận chồng văn kiện, lúc đi ngang qua Mục Thị, nhìn nàng cười mười phần ngốc nghếch.

"Văn Tuệ, em cũng ra ngoài đi." Hoa Tri Dã nói với người bên cạnh.



Cao Văn Tuệ ứng tiếng, vốn muốn hỏi Hoa Tri Dã giữa trưa ăn cái gì, nhưng quay đầu nhìn Mục Thị liền đem lời muốn nói nuốt xuống.

Hoa lão sư đúng là Hoa lão sư, thần tượng đuổi tới tận cửa. Cao Văn Tuệ bội phục.

Sau khi Cao Văn Tuệ rời đi, văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Mục Thị dở thói lưu manh nện từng bước thật mạnh, đi một vòng trong văn phòng, thưởng thức các bức họa trên tường, trêu chọc bình hoa trong góc tường, đem túi đặt xuống ghế sô pha, dây xích của túi va chạm bàn nhỏ kế bên phát ra một tiếng rầm.

Hai tay Mục Thị ôm ngực, đi tới chỗ Hoa Tri Dã. Nàng đẩy đồ trên bàn làm việc qua một bên, đặt mông ngồi lên, hai chân bắp chéo.

"Bận rộn thật a."

Hoa Tri Dã dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn nàng: "Còn tốt."

Mục Thị không biểu tình gì, cúi đầu cầm một trang giấy trên bàn lên, bên trên in một kiến trúc gì đó, còn có những ký tự nàng nhìn không hiểu.

Xem mấy giây, lại thả về vị trí vốn có, quay đầu dời ánh mắt tới chỗ Hoa Tri Dã: "Chị Tri Dã, đã lâu không gặp."

Hoa Tri Dã nghe câu này cộng thêm dáng vẻ kệch cỡm, trả về: "Đúng thật đã lâu không gặp."

Mục Thị nhìn cô nháy nháy mắt, không nói gì.

Máy tính trên bàn lâu quá không đụng tới, đột nhiên rơi vào trạng thái ngủ đông, màn hình xuất hiện một tấm hình, lập tức hấp dẫn ánh mắt Mục Thị, mà người trong hình, hiện tại đang ngồi trên bàn Hoa Tri Dã.

"Nha." Lời nói Mục Thị mang theo ý cười, mang theo trêu chọc, nàng nhìn màn hình, lại nhìn Hoa Tri Dã: "Đây là ai vậy?"

Rốt cuộc Hoa Tri Dã nhịn không được bật cười, hỏi một câu: "Âm dương quái khí làm gì?"

Mục Thị nghe xong nhướn mày, nàng chống bàn nhảy xuống, nhích qua đối diện Hoa Tri Dã rồi nhảy lên mặt bàn lần nữa.

"Hoa lão sư của chúng ta đúng là nhà kiến trúc lớn." Mục Thị cúi đầu nhìn Hoa Tri Dã nói: "Ở trên sô pha cầm đi đồ của người khác, sau đó biến mất không có tin tức."

Hoa Tri Dã lắc đầu, đưa tay đụng con chuột bên cạnh, Mục Thị trên màn hình vi tính biến mất không thấy gì nữa: "Chị nhớ rõ, người chạy đi chính là em."

Mục Thị hừ một tiếng, thả thanh âm lại bình thường, nhìn cô chất vấn: "Cho nên nhiều ngày như vậy vẫn không tìm em?"

Hoa Tri Dã: "Không phải em bận bịu sao?"

Mục Thị: "Em bận, chị cũng vội vàng sao? Gọi điện hay một tin Wechat thì thế nào?"

Đại khái lần đầu tiên Hoa Tri Dã thấy dáng vẻ tức giận đùa nghịch này của Mục Thị, nàng chỉ còn kém chưa chống nạnh nói chuyện, lúc chất vấn còn nhíu chặt lông mày, rất đáng yêu.

Hoa Tri Dã bật cười, đứng lên, lập tức cao hơn Mục Thị nửa cái đầu. Cô nhìn nàng, ôn nhu hỏi: "Vậy bây giờ em muốn thế nào?"

Mục Thị duỗi ngón tay đâm đâm bờ vai Hoa Tri Dã: "Phụ trách đi."

Hoa Tri Dã nắm chặt tay nàng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, nói: "Đi thôi, mời em ăn cơm."

Mục Thị cười lạnh: "Cơm trưa?"



Hoa Tri Dã đứng đắn gật đầu: "Còn cả cơm tối."

Mục Thị:....

Mục Thị vẫn bị Hoa Tri Dã dẫn đi ăn cơm trưa, Hoa Tri Dã cố tình chọn một bao sương ưu nhã, yên tĩnh, trước khi ăn cơm, Mục Thị tháo kính và mũ xuống, ném trên bàn, đột nhiên nàng phát hiện, không biết Hoa Tri Dã nhìn nàng chằm chằm từ lúc nào.

Mục Thị cười cười, dáng vẻ hào phóng dựa vào bàn: "Em biết chị trầm mê sắc đẹp của em, nhưng đừng nhìn em không chớp mắt như thế."

Hoa Tri Dã bật cười, không để ý nàng trêu chọc, mà nhích tới gần, cách bàn gỗ đưa tay qua sờ sờ dưới mắt nàng: "Quầng thâm có chút nặng."

Mục Thị nga một tiếng, ngữ khí phàn nàn: "Mấy ngày nay bay tới bay lui, bản thân em còn công việc chưa hoàn thành còn phải tuyên truyền cho tiết mục, mỗi ngày ngủ không tới 5 tiếng."

Sau khi Hoa Tri Dã nghe xong, nói: "Vất vả rồi."

Mục Thị cười cười, nhấp hớp nước ấm trên bàn: "Cho nên em xin nghỉ mấy ngày." Nàng ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã, hỏi:"Có rảnh theo em không?"

Hoa Tri Dã đối diện mắt nàng: "Nếu như chị nói không rảnh?"

Mục Thị lộ ra biểu tình thất vọng, tiếp theo dịu dàng nói: "Vậy em liền cho nổ ZD."

Hoa Tri Dã thấp giọng cười: "Chị sẽ cố gắng." Cô nghiêm túc giải thích: "Tháng sau Vienna có cuộc tranh tài, rất nhiều người trong công ty tham gia, gần đây chị luôn bận rộn vì chuyện này."

Mục Thị ồ một tiếng, dáng vẻ không vui chống đầu chơi đùa thìa.

Hoa Tri Dã thấy thế, cầm ấm nước trên bàn rót thêm cho Mục Thị: "Chị nói, chị sẽ cố gắng."

Đồ ăn chưa đem lên, Mục Thị lấy điện thoại ra lướt Weibo mấy lần, quét mắt nhìn bình luận. Trừ fan hâm mộ @, thì có một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt.

Xác thực mà nói là một bức họa, nàng mang theo hiếu kì ấn mở, là học trò của Hoa Tri Dã, bên trên bức họa có viết 'Cám ơn Mục Thị, tiết mục lần này thật sự rất vui vẻ @ Mục Thị ', dưới bức vẽ còn có cả chữ kí của nàng.

"Phốc." Mục Thị ấn mở hình lớn hơn, phóng đại chữ kí rồi cười lớn.

Nàng xoay điện thoại qua đưa tới trước mặt Hoa Tri Dã, hỏi: "Chị hay gạt học sinh như vậy sao?"

Hoa Tri Dã nhìn nhìn, có chút nhướng mày. Thật ra đêm hôm đó Mục Thị ở trước mặt cô nói nàng uống say, cô có chút tức giận, nếu không tại sao nhiều ngày như vậy cũng không liên lạc với nàng.

Tính cách của Mục Thị nàng có nghe qua chút ít, cho nên đêm hôm đó khi nàng đóng cửa lại, Hoa Tri Dã cũng không biết nàng đang nghĩ gì. Nhưng cô đã đáp ứng với học sinh, vì vậy dứt khoát tự mình làm thay, tùy ý chọn góc dưới cùng bên phải ký tên Mục Thị, nhưng cô không ngờ, học sinh lại đem nó đăng lên Weibo.

"Hôm đó em chạy đi, chị tìm em ở đâu để kí tên?" Hoa Tri Dã trả lời thẳng thắng.

Mục Thị cười cười, đưa điện thoại trở về, ấn mở bình luận, để lại một câu: Chúc mừng em trúng thưởng, xin liên lạc với trợ lí của chị, tặng em một album ảnh kèm theo chữ ký.

Lúc này tâm tình Mục Thị thật tốt. Kiểu như Hoa Tri Dã làm sai, nàng đến giải quyết hậu quả, làm nàng rất thỏa mãn.

Rất nhanh, đồ ăn được đem lên đầy đủ.

Từ trước tới nay, hai người này ăn cơm không ai nói lời nào, kết hợp với bối cảnh thư giãn trong tiệm, yên lặng ăn trong nửa tiếng. Nhưng không nói lời nào không có nghĩa là không muốn chuyện gì.



Đối mặt với Hoa Tri Dã, Mục Thị liền muốn có thêm, chuyện đêm đó xảy ra vội vàng hiện lên trong đầu, sau đó thời gian giống như từng chút từng chút rút lui về trước.

Chuyển qua buổi nói chuyện phiếm giữa nàng và Hà Nhất Hàm. Mục Thị lau lau miệng, chờ Hoa Tri Dã nuốt ngụm canh xuống, nói: "Em hỏi chị một vấn đề."

Hoa Tri Dã rút khăn tay, nhìn Mục Thị, ra hiệu nàng nói đi.

Mục Thị khụ khụ, hỏi: "Trước đây chị từng yêu đương chưa?"

Hoa Tri Dã: "Không có."

Hoa Tri Dã trả lời rất kiên quyết, Mục Thị nghe vậy trong lòng thoải mái vô cùng, nhưng lại không nhịn được trêu chọc: "Độc thân hai mươi chín năm a."

Hoa Tri Dã ngẩng đầu nhìn nàng, không biểu tình trả lại: "Tất nhiên thua xa em."

Mục Thị bật cười, sao tự nhiên miệng nữ nhân này phát ra mùi vị chua chua.

"Em cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương." Mục Thị nhìn biểu lộ trên mặt Hoa Tri Dã, đưa tay làm dáng vẻ ngăn cản: "Em biết chị không tin."

Hoa Tri Dã: "Chị nói chị không tin sao?'

Cô nói xong nhàm chán cầm đũa trước mặt lên chọt chọt, hỏi thêm: "Hiện tại, những tiểu bằng hữu của em được gọi là gì? Tình nhân?"

Mục Thị nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Hoa Tri Dã, không chút khách khí: "Nói như vậy, người ở Đại Học, gọi là gì? Cũng là tình nhân?"

Hoa Tri Dã cười: "Chị và cậu ấy chẳng phải là gì."

Mục Thị cười lạnh một tiếng, dựa vào bàn chống đầu: "Em vừa nhắc tới Đại Học, chị liền nghĩ đến nàng, còn nói chẳng phải cái gì?"

Hoa Tri Dã giương mắt nhìn Mục Thị: "Loại này là rúc vào sừng trâu?"

Mục Thị bĩu môi.

Hoa Tri Dã bật cười, cầm túi bên cạnh lên, nói: "Đi thôi, có quà cho em."