[BHTT] Thiên Kiêu

Chương 30




Trong phòng mùi hương nồng đậm, mành lụa rũ xuống. Hồng di nương đối với Tần Đại Bảo động tác tập phần mị hoặc. Hồng di nương tuy rằng không hề trẻ tuổi, nhưng da dẻ thường xuyên bảo dưỡng cho nên tuy rằng hơn ba mươi tuổi, làm lên động tác như vậy, vẫn là khiến cho Tần Đại Bảo lập tức thở dốc

"Hồng thêu~~" Tần Đại Bảo trầm thấp hô một tiếng.

"Lão gia! Trời đang sáng, như như vậy không tốt nha!"

"Không..." Tần Đại Bảo một tiếng không việc gì còn chưa nói ra miệng, cửa phòng liền bị một cước đá ra.

"Ai!" Tần Đại Bảo hét lớn một tiếng, ngồi dậy.

Tần Lộ lập tức xoay người, đem Dương Dương đứng trên mặt đất ôm lấy, bảo hộ tốt trong ngực.

"Tiểu Lộ?" Tần Đại Bảo nghi hoặc thì thầm.

Hồng di nương vừa đúng thét lên kéo chăn mỏng trên giường che ở bên người chui vào trong ngực Tần Đại Bảo.

Tần Đại Bảo nghi hoặc tiêu hết khuôn mặt tức giận, chỉ vào cửa ra vào răn dạy, "Cút đi ra ngoài!"

Tần Lộ nếu là nam tử, lúc này chỉ sợ sớm đã xấu hổ bỏ chạy, đáng tiếc nàng là nữ tử, mà lại cũng bởi vì Dương Dương nên lòng tràn đầy tức giận.

Tần Lộ cũng đưa tay chỉ ra đi, "Cút đi ngoài!"

Hồng di nương trợn mắt há hốc mồm, duỗi ra ngón tay chỉ vào chóp mũi của mình. Tần Đại Bảo tức thì sắc mặt đỏ lên, tức giận đến một câu cũng nói không nên lời.

"Ta nói, cút ra ngoài!" Tần Lộ thanh âm trầm lắng nhìn Hồng di nương.

Hồng di nương vừa thẹn vừa giận, nhào vào trong ngực Tần Đại Bảo khóc, "Lão gia, lão gia, thiếp thân không muốn sống không muốn sống, như vậy... A..."

Trước cửa gian phòng có đặt hai tiểu bồn trúc phú quý, đại khái là vật phẩm mà Tần Đại Bảo lợi dụng chức quản sự chọn mua tiện lấy được. Tần Lộ cầm lên một cái đột nhiên quăng vào hướng màn.

Tần Đại Bảo nghiêng người tránh thoát theo bản năng liền đẩy Hồng di nương. Hồng di nương làm nũng khóc lóc kể lể lập tức biến thành thét lên.

Tần Nhã cùng Tần Cầm vội vàng vào cửa, Mai thị cùng Hồng Liên cũng nghe tin tức chạy tới.

"Này, đây là chuyện gì xảy ra a?" Mai thị kinh ngạc nói, nhìn bên Hồng di nương trên người đất văng tung tóe, dấu tay che ngừng miệng vừa cười.

Từ trước đến nay bất hiếu là đại tội. Hôm nay lại vô liêm sỉ dám cầm lấy chậu hoa đến nện hắn!

Thật đúng là lật trời rồi!

Tần Đại Bảo không chú ý đến Hồng di nương, run run lấy áo mặc vào bước chân xuống giường. Đang chuẩn bị chỉ trích Tần Lộ kiếm chút uy phong, chỉ thấy Tần Lộ cầm lên một cái chậu hoa khác.

Đứa con trai này, hôm nay là phát bệnh rồi! Đây là phụ thân không nhận a! Tần Đại Bảo lập tức ỉu xìu, "Tiểu Lộ a, có chuyện gì thì ngồi xuống nói, ngươi làm cái gì vậy a?"

Tần Lộ nhìn Hồng di nương cầm chăn mỏng đem mình bọc kỹ không đợi nàng đi liền đối với Tần Đại Bảo đã mở miệng: "Ngươi tại sao phải ép đại tỷ trở về? Ngươi không biết đại tỷ trở về, người của Trương gia sẽ như thế nào đối đãi nàng sao? Đại tỷ không phải nữ nhi thân sinh của ngươi ư? Cho nên ngươi đối với sống chết của nàng mặc kệ không hỏi? Ngươi không nhìn thấy gương mặt Dương Dương sao? Cháu ngoại không đến bốn tuổi đã bị Trương Lực hủy dung?"

Tần Đại Bảo vốn đứng trước mặt Tần Lộ nhưng nghe từng câu câu hỏi hắn liên tiếp lui về phía sau, lại thối lui đến rồi bên giường.

"Ta... Ta..." Hắn ấp úng nói không ra lời, sau đó nhìn Mai thị bên cạnh Tần Lộ vội chỉa về phía nàng lớn tiếng nói: "Là mẹ của ngươi! Là mẹ ngươi muốn đem đại tỷ của ngươi đưa về Trương gia đấy! Đúng là mẹ ngươi muốn làm như vậy!" Hắn càng nói càng trôi chả, "Ta nói người Trương gia lòng lang dạ thú, đưa trở về Đại nha đầu tuyệt đối không có chuyện tốt. Ta không đồng ý, nhưng mẹ ngươi đơn giản chỉ cần muốn đưa trở về, còn khích lệ ta nói nếu là Đại nha đầu trở về nhà, với ngươi cùng muội muội của ngươi việc hôn nhân đều có ảnh hưởng... Ta là thật sự không có biện pháp, lúc này mới đáp ứng đưa đi đại tỷ ngươi trở về."

"Tần Đại Bảo! Ngươi đang nói cái gì a!" Mai thị không dám tin quát.

Tần Đại Bảo không dám nhìn Mai thị.

Mai thị đi mau hai bước đến trước mặt Tần Đại Bảo giật cánh tay của hắn lôi trở lại, buộc Tần Đại Bảo cùng nàng đối mặt, "Tần Đại Bảo, ngươi nói cái gì, ngươi một lần nữa cho ta, ngươi nói cái gì?" Mai thị nước mắt một giọt một giọt rơi xuống, đáy mắt lộ vẻ thất vọng.

Cái này là trượng phu của nàng a, nàng toàn tâm toàn ý hầu hạ trượng phu hơn hai mươi năm!

Nàng vì hắn, bên ngoài cùng với người ta nhao nhao, ở bên trong cùng với mấy cái hồ ly tinh tranh giành. Kết quả đâu rồi, thời điểm này chẳng qua bị tiểu Lộ dọa như vậy một hồi, sẽ đem chính mình đẩy ra bên ngoài!

"Tần Đại Bảo, ngươi nói, ngươi nói a!" Mai thị nước mắt vừa vội vừa nhanh, lại là kéo lại là đẩy.

Tần Đại Bảo không chịu quay đầu lại, chẳng qua là nói: "Việc đã đến nước này, ngươi hay vẫn là nhanh đi nhận lỗi, xin Đại nha đầu tha thứ đi."

Tần Nhã cùng Tần Cầm cũng một bên kéo lại Tần Lộ. "Tiểu Lộ, coi như hết." Tần Nhã khuyên nhủ: "Ta cũng không có việc gì, Dương Dương trên mặt miệng vết thương cũng không lớn!."

"Đúng, đúng a! Đại ca, coi như hết, chuyện này nếu truyền đi, người ngoài nói ngươi đấy." Tần Cầm ghét bỏ mắt nhìn Tần Đại Bảo cùng Mai thị, cũng khích lệ Tần Lộ.

Nghe xong lời này, Tần Đại Bảo lập tức hiểu rõ ra. Hắn sợ cái gì a, hắn thế nhưng là cha của Tần Lộ!

Hắn đẩy Mai thị ra, miệng đang muốn giáo huấn Tần Lộ. Chậu hoa trong tay Tần Lộ không hề báo hiệu mà đập tới.

Cánh tay Tần Đại Bảo còn bị Mai thị gắt gao nắm ở trong ngực không thể né tránh, chậu hoa lập tức đập vào ngực hắn. Bùn đất nước bắn lên Tần Đại Bảo che ngực khom người ho khan hô thống.

" Muốn dùng hiếu đạo dọa ta?." Tần Lộ nói: "Ngươi thân là phụ thân lại đem nữ nhi hướng trong hố lửa đẩy. Ngươi thân là trượng phu, lại đem sai lầm đẩy lên người thê tử. Ngươi thân là ngoại tổ phụ mắt thấy cháu ngoại gái bị hủy dung lại thờ ơ." Nàng cười lạnh, "Ngươi là người như vậy, dựa vào cái gì đáng giá ta?" Tần Lộ vừa nói vừa tiến thêm một bước.

"Tần Đại Bảo ta cho ngươi biết kể từ ngày hôm nay, ngươi ở phủ công chúa bất kể làm việc như thế nào đều cùng ta, Tần Lộ không quan hệ." Nàng nói ra: "Ngày sau ta trôi qua không tốt ta sẽ không tìm các ngươi. Một khi ta trôi qua tốt rồi các ngươi đừng vọng tưởng trèo cao!"

Trước mặt Hứa Thiên Kiêu cùng Hứa Thiên Hạc Tần Lộ chỉ có thể làm tôn tử kinh sợ. Thế nhưng là đối mặt Tần Đại Bảo cùng Mai thị, bọn hắn như thế táng tận lương tâm, nàng đương nhiên không chịu đựng này miệng xuất ác khí.

Tần Lộ quay người ôm lấy Dương Dương, sau đó lại quay đầu lại nhìn khóc đến giống cha mẹ đã mất bình thường Mai thị, nói một câu: "Người đáng thương tất có đáng thương chỗ."

Tần Lộ ôm Dương Dương rời khỏi, Tần Nhã cùng Tần Cầm do dự một chút, không đỡ Tần Đại Bảo cùng Mai thị ngồi dậy mà là yên lặng cũng đi theo Tần Lộ sau lưng. Các nàng tuy rằng hiếu thuận, nhưng cha mẹ sai lầm như vậy rõ ràng, các nàng trong lòng lại làm sao có thể không có oán trách. Huống chi hôm nay nếu là các nàng không hướng về Tần Lộ, người khác chỉ sợ đều chỉ trích tiểu Lộ rồi.

Hồng Liên nhìn lướt qua trong phòng ba người cũng đi theo Tần Lộ rời đi.

Trở lại phòng chính mình phòng. Tần Lộ nghĩ sẽ tìm Đại quản sự Trương Thụy, sự tình lúc trước cùng Trương Tú Phương nghĩ đến Trương Thụy trong lòng cũng có vài phần không thoải mái hơn nữa nếu là giúp nàng, vậy cũng là triệt để đắc tội Tần Đại Bảo. Vô duyên vô cớ Trương Thụy chưa chắc sẽ nguyện ý nhiều chuyện.

Nàng liền đi tìm Thanh Âm.

Thanh Âm vừa nghe xong liền sắp xếp Tần Nhã một nhà cùng với Hồng Liên và Tần Cầm. Nghĩ đến lúc trước chính mình đã đáp ứng Tần Lộ chăm sóc Tần Nhã lại không làm được bởi vậy cũng không có hỏi cái gì liền an bài ba người ở nơi ở của Tần Lộ. Sau đó lại an bài Tần Nhã cùng Hồng Liên hai người đi theo lão Hoa Tượng trong phủ chiếu cố hoa cỏ.

Chuyện lớn như vậy phát sinh không đợi đến đêm toàn bộ hạ nhân phủ công chúa trong miệng có đề tài nói chuyện. Không thể tránh khỏi, Hứa Thiên Kiêu cũng nghe lọt lỗ tai.

Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, cầm lấy một chút hạt dưa rơi hướng về phía Lan Âm, "Ngươi có phải hay không suốt ngày quá rảnh rỗi rồi, hạ nhân nói chuyện bát quái ngươi cũng đi nghe!"

Lan Âm đưa tay tiếp mấy cái hạt dưa, sau đó cong lên miệng làm nũng, "Công chúa, người xem nhìn người, buổi sáng nô tỳ mới quét xong a!"

Hứa Thiên Kiêu không để ý nàng, hỏi hướng một bên Thanh Âm, "Ninh An cùng Phúc Thọ nói là bảy ngày sau muốn tới?"

"Vâng." Thanh Âm nói: "Ninh An quận chúa cùng Phúc Thọ quận chúa nói mấy ngày trước đây quán mở cửa, các nàng tìm thấy mấy cái tiểu quan. Hôm nay đang tại khẩn cấp dạy bảo lễ nghi, mấy ngày nữa, các nàng có thể dẫn người đi ra chơi."

Hứa Thiên Kiêu trầm xuống Thanh Âm, hỏi: "Quả nhiên là Tam hoàng tử mở?"

Lúc tiên đế còn tại vị Đại hoàng tử đã bị vào vòng cấm của hắn, Lục hoàng tử bị giáng chức đi Mạc Bắc trấn thủ biên quan, Bát hoàng tử mặc dù từ nhỏ giả ngu giả dại nhưng vẫn đang bị đưa đi Lĩnh Nam, mà Cửu hoàng tử Hứa Thiên Hạc thì tại Hoài Nam. Trong kinh còn dư lại chỉ có cái Hiển Tông đế Tam hoàng tử Hứa Thiên thành.

Thanh Âm gật đầu " Tám, chín phần".

"Bất kể hắn." Hứa Thiên Kiêu nói: "Bất luận thật giả, chúng ta chiếu vào thường ngày làm việc chính."

Lan Âm cười tủm tỉm, "Công chúa, nếu như ngươi không ưa thích, cho ta cũng được."

Hứa Thiên Kiêu bình tĩnh nhìn nàng một cái, sau đó thở dài nói: "Tốt. Ngươi ưa thích ai trực tiếp nói cho ta biết."

___________________________________

Đảo mắt chính là bảy ngày sau.

Này bảy ngày Tần Lộ ngày ngày mang mặt lạnh, Hứa Thiên Kiêu hầu như ngày đêm sênh ca không ngừng.

Sáng sớm hôm sau Tần Lộ canh giữ ở cửa ra vào nhìn thấy vô số tiểu thư phú quý cùng những phu nhân ăn mặc đoan trang từng đám lớn đi qua nhất là những phu nhân và tiểu thư không dám nói gì chỉ lấy ánh mắt đối với nàng đưa đi làn thu thuỷ.

"Ai nha, Tần thị vệ, ngươi vẫn còn làm thị vệ nha?" Một người duy nhất dám ở trước mặt Hứa Thiên Kiêu càn rỡ là Ngọc Vinh công chúa đã đến, tiến đến trước mặt Tần Lộ thanh âm ma mị nói: "Như thế nào, suy tính hay chưa, muốn hay không đi theo Bổn công chúa?"