[BHTT] Gặp Lại

Chương 77: Ngoan, tôi sẽ thật ôn nhu




'Cạch'

Cánh cửa một lần nữa mở ra, người đến không ai khác lại chính là Lâm Dương Thần.

Nàng chỉ mở he hé cánh cửa, lộ cái đầu nhỏ ra thăm dò, thấy Tần Tuyết Nhiễm vẫn an tĩnh nằm ngủ ở trên giường, phát ra hô hấp đều đều mới yên tâm đẩy cửa hoàn toàn tiến vào, động tác thả cực kì nhẹ.

Vừa rồi nàng về phòng của mình nhưng làm sao cũng không thể đi vào giấc ngủ, trong đầu không ngừng nghĩ đến cái người đang ở cách vách.

A Nhiễm uống say là chuyện hiếm hoi đến nhường nào, là sự kiện mười năm có một, mà lần say rượu này lại để cho nàng may mắn có mặt ở bên cạnh cô.

Kể từ khi hai người cắt đứt quan hệ, A Nhiễm đối với nàng lạnh lùng tàn nhẫn, lại luôn thích nói những lời châm chọc cùng trào phúng khiến cho nàng thương tâm muốn mạng. Khó khăn lắm mới có cơ hội thân cận với cô mà chẳng sợ bị bài xích, lại chẳng cần phải đối diện với bộ dáng tuyệt tình thường ngày, nàng lại chỉ nhìn một chút hôn một cái rồi cứ như vậy đành lòng quay trở về phòng mà ngủ?

Lẽ ra nàng nên làm nhiều hơn thế.

Ôm theo tâm tư luyến tiếc lăn qua lộn lại trên giường hơn nửa tiếng đồng hồ, Lâm Dương Thần quyết định lén lút quay trở lại phòng ngủ chính.

Nàng rón rén đến bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm, thả người nhẹ nhàng ngồi lên giường.

Phần nệm bên cạnh lún xuống, Tần Tuyết Nhiễm vẫn không hề bị đánh thức. Lâm Dương Thần chậm rãi nâng cánh tay của mình, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên gò má cô. Một khắc khi da thịt truyền đến xúc cảm mềm mại tinh tế, đáy lòng không khỏi phát ra từng đợt run rẩy nhè nhẹ.

Nàng ôn nhu mơn trớn làn da căng bóng nhẵn mịn, dưới ánh đèn ngủ nhàn nhạt ấm áp, tỉ mỉ dùng đầu ngón tay phác hoạ từng đường nét trên gương mặt cô.

Ngũ quan của Tần Tuyết Nhiễm trời sinh sắc nét lại tinh tế, diễm lệ tới mức khiến người khó quên. Thường nói đẹp đến đâu nhìn lâu cũng chán nhưng riêng đối với Lâm Dương Thần, câu nói này tuyệt đối không thể áp dụng lên người cô.

Chỉ ngắm thôi không đủ, Lâm Dương Thần kìm lòng không đậu chống hai tay lên giường làm điểm tựa, đầu cúi thấp, chậm rãi dùng đôi môi của mình cọ qua vầng trán, chóp mũi, lỗ tai, cằm, vụng về lại dịu dàng từng chút một chạm vào khắp nơi trên gương mặt Tần Tuyết Nhiễm.

Nàng đâu biết, người nằm trên giường dù gương mặt không hề phát ra bất kì động tĩnh, hai bàn tay đặt bên dưới lại lặng lẽ dồn lực siết chặt lấy ga giường, mu bàn tay cũng dần dần nổi lên gân xanh.

Lâm Dương Thần càng hôn càng cảm thấy không đủ, chỉ bấy nhiêu chẳng thể thoã mãn lòng tham vô đáy của nàng, bèn dừng lại ở trên cánh môi người kia.

Môi của A Nhiễm vừa mềm vừa lạnh, tựa như kem tuyết. Tưởng tượng đến kem tuyết mềm tan ở trong miệng của mình, Lâm Dương Thần gấp không chờ nỗi dò đầu lưỡi phấn nộn, tựa như động vật nhỏ nhẹ nhàng liếm lấy cánh môi người kia, liếm rồi lại mút.

Nàng ánh mắt trở nên mơ màng chớp động dần dần chìm đắm ở trong xúc cảm của bản thân, không kịp phát hiện Tần Tuyết Nhiễm gân xanh trên trán thoáng động đậy, yết hầu nặng nề trượt động sau đó thì chậm rãi mở ra đôi mắt phượng hẹp dài, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm.

Một khắc ở trong mê ly chạm phải ánh mắt tựa đầm nước sâu không thấy đáy, Lâm Dương Thần lập tức hoá đá tại chỗ, chỉ có đôi mắt mở bừng chấn kinh nhìn người dưới thân.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức chóp mũi kề cận, hô hấp giao triền quấn quanh.

Nguy hiểm nhất chính là đầu lưỡi của nàng vẫn còn đặt ở trên cánh môi người kia chưa kịp thu về, này không phải làm chuyện xấu bị bắt tại trận thì là cái gì?

Một khắc ý thức được điều này, Lâm Dương Thần không khỏi da đầu tê rần, toàn bộ lỗ chân lông đột ngột co rút vì sợ, lập tức chống tay bật dậy toan chạy trốn.

Chẳng cần quản người kia hiện tại có thanh tỉnh hay không, cứ phải trốn trước đã rồi hẵng nói.

Nhưng là nàng trốn không thoát.

Tần Tuyết Nhiễm nhanh hơn một nhịp dùng tay phải chế trụ lấy cái gáy của nàng khiến nàng ngã xấp lên người cô, đồng thời lấy một tư thế không dung cự tuyệt gia tăng nụ hôn giữa hai người.

Lâm Dương Thần không nghĩ tới Tần Tuyết Nhiễm sẽ đột nhiên hôn nàng, càng không nghĩ tới người phụ nữ mới vừa rồi còn vô cùng ngoan ngoãn an tĩnh trong nháy mắt đã trở nên cường thế đến vậy. Cái lưỡi không xương nhưng cực kì hữu lực càn quét trong khoang miệng nàng, không một chút ôn nhu mút lấy môi lưỡi gặm nhấm, từng chút từng chút cắn nuốt hết thảy hô hấp.

"Ưh...ưm~"

Lâm Dương Thần bị hôn đến choáng váng, từ trong cổ họng vô thức phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ. Nàng lúc này đã hoàn toàn nằm ở thế bị động, chỉ có thể tuỳ ý để Tần Tuyết Nhiễm khinh bạc, tay chân dần dần mềm nhũn thành một bãi nước.

Cũng không biết từ lúc nào hai người đã đổi vị trí cho nhau. Xoay một vòng, Lâm Dương Thần bị Tần Tuyết Nhiễm đè ở dưới thân mà hôn.

Nụ hôn kéo dài vô cùng vô tận. Ở thời điểm Lâm Dương Thần nghẹn ngào đến tưởng như sắp ngất xỉu người kia lại tiếp cho nàng một ít oxy, sau đó tiếp tục tàn nhẫn cướp đoạt, cứ như vậy lặp đi lặp lại màn tra tấn mang theo cực hạn vui thích này.

Chẳng biết qua bao lâu, đến khi nàng cảm giác bản thân sắp phải đứt thở mà chết người kia rốt cuộc mới chịu buông tha cánh môi đã ướt át sưng đỏ.

Sợi chỉ bạc lóng lánh ái muội giữa hai đôi môi đứt đoạn rơi dính ở trên khoé miệng, Lâm Dương Thần hai mắt ướt dầm dề, đuôi mắt phiếm hồng giương môi thở dốc, phải đợi một đoạn thời gian mới lấy lại chút thanh tỉnh nho nhỏ, bắt đầu hồi tưởng dư vị nụ hôn vừa rồi ở trong đầu.

Rốt cuộc đã qua bao lâu A Nhiễm mới lại một lần nữa hôn nàng? Mặc dù không thể xác định đối phương liệu có đang ở trong tình trạng tỉnh táo hay không nhưng Lâm Dương Thần vẫn cảm thấy vui vẻ vô cùng, cỗ cảm giác lâng lâng hạnh phúc tựa dòng nước ấm lấp đầy lồng ngực, xoa dịu toàn bộ cõi lòng.

Nàng thật thích cảm giác thân mật với Tần Tuyết Nhiễm, thích cùng cô hôn môi, thích hơi thở của cô.

Nhìn bộ dáng như được tắm trong gió xuân của đối phương, Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt xẹt qua một mạt u tối chậm rãi vùi đầu vào hõm cổ nàng, thấp giọng lẩm bẩm:

"A Nghiên..."

Lâm Dương Thần còn chìm đắm ở trong hạnh phúc bất chợt nghe thấy một tiếng gọi kia, không khỏi ngây ra như phỗng.

A Nhiễm vừa mới gọi nàng cái gì? A... Nghiên?

Nàng... nghe nhầm sao?

"A Nghiên." Tần Tuyết Nhiễm lại thì thào, lần này phát âm cũng rõ ràng hơn nhiều.

Tựa như một chậu nước lạnh từ trên đầu giội xuống, lạnh đến đóng băng lục phủ ngũ tạng, Lâm Dương Thần thoáng chốc hai mắt đỏ hoe.

Tần Tuyết Nhiễm say rượu hôn nàng sau đó gọi tên người khác? Vậy nàng được tính là cái gì chứ?

Lâm Dương Thần vừa thương tâm lại không khỏi tức giận duỗi tay chống lấy bả vai Tần Tuyết Nhiễm thật mạnh đem người đẩy ra.

Bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị, Tần Tuyết Nhiễm lăn nửa vòng, lăn sang một bên. Nhân cơ hội Lâm Dương Thần lập tức chống tay bật dậy, thật thần kì cái người vừa mới bị hôn đến toàn thân mềm nhũn vậy mà lại đột nhiên gom góp được nhiều sức lực như vậy.

Nàng hiện tại đầu óc rất loạn, chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi chỗ này, tránh khỏi cái người này càng xa càng tốt.

Nhưng là Lâm Dương Thần còn chưa kịp phóng xuống giường thì một cánh tay tinh tế hữu lực đã trước một bước ôm lấy eo nàng. Trời đất quay cuồng, nàng lại một lần nữa ngã lên giường, bị Tần Tuyết Nhiễm đè ở dưới thân.

"Muốn chạy?" Thanh âm ẩn ẩn mang theo một tia nguy hiểm.

Trên người Lâm Dương Thần chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh vì hành động quăng ngã mà trở nên lộn xộn không chỉnh tề, dây váy tuột xuống cánh tay, làn váy cũng bị kéo lên cao cao lộ ra một mảng da thịt trong trắng lộ hồng.

Một bàn tay lạnh lẽo lại linh hoạt như một con rắn thuận lợi trượt vào làn váy, leo đến eo nhỏ, không nặng không nhẹ vuốt ve làn da trơn nhẵn mềm mại như tơ lụa.

Lâm Dương Thần cả kinh bắt lấy cánh tay đang làm loạn kia, tâm như đay rối mà hỏi: "Chị... nhận ra em là ai sao?"

Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm trầm thấp mà cười, cũng không có trả lời câu hỏi này, chỉ là đột nhiên nghiêng người, ở bên tai nàng thổi khí như lan, hơi thở ám muội quanh quẩn.

"Ngoan, tôi sẽ thật ôn nhu..."

Chỉ một câu nói khiến mọi phòng tuyến dưới đáy lòng Lâm Dương Thần tan vỡ. Thanh âm Tần Tuyết Nhiễm vốn đã cực kì dễ nghe lại ở kề cận bên tai phát ra ngữ khí ôn nhu như vậy, thật không khác gì ma chú khiến người ta luân hãm.

Càng muốn mạng chính là Tần Tuyết Nhiễm không cho nàng cơ hội cự tuyệt, trực tiếp ngậm lấy vành vai mềm mại mẫn cảm của nàng, đầu lưỡi dùng lực liếm mút.

Thế là Lâm Dương Thần từ bỏ mọi chống cự, đôi hàng mi run rẩy dần dần khép chặt, âm thầm thừa nhận hết thảy kích thích mà người kia mang đến.

Tần Tuyết Nhiễm không thanh tỉnh thì đã thế nào? Gọi tên người khác thì đã làm sao? Tiếp theo cùng cô thân mật ở bên nhau chính là nàng mà không phải bất kì ai khác, mọi ôn nhu của cô cũng sẽ dành hết cho nàng.

Thôi thì cứ để bản thân luân hãm một lần, tận hưởng lấy thời khắc hạnh phúc hiếm hoi này đi.

Chỉ một lần mà thôi.

Nói nàng tiện cũng được, hèn mọn cũng được, nàng nguyện ý tiếp nhận hết thảy.

Bên ngoài màn cửa sổ dần dần ánh lên những vệt sáng đầu tiên của ngày mới, dần dần thay thế bóng đêm lạnh lẽo. Mà ở trong phòng, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao. Lâm Dương Thần ánh mắt mê ly, khoé mắt còn vươn giọt nước trong suốt ngửa đầu ra sau nhẹ nhàng phóng thích tiếng rên rỉ hoà lẫn thở dốc đứt quãng, chiếc cổ thiên nga cùng xương quai xanh chằng chịt những dấu vết ái muội hoàn toàn triển lộ đem đến một cỗ cảm giác phong tình không nói nên lời.

Nàng ôm một loại liều chết triền miên ý vị gắt gao quấn lấy Tần Tuyết Nhiễm. Mặc kệ người kia muốn chơi điên cuồng đến thế nào nàng đều sẽ thuận theo phối hợp, từ lúc mặt trời mọc thẳng đến khi mặt trời treo cao trên đỉnh đầu.

.....

Sáng hôm sau.

"Người ở phía trước, mau truy!!!"

Hộc! Hộc!

Lâm Dương Thần một tay ôm lấy lồng ngực phập phồng, một tay chống lên thân cây cong lưng thở hồng hộc, vừa mới dừng chân nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì đã thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng người hô hào ở xa xa phía sau, đành phải tiếp tục chạy.

Nàng lúc này đã không còn phân biệt được đông tây nam bắc điên cuồng chạy về phía trước, chỉ biết nếu bị đám người kia đuổi kịp vậy nàng sẽ cầm chắc cái chết.

Nàng không muốn chết, ở nhà còn có mẹ và em gái đang chờ đợi nàng trở về từng ngày.

Nàng còn ước mơ ước lớn lao chưa thể thực hiện.

Nếu như hôm nay có thể thoát khỏi đây, ngày sau nàng nhất định vẫn còn cơ hội giải thích rõ ràng với A Nhiễm. Nhưng nếu như đến mạng cả sống cũng không còn vậy vĩnh viễn về sau cũng chỉ có thể để lại ký ức xấu xa ở trong lòng cô.

Vừa nghĩ Lâm Dương Thần vừa vung chân đâm đầu lao thẳng về phía trước, băng qua rừng cây gặp một dải đất trống, lúc này mới thấp thoáng nhìn thấy trước mắt chính là biển xanh.

Nàng đồng tử co rút thầm kêu không xong, hoá ra bản thân vẫn luôn chạy về hướng đông mà không hề hay biết. Quay đầu nhìn thấy một nhóm mười mấy người đã truy đến sát vách, hiện tại thay đổi phương hướng đã không còn kịp nữa.

Lại tiến về phía trước, phía trước chính là vực đá cheo leo.

Lâm Dương Thần dừng chân ở trước vực đá đồng thời phóng tầm mắt xuống dưới. Bên dưới là biển cả mênh mông sâu thẳm, gió thổi lồng lộng, sóng biển cuồn cuộn đánh vào vách đá tạo thành từng đợt bọt sóng tung toé. Với độ cao mấy chục mét, thêm việc nàng không biết bơi, nếu như bất cẩn trượt chân rơi xuống thì chỉ có thể chấp nhận sóng to nuốt chửng.

Đám người ở phía sau đuổi đến tận nơi, biết nàng đã cùng đường bí lối cũng không vội tiến tới mà đứng ở cách đó bốn, năm mét hùng hổ nhìn nàng giống như một đám hổ đói đang chăm chăm ngó chừng con mồi.

Lâm Dương Thần lồng ngực kịch liệt phập phồng, bất lực nhìn vách đá cheo leo phía sau lưng, lại quay mặt nhìn bọn họ.

Giằng co không bao lâu nàng bỗng thấy nhóm người đột nhiên rất có trật tự tách ra hai bên, nhường ra một lối đi ở chính giữa.

Sau đó, nàng nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm xuất hiện.

Tần Tuyết Nhiễm vẻ mặt giống như kết băng, ánh mắt chẳng chứa một tia cảm tình chậm rãi tiến về phía trước, lại chậm rãi nâng khẩu súng ngắn ở trên tay, đem họng súng chĩa thẳng về phía nàng.

Lâm Dương Thần ngây ra như phỗng nhìn dáng vẻ tuyệt tình của cô, nắm tay không khỏi siết chặt vạt áo, toàn thân đều lạnh đến phát run.

A Nhiễm sẽ giết nàng sao?

Bỏ qua hết thảy ân tình của trước đây, đành tâm tự tay giết chết nàng?

Ngón tay Tần Tuyết Nhiễm đã đặt sẵn ở trên cò súng, bất kì lúc nào cũng có thể xuống tay, Lâm Dương Thần bất tri bất giác lùi về sau hai bước.

Thêm mấy bước nữa liền sẽ rơi xuống.

Sau đó —— Ánh mắt Tần Tuyết Nhiễm chợt loé, ngón trỏ dùng sức kéo cò.

'Đoàng!'

Viên đạn ghim thẳng vào ngực trái, máu tươi bắn tung toé nhiễm đỏ cả tầm nhìn, không còn có thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt ấy. Lâm Dương Thần cả người ngã ngửa ra sau, cũng chẳng kịp để nàng cảm nhận một tia đau đớn tầm mắt đã chìm vào bóng tối.

Một khắc mất đi tri giác, tâm trí bỗng xẹt qua vô số luyến tiếc cùng không cam lòng.

A Nhiễm, em không muốn chết đâu mà.

"Không!"

Lâm Dương Thần nằm ở trên giường, lông mi đột nhiên run lên, miệng phát ra một tiếng kinh hô bất thình lình mở to hai mắt.

Nàng vừa thở dốc vừa ngơ ngác nhìn hoàn cảnh xung quanh. Căn phòng được tính là quen thuộc, bên trong tầm mắt là một chiếc bàn console pha lê với những vật dụng trang trí gọn gàng ngăn nắp, một bức tranh trừu tượng đính trên bức tường màu xám tro. Bên ngoài tấm rèm cửa sổ trời giống như tờ mờ sáng, lại quay đầu nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, kim giờ vững vàng dừng lại ở con số năm.

Hết thảy chỉ là mơ.

Lâm Dương Thần nặng nề thở dài một hơi, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Sao đột nhiên lại mơ thấy giấc mơ này chứ?

Nàng thất thần ở trên giường một hồi lâu mới uể oải chống tay ngồi dậy. Lúc bấy giờ mới cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, eo lưng mỏi nhừ, nơi giữa hai chân vẫn còn đau xót.

Lại một lần nữa sau khi phát sinh quan hệ thân mật, tỉnh dậy người ấy đã không còn ở bên, cảm giác mất mát cô độc quen thuộc ập đến, nàng gian nan leo xuống giường, từng bước một đỡ tường tiến vào nhà tắm.

Sau khi đánh răng rửa mặt, tắm xong, nàng từ phòng ngủ chính quay trở về phòng ngủ của mình, mở ra hộp y tế lục lọi tìm thuốc mỡ.

Tần Tuyết Nhiễm khi ấy đã nói sẽ ôn nhu với nàng, kết quả vừa mới bắt đầu quả thật là ôn nhu, sau đó càng làm càng mất khống chế, làm đến nàng khóc lóc xin tha cũng không có ý định dừng lại.

Từ lúc rạng sáng cho đến khi mặt trời treo cao, tất cả tư thế có thể thử nghiệm đều được thử ít nhất một lần, dù nàng kiệt sức ở trên giường ngất đi cũng chẳng thể thoát khỏi trận dày vò lần này, tiếp tục bị ôm vào phòng tắm xả nước cho đến khi thanh tỉnh, tiếp tục bị tiến vào.

Một lần nữa chìm vào hôn mê, tỉnh lại thời gian đã là rạng sáng của ngày hôm sau.

Tuy lần này Tần Tuyết Nhiễm xuống tay mức độ không có ác liệt giống như lần trước, cũng đem nàng cho nàng vô số khoái cảm, nhưng cường độ liên tục mấy tiếng đồng hồ đối với thể lực yếu kém như nàng mà nói vẫn là khó có thể thừa nhận. Hơn nữa người kia trước sau cũng không có cắt ngắn móng tay, mỗi một lần tiến vào đều rất đau, đau đớn xen lẫn cùng với khoái cảm, hiện giờ nơi đó vẫn bỏng rát tựa kim châm phỏng chừng là đã sưng tấy, cần thuốc mỡ đến xoa dịu.

Chỉ là xui xẻo cho Lâm Dương Thần thuốc mỡ lần trước bác sĩ đưa cho nàng đã dùng hết sạch, hiện tại tìm được cũng chỉ là một lọ thuốc rỗng tuếch.

Lâm Dương Thần đỡ trán, phải làm sao bây giờ?

Suy nghĩ một lát nàng quyết định ra ngoài mua. Không cần phải đi đâu xa, đối diện lầu dưới có một quầy thuốc mở cửa hai mươi tư giờ. Nàng đổi một bộ quần áo chỉnh tề, cắn răng chậm rãi hướng đến cửa chính mà đi, cẩn thận đến từng bước chân nhằm giảm đi lực ma sát ở vị trí kia.

Cửa mở, không ngoài dự liệu bị hai vệ sĩ gác cửa "hỏi thăm" ngay lập tức.

"Tôi muốn ra ngoài mua thuốc. Sẽ không đi xa, chính là tiệm thuốc đối diện toà nhà này." Lâm Dương Thần bình tĩnh giải thích với bọn họ.

"Xin lỗi, cô không thể ra ngoài." Tuy nhiên đáp lại nàng vẫn là câu trả lời quen thuộc không có tình người.

Lâm Dương Thần không khỏi có chút tức giận. Mấy người này cũng thật là, có cần phải cứng nhắc đến vậy không?

"Chỉ là mua thuốc mà thôi, mua xong tôi sẽ lập tức trở về. Hơn nữa tiệm thuốc ở ngay bên dưới, các người không yên tâm liền có thể đi theo."

"Cô muốn thuốc gì, chúng tôi sẽ giúp cô mua trở về."

Lâm Dương Thần cắn môi, loại thuốc kia làm sao có thể nói toạc ra ngoài?

Lúc bấy giờ một trong hai tên vệ sĩ đã có chút mất kiên nhẫn tiến lên một bước. "Lâm tiểu thư cô tốt nhất vẫn là nên quay trở về, lại nháo loạn đại tỷ biết được khẳng định sẽ trách phạt."

Không nhắc đến cái tên kia thì thôi, nhắc đến Lâm Dương Thần lại muốn xù lông. Tiền căn hậu quả của chuyện này chẳng phải do Tần Tuyết Nhiễm? Lại còn nói nàng nháo loạn?

Nàng phát cáu nghiến răng nghiến lợi: "Chính là thuốc mỡ bôi vào nơi tư mật, các người có bản lĩnh thì đi mà mua!"

Hai vệ sĩ nghe vậy không khỏi ngẩn ra, lại bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng giống như đã ngộ ra điều gì không hẹn mà cùng một lúc cúi đầu, tự động nhường một con đường.

Lâm Dương Thần lườm một cái tập tễnh lướt qua hai người bọn họ, một đường đi thẳng về phía thang máy.