Mục Thị hoài nghi, có phải mùi thơm nhàn nhạt trong nhà Hoa Tri Dã ảnh hưởng đến giấc ngủ hay không, lần này, nàng ngủ một giấc tới hừng đông.
Ý thức thanh tỉnh, nàng nhắm mắt ở trên giường sờ soạn mấy lần, không đụng được điện thoại, lập tức mở mắt.
Vừa mở, nàng phát hiện trước mắt có thứ gì đó, đưa tay tháo miếng giấy ghi chú màu vàng dán bên giường, lắc đầu để mình tỉnh táo, chữ viết trên đó cứng cáp hữu lực: “Tôi dưới lầu.”
Mục Thị bật cười, mở tủ đầu giường bỏ tờ giấy ghi chép vào bên trong.
Ngồi trên giường duỗi lưng một cái, ngây ngốc mấy phút, rốt cuộc cũng cam lòng xuống giường. Kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng bên ngoài lập tức tràn vào, Mục Thị híp mắt, luôn cảm thấy hướng đi của tia sáng mạnh mẽ, không phải đã giữa trưa?
Tìm một vòng trong phòng vẫn không tìm thấy điện thoại, Mục Thị mang dép lê đi xuống lầu, quả nhiên Hoa Tri Dã giống như lời ghi trong giấy ghi chép, cô ngồi trên ghế sô pha ôm máy tính làm việc.
Mới đi được nửa đường, Mục Thị phát hiện bức tranh chữ bà ngoại viết đã không thấy, thay vào đó là bức họa phong cảnh, nàng chỉnh lại tóc, lên tiếng gọi: “Chị Tri Dã.”
Hoa Tri Dã nghe tiếng quay đầu lại.
Mục Thị giơ lên tươi cười, hỏi: “Mấy giờ rồi? Chị thấy điện thoại của em không?”
Hoa Tri Dã nghe vậy thì cầm điện thoại của Mục Thị, giơ lên không trung lung lay: “Ở chỗ này.” Mắt cô nhìn màn hình máy tính: “Hiện tại là 11:37.”
Mục Thị kinh ngạc chạy chậm đến bên cạnh Hoa Tri Dã, lấy điện thoại trong tay cô: “Sắp 12h a, Tiểu Mã không điện thoại cho em sao? Hôm nay có việc phải làm.”
Nàng lập tức giải tỏa, cau mày nói: “Đồng hồ báo thức đâu, nó có vang lên không?”
Nàng nói xong lập tức mở màn hình, nhưng mới mở ra giao diện, điện thoại liền bị Hoa Tri Dã đoạt mất.
“Tôi đã giúp em xin nghỉ.” Hoa Tri Dã bỏ điện thoại xuống sô pha.
“A?” Mục Thị nghi hoặc, nàng lách qua, ngồi xuống ghế, nhìn Hoa Tri Dã: “Tại sao lại xin phép nghỉ?”
Mục Thị nhớ lại chuyện tối hôm qua, a một tiếng: “Em không sao.”
Không đợi Hoa Tri Dã trả lời, đột nhiên có con mèo nhỏ nhảy lên ngồi xổm trên đùi Hoa Tri Dã.
“Oa.” Mục Thị lập tức cười: “Mèo? Thật đáng yêu.” Nàng giơ tay bế mèo con lên, ôm vào ngực.
Mèo không lớn, mềm mềm nằm trong ngực nàng, Mục Thị sờ đầu nó, hình như nó cũng có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Mục Thị cong miệng cười với nó, gãi gãi cổ nó, hỏi: “Mèo ở đâu a?”
Hoa Tri Dã thu ánh mắt trên người nàng: “Của bạn.”
Mục Thị lại hỏi: “Nó tên gì?”
“Hạ Hạ.” Hoa Tri Dã nói: “Từ láy, hạ của mùa hè.”
Mục Thị lại nhéo nhéo cổ nó: “Xin chào Hạ Hạ, chị là Thị Thị.”
Hình như Hạ Hạ cũng hiểu lời nàng, nghe nàng giới thiệu xong, lập tức meo một tiếng.
Giữa trưa a di đã ninh canh sườn nhân sâm, trước khi ăn cơm Mục Thị đã gọi cho Tiểu Mã, mới biết Hoa Tri Dã giúp nàng xin nghỉ một ngày.
Trước kia Mục Thị có thoáng đề cập tình huống của nàng với Tiểu Mã, buổi sáng Hoa Tri Dã tùy tiện giải thích, hắn nghe liền hiểu, hơn nữa buổi phỏng vấn hôm nay không quá quan trọng nên kéo một ngày cũng không sao.
Thời gian rảnh rỗi nhiều hơn, lúc ăn cơm có cùng A di hàn huyên vài câu, trò chuyện về chuyện con trai và con gái của A di…
Hoa Tri Dã mới ăn vài miếng liền đi làm việc, Mục Thị lại uống thêm chén canh, cách nửa bức tường nhìn Hoa Tri Dã, hâm mộ nói: “Thật tốt, có thể làm việc ở nhà.”
A di cười cười, thu hồi bát đũa của Hoa Tri Dã: “Dì rất ít thấy Tri Dã làm việc ở nhà, từ khi dì làm việc ở đây, nếu Tri Dã ở nhà, không phải viết chữ thì nhàn hạ pha trà, xem TV, đôi khi thì đọc sách.” A di nghĩ nghĩ: “Nhớ không lầm thì chưa bao giờ thấy Tri Dã đem việc về nhà.”
Mục Thị nghe xong nhướn mày, nặng nề cắn miếng sườn trong tay.
A di rửa bát đĩa xong thì lên lầu làm vệ sinh, Mục Thị ôm Hạ Hạ, ghé vào cửa sổ sát đất, cầm cây bút đùa nó.
Hạ Hạ càng nhìn càng đáng yêu, có lẽ tuổi còn nhỏ, lộ ra con mắt đặc biệt lớn, lông trên người cũng mềm mềm.
Mục Thị nửa nằm rạp trên mặt đất, hai tay chống mặt nhìn nó, nó cũng nhìn Mục Thị.
Nhìn chằm chằm lúc lâu, đột nhiên Hạ Hạ meo một tiếng, Mục Thị cười cười, cũng bắt chước meo một tiếng.
Tiếng kêu này khá lớn, hấp dẫn cả Hoa Tri Dã, sau khi giải quyết công việc xong, phát hiện ly nước trống rỗng, liền đi vào phòng bếp rót thêm, thì phát hiện một người một mèo trên mặt thảm, còn cùng nhau meo meo.
Hoa Tri Dã đổi hướng, đi tới chỗ Mục Thị.
Mục Thị nghe tiếng, quay đầu nhìn Hoa Tri Dã một chút, ngồi dậy: “Làm xong?”
“Vẫn chưa.” Hoa Tri Dã lắc đầu: “Uống nước.”
Mục Thị nghiêng đầu nhìn nàng, nghĩ đến lời A di nói trên bàn cơm, mặt cười hì hì.
Hoa Tri Dã nhìn nàng như vậy, giơ ly nước lên rồi để xuống, nghi hoặc hỏi: “Thế nào?”
Mục Thị thăm dò hỏi: “Hôm nay chị cố ý ở nhà với em sao?”
Hoa Tri Dã: “Đúng vậy.”
Cô thẳng thắng như vậy làm Mục Thị ngẩn người, sau đó cười cười: “Thật a.”
“Ân.” Hoa Tri Dã nhìn ly rỗng: “Chuyện hôm qua, chị xin lỗi.”
Mục Thị nghe xong nhướn mày bĩu môi, hạ thấp đầu: “Không sao.”
“Thích mèo sao?” Hoa Tri Dã hỏi.
Mục Thị ừ một tiếng, ôm mèo đang nằm trên mặt đất vào lồng ngực: “Thích, nhưng lười nuôi, quá phiền phức, sờ sờ là tốt rồi.” Nàng ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã: “Khi nào trả nó cho bạn chị.”
Hoa Tri Dã nghĩ nghĩ: “Hai ngày, cậu ấy nói hai ngày sẽ trở về.”
Mục Thị ồ một tiếng, cúi đầu sờ mèo.
Hoa Tri Dã nhìn mấy lần, nhấc chân rời đi.
Buổi chiều dễ dàng trôi qua, Mục Thị ở bên cạnh sờ Hạ Hạ, xem TV, khát thì tự mình rót trà uống, ánh chiều ấm áp, khiến người ta trở nên lười nhác hơn, không bao lâu, liền nằm trên thảm trải sàn ngủ thiếp đi.
Lúc nàng tỉnh lại, mặt trời đã lặn hoàn toàn, đèn màu da cam bên trên hồ nước ngoài cửa sổ phản chiếu, gió thổi qua, nước trong mặt hồ thoáng lấp loáng.
Mục Thị, phát hiện trên người có tấm chăn mỏng, nàng duỗi lưng mỏi nhừ, cầm chăn lên, hướng ghế sô pha đi tới, trên đường cũng xếp tấm chăn xong.
“Công việc chưa xong?” Mục Thị cất kỹ tấm chăn, hỏi Hoa Tri Dã.
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ xem video trên máy tính.
Mục Thị nhìn sang, một giờ trước Hạ Hạ vẫn còn nằm bên cạnh nàng giờ phút này lại uốn mình bên người Hoa Tri Dã, một tay cô đặt trên đầu Hạ Hạ, nó có vẻ rất dễ chịu, giống như đã ngủ.
Mục Thị cảm thấy có chút hâm mộ, nàng cũng muốn được uốn mình bên cạnh Hoa Tri Dã, đầu gối trên đùi cô, để cô sờ nàng.
Người không bằng mèo a.
Thấy Hoa Tri Dã tập trung làm việc, Mục Thị không tiện quấy rầy, ngồi xuống ghế sô pha khác, lấy điện thoại lướt Weibo, xem xét trang chủ một lượt, đang lúc lướt lướt, bỗng nhiên Hạ Hạ nhảy vào ngực nàng.
Mục Thị ngồi thẳng lên, sờ đầu Hạ Hạ. Nàng nhìn Hoa Tri Dã hỏi: “Em có thể chụp chung với nó đăng lên Weibo không?”
Hoa Tri Dã không quay đầu, trả lời: “Có thể.”
Mục Thị nghe xong lập tức mở máy ảnh trên điện thoại, ôm Hạ Hạ nâng cao một chút, bấm nút chụp.
“Nhìn vào ống kính Hạ Hạ.” Mục Thị sờ đầu Hạ Hạ, lại chụp thêm vài tấm.
Hạ Hạ không chỉ biết hình vào ống kính mà còn rất nghe lời, Mục Thị chụp liên tiếp mấy phút, nó cũng không có ý muốn chạy đi.
Sau khi kết thúc, Mục Thị chọn ba tấm Hạ Hạ có biểu cảm tốt nhất trong album, đăng lên Weibo, kèm theo dòng chữ ‘Hạ Hạ quá đáng yêu!’.
Hoa Tri Dã xem xong video, tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn Mục Thị: “Đi thôi, tôi mời em ăn cơm.”
Mục Thị sững sờ: “Đột nhiên mời em ăn cơm?”
Nàng nghĩ nghĩ, còn chưa kịp hưng phấn, nghĩ tới nguyên nhân, nga một tiếng: “Sẽ không phải mời cơm bồi tội chứ?”
Hoa Tri Dã có chút nhướn mày: “Có thể là vậy.”
Mục Thị cười hỏi: “Vậy em có thể đem chuyện tối hôm qua, yêu cầu chị làm một chuyện không?”
Hoa Tri Dã nhàn nhạt liếc nhìn nàng: “Không thể.”
Mục Thị cười trộm.
Hoa Tri Dã đứng lên, giải thích: “Vừa mới xem một quảng cáo vừa được trình chiếu, giới thiệu nhà hàng mới khai trương, muốn đến thử xem, lâm thời không tìm được người.”
Mục Thị: …
Này còn không bằng cái cớ vừa rồi.
Không cần chuẩn bị quá lâu, Mục Thị lên lầu rửa mặt trang điểm thay quần áo chỉ mất nửa giờ, nàng chọn giày cao gót rồi xuống lầu, đã thấy Hoa Tri Dã chờ sẵn, nàng tăng bước chân.
Đang chuẩn bị đi ra nhà xe, thì A di tiến đến, trong tay còn cầm mấy túi thức ăn.
“Ôi?” A di nhìn trang phục của hai người trước mặt, hỏi: “Muốn ra ngoài sao?”
Mục Thị nhìn A di le lưỡi: “Đúng a, tối nay tụi con không ăn cơm ở nhà, phiền cho dì rồi.”
Hoa Tri Dã cười cười, theo Mục Thị nói: “Vất vả A di.”
Nói xong cô nhìn Mục Thị một chút, phảng phất muốn nói, em xem đi, tôi nói là ý định ra ngoài ăn cơm là ý định đột xuất.
Mục Thị phỏng đoán chiều cao của Hoa Tri Dã, cho nên tối nay nàng chọn giày cao gót 7 centimet, nghĩ đến có thể sóng vai cùng cô, nhưng vạn vạn không ngờ, Hoa Tri Dã cũng mang giày cao gót.
Nhìn Hoa Tri Dã đổi giày ở cửa ra vào, không biết nên khóc hay cười.
Sau khi lên xe, Mục Thị cài dây an toàn, thấy Hoa Tri Dã bắt đầu cho xe chạy, nhẹ nhàng gõ đệm mấy lần.
“Chị Tri Dã.” Bỗng nhiên Mục Thị gọi cô: “Khí lực chị thật lớn a.”
“Không lớn.” Hoa Tri Dã nhàn nhạt giải thích: “Người đang ở cảm xúc khác thường thì dễ dàng bộc phát, dưới tình huống hôm qua, tôi ôm một đầu trư cũng không phải vấn đề gì.”
Mục Thị: …
Heo…
Cô hé miệng nhịn cười, cái này là ví von…
Mục Thị: “Hoa lão sư, chị còn rất hài hước…”