[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 98 




  "Susan, cuộc gặp với luật sư Vương đã sắp xếp chưa? Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ qua đó". Kỷ Du Thanh một bên nói chuyện điện thoại một bên vội cầm túi da đi ra ngoài.

  Vừa bước ra thì gặp Đường Nghiên đang mặc đồ ngủ cũng bước ra từ phòng ngủ, nàng chạy nhanh tới hỏi: " cô Kỷ, cô không ăn cơm trưa sao?"

  "Ừ." Cô gật đầu mà không nói thêm gì, người đã đến cửa, Đường Nghiên nhìn cô chưa nhìn bao lâu thì cô Kỷ đã bước ra ngoài.

  Đã là tuần thứ hai như vậy rồi, Đường Nghiên yên lặng tự thuyết phục mình rằng không sao cả, cô Kỷ bận rộn như vậy, làm sao có thời gian ở nhà mỗi ngày với nàng được, người trưởng thành có rất nhiều việc phải giải quyết.

  Bữa trưa cho một người khá đơn giản, Đường Nghiên làm đồ ăn từ nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh, ba loại rau củ, cà tím khoai tây, đậu đũa xào cùng với nhau, trước đây khi ở quê món đầu tiên nàng nấu được và cũng là những món ăn thường xuyên là những loại rau theo mùa, Đường Nghiên không biết làm những món thịt cao cấp như cô Kỷ.

  Sau khi nấu một ít cơm, nàng đặt một bát cơm và một đĩa rau lên bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, mặc dù chỉ có một mình nhưng cũng có cảm giác rất nghi thức.

  Phòng ăn hướng ra cửa sổ, phòng khách rộng của nhà cô Kỷ thông gió nam bắc, nắng ngoài cửa sổ rất đẹp, hôm này thời tiết rất tốt.

  Đường Nghiên ở một mình, cũng không nấu nướng nhiều để tránh lãng phí, nên rất nhanh nàng đã ăn sạch sẽ sau đó đứng dậy đi tới bồn rửa chén rửa sạch rồi cất đi.

Bên kia, Kỷ Du Thanh đang trên đường đi fawpj luật sư thì nhận được điện thoại của Thẩm Du Âm, lời nói rất ngắn gọn: "Tôi sẽ không làm tốn quá nhiều thời gian của chị, nhưng có một số thứ có lẽ chị sẽ cần dung đến."

  Hai người tạm thời gặp nhau tại một quán cà phê gần đó, quán cà phê Kỷ Du Thanh chưa bao giờ đến, đến nơi Thẩm Du Âm đã đợi sẵn ở đó, đây cũng là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt, ngoài việc hai người có vẻ ngoài có vài phần tương tự nhau ra thì không có thêm cử chỉ nào thể hiện là hai chị em, hai người vô cùng mất tự nhiên.

  Thẩm Du Âm ngồi ở phía trong đã gọi hail y cà phê, Kỷ Du Thanh tới sau, đầu tiên là kéo ghế ngồi xuống cứ thế hai người đối diện nhau, không khí có phần xấu hổ, để giảm bớt sự xấu hổ này Thẩm Du Âm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cô lấy từ trong túi ra một tập hồ sơ đẩy đến trước mặt Kỷ Du Thanh.

  "Những thứ trong này đều là vô tình tôi có được trong mấy năm qua, nếu chị cần đưa mẹ tôi ra tòa thì chắc sẽ cần đến."

  Kỷ Du Thanh nghi hoặc đưa tay lấy tập hồ sơ, mở ra lật xem hai lần, cô khá là kinh ngạc với những gì nhìn thấy bên trong, sau đó yên lặng niêm phong lại, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: Tại sao em muốn giúp tôi?"

  Thẩm Du Âm nhún vai, vẻ mặt không quan tâm, "Cứ coi như tôi nhàn rỗi không có việc gì làm đi."

  Thẩm Du Âm dừng một chút, lấy tiền trong túi ra đặt lên bàn, cô gọi người phục vụ đi ngang qua: "Tính tiền!" sau đó cô đứng dậy, đeo túi lên vai cũng không nhìn thẳng mặt Kỷ Du Thanh mà nói " tôi còn có việc, đi trước."

  Nói xong, cô sải bước về phía trước vội vàng rời khỏi quán cà phê.

  Kỷ Du Thanh cầm tập hồ sơ trầm ngâm một lát, sau đó không nói một lời cất vào trong túi, đứng dậy rời quán cà phê, trên đường ra xe, cô gọi điện cho luật sư mà cô đã chỉ định để nói qua việc vừa rồi. Rằng cô nắm trong tay bằng chứng quyết định có thể đánh bại đối thủ bằng một chiêu.

  Đương nhiên Kỷ Du Thanh không ngờ rằng Thẩm Du Âm sẽ giúp mình, thật sự là rảnh rỗi sao? Chỉ có kẻ ngốc mới tin như vậy, đống ảnh này đã đủ chứng minh mấy năm qua đã tốn khong ít công sức, nhưng vì gì mà cô ấy lại làm như vậy, Kỷ Du Thanh tạm thời không thể nghĩ nhiều được, bây giờ chỉ có một điều duy nhất cô nghĩ là làm thế nào để giải quyết mọi chuyện, cô không có nhiều thời gian lắm.

  Đối với Đường Nghiên, mỗi cuối tuần trở về là khoảng thời gian nàng mong chờ nhất hạnh phúc nhất. Nhưng khy cô Kỷ không còn ở bên cạnh, khoảng thời gian này cũng trở thành khoảng thời gian khó khăn nhất.

  Thời gian từng giây trôi qua, cuối cùng đã là năm giờ chiều, Đường Nghiên làm xong bài tập trên máy tính, nhìn thời gian, sao cô Kỷ vẫn chưa về.

  Nghĩ đến đây, nàng cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, kích động gửi tin nhắn cho cô.

  Đường Nghiên: [cô Kỷ, bữa tối cô muốn ăn gì để con chuẩn bị.]

  Một phút, hai phút, ba phút trôi qua...

  Đường Nghiên cầm điện thoại di động bằng cả hai tay, từ hưng phấn trở nên chán nản, mấy ngày nay cô Kỷ không trả lời tin nhắn của nàng nhiều hoặc là tin nhắn nàng gửi từ sang nhưng đến đêm cô mới trả lời lại, cũng có khi vài ngày sau mới trả lời, Đường Nghiên lúc này cảm nhẫn sâu sắc rằng nếu thích một ai đó thì sẽ luôn bị dắt mũi.

  7h25 tối, Đường Nghiên nhận được tin nhắn trả lời của cô Kỷ khiến nàng vô cùng ngạc nhiên.

  Khi mở điện thoại ra kiểm tra, nụ cười trên mặt nàng lập tức trở nên cứng đờ.

  Cô Kỷ: [Tối nay con tự ăn đi, cô có việc phải làm.]

  Đường Nghiên mím môi, đặt điện thoại xuống, một mình đi đến phòng bếp, nghĩ đến việc lại phải nấu ăn một mình, cô cảm thấy mệt mỏi nên đành bỏ bữa tối, tuyệt vọng trở về phòng.

  Bảy giờ rưỡi, có một cuộc gọi đến, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng trống rỗng.

  "Tiểu Vân." Khuôn mặt rũ xuống của Đường Nghiên dịu đi một chút.

  "Cậu đã ăn gì chưa? Cùng nhau ăn tối nhé, mình đang ở gần đó." Triệu Tiểu Vân vừa nhìn trái phải để qua đường vừa nói chuyện.

  "...Được rồi, mình sẽ ra ngay." Đường Nghiên đồng ý.

  "Này, không đúng nha, trước không phải nên hỏi cô Kỷ một tiếng sao, sao hôm nay lại đồng ý luôn vậy." Tiểu Vân hỏi

  Đường Nghiên ngượng ngùng cười nói: "Cô Kỷ không ở nhà, hôm này chỉ có mình mình thôi."

  "Vậy à, thôi lát gặp nhau ở chỗ cũ nhé."

  "Được, gặp lại sau."

  Cúp điện thoại sau, Đường Nghiên hít sâu một hơi, đơn giản cột lại mái tóc dài, cầm điện thoại đi ra ngoài.

  Sau khi nàng và Tiểu Vận gặp nhau tại địa điểm đã hẹn trước Triệu Tiểu Vân nhìn xung quanh, gần như không nhận ra cô, "sao cậu lại mặc như vậy ra ngoài, quá xuề xòa rồi."

  Đường Nghiên gãi gãi đầu, "cả ngày mình đều không có ra ngoài, đêm khuya cũng lười thay quần áo."

  "Có như vậy cũng không thể cứ mặc đồ ngủ chạy ra ngoài được, là con gái nên chưng diện một chút chứ." Triệu Tiểu Vân vẻ mặt ghét bỏ nói.

  Đường Nghiên cười nhẹ, vỗ vỗ vai cô giục: "Đi ăn thôi, đi ăn thôi."

  Cuối xuân đầu hè, buổi tối rất mát mẻ, thời tiết không lạnh cũng không nóng, ngồi ở một quán ăn ven đường ăn salad dưa chuột với đậu nành Nhật, một vài món ăn kèm, giá cả phải chăng. Rất thoải mái.

  Triệu Tiểu Vân rót cho mình một cốc bia, rồi tự lẩm bẩm nói hô nay chỉ uống một chai này, vì nếu uống nhiều người kia ở nhà sẽ không vui, Đường Nghiên nghe xong tò mò hỏi: "Gần đây cậu và học tỷ thế nào?"

  "Rất tốt", Triệu Tiểu Vân xấu hổ cúi đầu trả lời.

  Đường Nghiên thấy vậy không tiếp tục hỏi nữa im lặng ăn cơm. Một lúc lâu sau, Triệu Tiểu Vân mới giật mình ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Nghiên Nghiên, hôm nay sao mình cảm thấy cậu rất kỳ quái."

  "Kỳ quái?" Đường Nghiên thoải mái ném một hạt đậu phộng vào miệng rồi nói "làm gì có."

  "Có phải cậu có tâm sự không?" Triệu Tiểu Vân tiếp tục hỏi.

  "Mình rất vui vẻ, thoải mái, không phải lo nghĩ gì thì có tâm sự gì chứ?" nói xong nàng cười lên hai tiếng.

  Nếu không phải là bạn từ nhỏ của nàng thì Triệu Tiểu Vân đã tin những lời này rồi..

  "Đúng rồi, cậu biết không, mình nghe Thẩm Du Âm nói cô Kỷ của cậu đang giải quyết việc gia đình đấy." Đột nhiên Triệu Tiểu Vân nói đến việc này.

  Đường Nghiên dừng lại động tác, có chút kinh ngạc: "Việc nhà?" Theo như nàng biết, ngôi nhà đó luôn là điểm khó nói của cô Kỷ nên bình thường hai người không bao giờ nhắc đến cả.

  "Mình nghe nói là..." Triệu Tiểu Vân do dự, " cha của cô Kỷ và Thẩm Du Âm có vẻ sắp chết nên lần này chính là việc phân chia tài sản."

  Lúc này Đường Nghiên mới ý thức được, đây chính là lý do tại sao mấy ngày nay cô Kỷ bận rộn như vậy, ấy vậy mà trong lòng nàng có chút vui mừng.

  "Đường Nghiên, cậu cười cái gì vậy?" Triệu Tiểu Vân dời tầm mắt thì lại thấy khuôn mặt tười cười của Đường Nghiên

  "Không, không có gì." Đường Nghiên thu lại nụ cười làm bộ như không có chuyện gì.