[BHTT] Mưa Và Sấm

Chương 7




"Tống Nghiên Khanh...rơi từ tầng 20..."

"Hả?"

"Khanh Khanh chết rồi...?"

"Ha ha, con nhỏ đó chết rồi à? Chết nhanh hơn có phải tốt hơn không, đỡ chướng mắt bọn tao"

"Đúng đúng, cái thứ không ra gì đấy, chết càng sớm càng tốt"

"Con gái chúng ta...chết rồi..."

"Tịch Nhi...đi rồi...."

"Chết rồi càng tốt, đỡ tốn công tôi dạy dỗ"

"Tại tòa chung cư 20 tầng của Khách Sạn Ngân Hà, thị xã Bình Nam, tỉnh Nam Dương, một bé gái 16 tuổi ngã từ trên tầng 20 xuống và tử vong tại chỗ. Cảnh sát đã và đang điều tra vụ việc này. Quản lý khách sạn đã được mời về trụ sở để làm rõ vụ việc, theo thông tin từ phóng viên của chúng tôi thì ông vẫn luôn khẳng định lan can khách sạn đủ cao để một đứa trẻ 16 tuổi không thể ngã xuống. Sự việc vẫn đang được tiếp tục làm rõ"

Tống Nghiên Khanh giống như đang chìm vào giấc ngủ thật sâu, hiện tại dần dần tỉnh lại. Cô mở mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà trắng đến bất thường. Vô số những dòng chảy xanh xanh sáng lấp lánh chạy qua chạy lại, đâm vào nhau, vắt chéo nhau, gì cũng có.

Bây giờ. Tống Nghiên Khanh đang nằm dưới nền nhà. Tay chân đều duỗi thẳng xếp gọn ngay ngắn áp sát theo người y hệt như xác chết đặt trong quan tài, chỉ thiếu mỗi cái hòm đặt cô vào rồi mang đi chôn là xong. Cô không bao giờ nằm với tư thế như vậy, có nằm ngửa cũng sẽ giang rộng chân tay cho thoải mái. Chắc chắn đã có người đem cô đến đây

Tống Nghiên Khanh bắt đầu tưởng tượng ra khuôn mặt của những người đem cô đến đây. Họ chắc có đeo mặt nạ, mặc áo đen nữa. Mặt nạ của họ màu trắng, giống tử thần chăng?

Đơ người nhìn cái đống dòng chảy xanh xanh chạy chạy một lúc, cô chợt nhận ra những dải sáng lấp lánh kì quặc đó cấu tạo từ những con số 0 và 1 xếp theo một quy luật nhất định.

0 và 1. Đó chẳng phải là mã nhị phân, cũng là ngôn ngữ máy tính sao?

Tống Nghiên Khanh hoảng hốt lập tức ngồi bật dậy.

Cô giơ tay lên trước mặt nhìn kĩ. Vẫn còn nguyên vẹn.

Rơi từ tầng 20. Đáng lẽ phải chết rồi chứ.

Cô đứng dậy, xoay người nhìn khắp xung quanh.

Một căn phòng cực kỳ rộng, trắng tinh, không có cửa, không có bất kì ranh giới nào cho cô biết đâu là điểm kết thúc. Một căn phòng như này, gần như có thể khiến một người rơi vào lầm tưởng và nỗi hoảng sợ khi ở trong nó. Nhưng cô thì hoàn toàn không.

Những dãy dữ liệu kỳ quái chạy qua chạy lại không ngừng, tuần hoàn trong căn phòng, không hề chạy ra bên ngoài.

Cô vẫn không ngừng thắc mắc. Những câu hỏi và ý nghĩ về muôn vàn khả năng có thể xảy ra xuất hiện trong đầu cô.

"Chuyện này rốt cuộc là như nào? Mình chết rồi cơ mà?"

Chẳng lẽ đây là địa ngục mà con người chết sẽ phải đi xuống trong mấy câu chuyện tâm linh? Hay là thiên đường? Thiên đường thế thiên thần đâu, rồi phải có hoa chứ? Hay đây là nơi dành cho những linh hồn khiếm khuyết như cô?

Cô vẫn đứng yên tại chỗ, bày ra tư thế phòng thủ.

Đột ngột, bức tường đối diện trước mặt cô giống như tan chảy, thủng ra một lỗ lớn, bên ngoài là màn đêm tăm tối. Một con mèo trắng từ cái lỗ đi vào. Cái đuôi nó vừa vào hết, cái lỗ lập tức đóng kín, trả lại một bức tường nguyên vẹn.

Một con mèo trắng, đồng tử đỏ rượu vang không một chút gợn sóng. So với Tiểu Bạch, hoàn toàn giống hệt nhau như hai giọt nước.

Cô không dám tin vào mắt mình. Chẳng lẽ con mèo kia chính là Tiểu Bạch??

Cô nhìn chằm chằm con mèo đang tiến đến chỗ mình, lên tiếng gọi nó.

"Tiểu Bạch? Là mày sao?"

Chẳng lẽ Tiểu Bạch cũng rơi xuống dưới giống như cô rồi được đến đây? Cô chợt nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng lúc cô ngã xuống đã nhìn thấy.

Con mèo vẫn tiến đến gần cô, nghe cô gọi kêu lên một tiếng meo.

Tại vị trí cô ngã xuống, không có con mèo nào hết, chỉ có một cô gái. Một cô gái giống như là Tiểu Bạch hoá hình người.

Tống Nghiên Khanh cảnh giác lùi lại mấy bước. Tiểu Bạch lại tiến thêm mấy bước.

Bất chợt Tiểu Bạch dừng lại, ánh sáng lóe lên quanh thân nó. Con mèo biến mất. Một cô gái xuất hiện. Tóc bạch kim, đồng tử đỏ rượu vang, con ngươi như đường chỉ cực mỏng, hai tai mèo trên đầu, đuôi mèo dài sau lưng.

Hoàn toàn giống hệt ảo giác trong khoảnh khắc đó.

Cô gái mỉm cười, cất tiếng nói trong trẻo, nhưng giống tiếng mèo kêu như đúc.

"Chào mừng kí chủ đến với Hệ Thống "Thay Đổi Cuộc Đời Nữ Chính". Đầu tiên hãy tìm hiểu một chút. Bổn hệ thống truy tìm những cuộc đời bất hạnh của các cô gái, sau đó tìm một ký chủ có thể chấp nhận vì cô gái đó làm tất cả để thay đổi cuộc đời. Mỗi ký chủ cần tích lũy đủ một ngàn giá trị thành công và hoàn thành thay đổi theo chiều hướng tích cực thì mới có thể thoát khỏi nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ được hồi sinh và được Chủ Thần thực hiện một mong muốn bất kì."

Tống Nghiên Khanh trố mắt nhìn cô gái vừa hóa ra từ con mèo nhỏ Tiểu Bạch kia giới thiệu một tràng dài về cái hệ thống quỷ quái gì đó. Cô vẫn chẳng hiểu gì hết. Cái gì mà "Hệ thống Thay Đổi Cuộc Đời Nữ Chính" ", rồi còn "giá trị", rồi "hồi sinh" là cái gì nữa. Chẳng lẽ cô chết rồi mà còn phải đi làm việc cho Diêm Vương?

Cô trân trân trố mắt nhìn cô gái kia, lắp bắp đáp lại.

"H..hả?"

Cô gái vẫn đứng im, giữ nụ cười nguyên vẹn đúng chất thương mại như mấy nhân viên bán hàng ngoài siêu thị.

"Tôi là hệ thống số hiệu 027, hệ thống sẽ dẫn dắt kí chủ hoàn thành nhiệm vụ"

027 nhắm mắt, ánh sáng từ dưới đất lóe lên trước mặt cô, ngăn cách cô và 027. Một cái bàn trắng hiện ra, có cả ghế. Trên bàn là một tập giấy kẹp trên file trình ký màu xanh dương, giống như một bản hợp đồng. Vai cô bị một lực kì quái đẩy xuống, cô bị ép phải ngồi xuống ghế. Cô loạng choạng ngồi phịch xuống, cái ghế liền tự động di chuyển đến bàn. Tống Nghiên Khanh quay đầu nhìn về phía sau. Chẳng có ai đang đẩy ghế hết.

Trước mặt cô quả thật là một bản hợp đồng.

Tống Nghiên Khanh theo bản năng cầm file trình ký lên. Một bản hợp đồng dài, đầu trang là dòng tiêu đề lớn. "Hợp Đồng Ký Kết Hợp Tác Giữa Hệ Thống Và Kí Chủ".

Cô lướt mắt qua trang đầu tiên. Hành văn dài dòng. Nhưng tóm gọn ý chính lại thì cũng không khác gì 027 vừa phổ biến.

027 lại tiếp tục.

"Không hoàn thành nhiệm vụ, kí chủ sẽ phải thay thế vào vị trí của nữ chính, sống tiếp phần đời còn lại và không được phép thay đổi bất kì chi tiết nào. Còn nữ chính sẽ bị hút vào không gian hệ thống trở thành một hệ thống con mới".

027 ngừng một lúc. Hợp đồng đang ở trang thứ hai bị vài dòng chảy dữ liệu lật về trang thứ nhất.

"Trước mặt kí chủ là hợp đồng hợp tác giữa kí chủ và hệ thống, nếu kí chủ đồng ý phiền hãy kí vào. Nếu kí chủ không đồng ý, hệ thống sẽ đưa kí chủ trở về cuộc sống ban đầu của cậu, sau khi trở về, mọi thứ vẫn sẽ tiếp diễn giống như lúc kí chủ được đưa đi".

Cô nghe 027 nói, càng cảm thấy mọi chuyện xảy ra từ nãy đến giờ đều giống như một giấc mơ kỳ quái. Nếu như quay trở về, không phải cô đã chết rồi sao? Xác cô rơi từ tầng 20 xuống, không nát như tương mới lạ. Nếu như cô không đồng ý hợp tác, quay lại chỉ còn đường chết. Nhưng nếu cô hợp tác mà không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ phải sống cuộc đời của người khác. Sống cuộc đời của một người xa lạ mà cô còn chẳng biết là ai.

Cô ghét nhất là bị ép buộc.

Chợt cô nghĩ đến một khả năng. Vừa nãy 027 đã nói, chọn kí chủ chấp nhận làm tất cả vì một cô gái. Đối với cô chỉ có thể có một người duy nhất - Hạ Vũ Giang. Khả năng mà cô nghĩ đến, nhiệm vụ mà cô phải làm chính là thay đổi cuộc đời của Hạ Vũ Giang.

Tống Nghiên Khanh quyết định đánh liều, đồng ý hợp tác.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng 027, kiên quyết nói.

"Tôi đồng ý"

Lập tức, vị trí ô trống kí tên trên văn bản xuất hiện những dòng chảy dữ liệu. Chữ ký một chữ " K" thường dùng của cô xuất hiện, kèm theo ba chữ "Tống Nghiên Khanh".

"Chúc mừng kí chủ hợp tác thành công. 027 hân hạnh phục vụ cậu".