[BHTT] Tuyệt Sắc

Chương 12




Trời chưa sáng, một chiếc xe lướt nhanh trên con đường yên tĩnh.

Hoa Tri Dã không chớp mắt tập trung nhìn thẳng phía trước, giẫm mạnh chân ga nhưng vẫn cảm thấy tốc độ chưa đủ nhanh.

“Lúc Thị Thị mười tuổi được ba đón từ Canada trở về nhưng vì ba nàng có vấn đề phải giải quyết nên không thể đưa em ấy về nhà ngay được, do đó phải gửi em ấy ở chung với bà ngoại.”

“Một hôm, bà ngoại lên cơn đau tim, ngã trên mặt đất, thời điểm đó chỉ có bà và Thị Thị ở nhà.”

“Lúc mọi người biết chuyện đã là ngày hôm sau, là bà dì - Em gái của bà ngoại gọi thông báo.”

“Cậu nghĩ thử đi, một cô bé mười tuổi ở cùng một người đã chết suốt cả đêm, mình không cách nào tưởng tượng khi đó nàng có bao nhiêu sợ hãi.”

“Khi mọi người chạy đến, Thị Thị thu người co ro trong một góc ở phòng khách, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, vừa đụng vào em ấy, lập tức điên cuồng gào khóc, nàng thật sự bị dọa sợ!”

“Tất cả phòng trong nhà đều được mở cửa, đèn cũng sáng, mình nghĩ, có phải lúc nàng rơi vào tình trạng sụp đổ, đi vòng vòng trong nhà tìm người hay không?”

Lời Hà Nhất Hàm vẫn còn bên tai, dư quang Hoa Tri Dã hai hàng cây bên đường không ngừng bị bỏ lại phía sau, trong lòng cầu nguyện, tối nay Mục Thị không cần đi tiểu đêm.

Nhưng đáng tiếc, không được như mong muốn.

Hoa Tri Dã lái xe đến cửa nhà, nhìn thấy đèn cả ngôi biệt thư đều sáng trưng, lập tức nhíu mày, không kịp tắt máy mà xuống xe, nhanh chân mở cửa bước vào.

Cửa phòng trên lầu hai cũng được mở, đèn thì bật sáng, Hà Nhất Hàm nhớ lại việc kia, phảng phất hình ảnh đứa nhỏ ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, toàn thân phát run hiện ra trước mặt.

Nhưng nay bé gái đã trưởng thành.

Hoa Tri Dã nhìn thấy Mục Thị trong một góc ở phòng khác, lòng không rõ tư vị gì.

Tóc nàng có chút loạn, cả người co ro, hai tay ôm chân, đầu đặt trên gối, đây là trạng thái tự bảo vệ, ánh mắt vô thần, bở môi trắng bệch.

Hoa Tri Dã đi qua nhỏ giọng, đứng trước mặt nàng, nhưng hình như Mục Thị không nhìn thấy, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu qua người cô.

Hoa Tri Dã quay đầu nhìn, thấy rõ mấy chữ sau lưng. Cô quay đầu lại, tới gần hơn.

“Mục Thị.” Hoa Tri Dã nhỏ giọng gọi nàng. Mục Thị không có phản ứng.

Hoa Tri Dã ngồi xổm trước mặt nàng, nhìn vào mắt nàng, nhỏ giọng dịu dàng gọi: “Thị Thị.”

Tròng mắt Mục Thị giật giật, có vẻ đang tìm gì đó.

“Thị Thị.” Hoa Tri Dã lại lên tiếng gọi lần nữa.

Rốt cuộc Mục Thị đem tiêu cự đặt trên mặt Hoa Tri Dã, không có biểu tình gì nhìn cô, hai mắt chớp chớp.

Hoa Tri Dã chậm rãi giang hai tay, gọi: “Thị Thị.” Cô nhẹ giọng, nhích lại gần người Mục Thị.

Mục Thị nghe thấy, giống như đang cẩn thận biện bạch, thật lâu, các nàng giống như bất động, cứ như vậy không nhích nhích.

Mấy phút sau, Mục Thị cũng mở miệng: “Hoa Tri Dã.”

Hoa Tri Dã khẽ gật đầu: “Là tôi.”

Cô nói xong, hai tay mở ra một chút, ngang nhiên xông tới ôm Mục Thị vào lòng.

“Là lỗi của tôi.” Đầu tiên Hoa Tri Dã sờ đầu nàng, tiếp đó để đầu nàng dựa trên vai mình: “Là lỗi của tôi, tôi đã về trễ.”

Cô vỗ vỗ bả vai Mục Thị: “Đừng sợ.”

Mục Thị ở trong ngực Hoa Tri Dã run nhè nhẹ, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh nức nở.

Thời gian dần trôi qua, dưới sự trấn an, tâm tình Mục Thị cũng lắng xuống, tay chân lạnh buốt còn có chút mồ hôi, nhưng không động đậy, cứ để Hoa Tri Dã ôm, cảm thụ ấm áp trên người cô.

Hoa Tri Dã giống dỗ con nít, từng chút từng chút vỗ về, Mục Thị càng lúc càng buông lỏng, không biết qua bao lâu, đột nhiên Mục Thị nói câu: “Bức tranh chữ đó là do bà ngoại viết.”

Hoa Tri Dã dừng một chút, tiếp theo ừ một tiếng.

“Chị Tri Dã.” Mục Thị nói tiếp: “Chân em tê.”

Hoa Tri Dã nghe xong bật cười, đánh nhẹ vai, sau đó buông tay rời khỏi, khi hai người tách ra, cô nhìn mắt Mục Thị, đưa tay giúp nàng vén tóc, lộ ra nốt ruồi nơi khóe mắt.

“Có phải rất sợ hay không?” Hoa Tri Dã hỏi.

Mục Thị hé miệng, tiếp theo gật đầu: “Có chút.”

Trong lòng Hoa Tri Dã cười, đã sợ đến mức này còn nói có chút.

Cô đứng lên, ngay lúc Mục Thị nghĩ cô sẽ rời đi nhưng không ngờ Hoa Tri Dã cúi người vòng tay xuống dưới chân nàng, ôm ngang lên.

Mục Thị giật mình thất kinh hô mộ tiếng, đưa tay ôm cổ cô.

Hoa Tri Dã ổn định đặt nàng xuống ghế sô pha, cũng đem tấm chăn mỏng đắp cho nàng, quay người đi được nửa bước thì xoay lại, cúi người nói: “Tôi đi rót ly nước cho em.”

Mục Thị mười phần khéo léo gật đầu.

Sau khi Hoa Tri Dã trở về, đưa ly nước tới bên miệng Mục Thị, nàng cúi đầu uống mấy ngụm, bởi vì hai người phối hợp không thỏa đáng, nên tư thế nàng uống nước có chút buồn cười.

Nàng dứt khoát vươn tay ra, tự mình cầm ly, uống cạn chén nước.

Hà Nhất Hàm vội vàng đến, lúc này Mục Thị dựa vào vai Hoa Tri Dã ngủ thiếp, còn Hoa Tri Dã đặt máy tính trên đùi, xem mail công việc.

Hà Nhất Hàm nhẹ nhàng đi qua, tới trước mặt Mục Thị thì dừng lại.

“Ngủ rồi?” Hà Nhất Hàm nhỏ giọng hỏi.

||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||

Hoa Tri Dã ừ một tiếng, khép máy tính lại, để một bên.

Hà Nhất hàm ngẩng đầu nhìn đèn trong biệt thự, hỏi: “Nàng sợ?”

Hoa Tri Dã gật đầu.

Mục Thị ngủ không được yên ổn, nàng còn gặp ác mộng, đầu dựa trên vài Hoa Tri Dã chậm rãi rơi xuống, còn chưa kịp đưa tay đỡ lấy, bỗng nhiên nàng giật thót, tỉnh lại.

“Thị Thị.” Hà Nhất Hàm thấy Mục Thị tỉnh lại, lập tức đi qua: “Thế nào?”

Mục Thị nháy mắt mấy cái: “Chị, sao lại tới đây?”

Hà Nhất Hàm đưa tay sờ mặt nàng: “Em làm chị sợ muốn chết.”

Trên người có chút dính, Mục Thị không muốn cứ để vậy mà lên giường ngủ, nàng muốn đi tắm, đem ý nghĩ nói ra, nhưng Hà Nhất Hàm và Hoa Tri Dã không yên lòng, cũng theo nàng đi vào phòng ngủ.

Mục Thị nghĩ đến, hai người có mặt cũng không quá xấu hổ, vậy cứ để các nàng đi theo, tự mình cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Đợi nàng đóng kỹ cửa, Hà Nhất Hàm thở dài: “Mình cứ nghĩ em ấy đã tốt hơn.”

Hoa Tri Dã quay đầu nhìn nàng, nói: “Thật có lỗi.”

Hà Nhất Hàm cười: “Không phải lỗi của cậu.” Nàng từ hai cái ghế trong phòng, kéo qua, tiếp lời chủ đề cắt ngang trước đó: “Sự việc phát sinh, nửa năm sau đó, em ấy không nói lời nào, ba ba nàng phải tìm nhiều bác sĩ tâm lý mới dần dần có chút chuyển biến tốt đẹp.”

Hà Nhất Hàm: “Mới bắt đầu, mỗi khi đêm đến, Thị Thị đều gặp ác mộng, tự mình lẩm bẩm rồi giật mình tỉnh giấc, ngẫu nhiêu sẽ buồn bực trốn trong chăn khóc, có đôi khi còn rời giường đi quanh nhà tìm người, mình nghĩ, thời điểm đó tìm không thấy ai đã để lại bóng ma trong tâm lý, bất quá sau lần đó trong nhà luôn có người.”

Nàng khẽ cười: “Về sau cơ hồ tốt hơn, em ấy cũng dám ở bên ngoài một mình, nhưng khi chúng ta cho rằng em ấy không còn phát bệnh thì vào một đêm năm đó đang học cao trung, chúng ta đột nhiên tới thăm thì thấy em ấy té xỉu trên đất.”

“Khả năng bản thân nàng cũng sợ.” Hà Nhất Hàm thở dài: “Vốn dĩ muốn tiếp tục cho em ấy gặp bác sĩ tâm lý nhưng em ấy lại nói không muốn.” Hà Nhất Hàm lắc đầu: “Chúng ta không thể cưỡng cầu, trước đó bác sĩ tâm lý vì muốn giải tâm kết cho em ấy đã dùng rất nhiều thủ đoạn mũi nhọn.”

Hà Nhất Hàm tiếp tục: “Chính em ấy cũng sợ, mặc dù mấy năm nay vẫn ở bên ngoài nhưng lúc nào cũng tìm người thuê cùng, đối với người này, nàng chỉ lấy một phần tiền thuê, còn bao điện nước, điều kiện duy nhất là tối phải về nhà ngủ.”

Ánh đèn phòng tắm xuyên qua lớp cửa kính, Hoa Tri Dã nhìn qua, trong lòng tưởng tượng lại một Mục Thị của mười mấy năm trước.

Đột nhiên bà ngoại phát bệnh tim, đêm khuya không người trợ giúp, chung quanh không ai quen biết, mắt thấy người thân ở trước mặt mình run rẩy mà chết, nàng phải có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu bất lực.

Hoa Tri Dã nghĩ đến gì đó, hỏi một câu: “Lúc đó nàng không biết gọi điện thoại sao?”

Hà Nhất Hàm lại thở dài: “Biết.”

Nàng lắc đầu: “Nhưng nàng không nhớ số điện thoại ai, ngày thứ hai chúng ta xem điện thoại, bên trong đều là 911.”

Hai tay Hoa Tri Dã ôm ngực, cũng muốn thở dài cùng với Hà Nhất Hàm.

Vào lúc đó chắc chắn Mục Thị phải khóc cả đêm, ở trong phòng tìm người có thể giúp nàng.

Mục Thị đi ra, Hà Nhất Hàm đã ngủ thiếp trên giường nàng, Hoa Tri Dã thì dựa vào ghế, xem tạp chí có ảnh nàng làm đại diện trang bìa.

Hoa Tri Dã nghe tiếng vang, ngẩng đầu nhìn Mục Thị một chút: “Tắm xong?”

Mục Thị ừ một tiếng, Hà Nhất hàm cũng tỉnh lại.

Mục Thị cầm khăn lau tóc, đồng thời bước qua giường, nói với Hà Nhất Hàm: “Chị, ở lại đây ngủ đi, trễ như vậy rồi.”

Nói xong quay đầu hỏi Hoa Tri Dã: “Có thể chứ?”

Hoa Tri Dã gật đầu: “Có thể.”

Làm như không có chuyện gì, cô thả tạp chí trong tay về chỗ cũ, nói câu ngủ ngon, thì nhấc chân chuẩn bị rời khỏi phòng.

Lúc cô mở cửa, bỗng nhiên Hà Nhất Hàm gọi cô lại.

“Tri Dã.” Lúc này Hà Nhất hàm mới nhớ đến: “Xe ở dưới lầu có phải chưa tắt máy hay không?”

Nhờ Hà Nhất Hàm mà Hoa Tri Dã mới nhớ, cô ừ một tiếng, sau đó ra ngoài đóng cửa lại.

Sau khi Hoa Tri Dã đi, Mục Thị vừa lên giường liền cuộn trong lòng chị mình, thở dài, nhỏ giọng nói: “Chị, thật đáng sợ.”

Đã nhiều năm không có cảm giác như vậy, nỗi sợ ấy, phảng phất muốn hút cạn máu huyết trong người.

Hà Nhất Hàm vỗ vỗ đầu nàng, hỏi: “Sao em không nói với Tri Dã, cậu ấy về trễ như vậy, em có thể tìm chị.”

Mục Thị: “Em cứ nghĩ bản thân đã tốt hơn.”

Hà Nhất hàm thở dài, hỏi: “Bạn cùng phòng trở về rồi sao?”

Mục Thị a một tiếng.

Hôm qua vừa nhận được tin Wechat, nói đã trở về.

“Vẫn chưa.” Mục Thị trả lời.

Hà Nhất Hàm gật đầu, vỗ vỗ bờ vai nàng: “Ngủ đi, sáng sớm ngày mai chị phải về sớm, sợ Phỉ Phỉ tìm chị mà không thấy.”

Mục Thị ứng tiếng, điều chỉnh tư thế thoải mái, nhắm mắt đi ngủ.