[BHTT] Đông Tây

Chương 46: Tôi làm không được




“Tần Lam, ngươi mau lãnh án tử hình đi.”

Tần Tử Việt thét lớn, đồng thời lệnh cho cấp dưới từ trên đồi xuất quân ồ ạt đánh xuống, khiến cục diện rất nhanh trở nên vô cùng hỗn loạn.

Người nhà họ Tần do độc tính phát tác sớm đã chết hơn phân nửa. Đương khi ấy, có kẻ chưa kịp tố giác Tô Thanh đã bị nàng nhanh tay chĩa súng bắn thẳng vào ngực.

“Tần Lam, cô chơi tôi à?” Mao Khắc Nhĩ nhìn đội phòng chống ma túy đang từng bước vây hãm mình. Đôi mắt đỏ sọng trừng nàng.

Tần Lam vì xung quanh nháo thành một đoàn nên chưa trông thấy màn giết người diệt khẩu của Tô Thanh. Cho nên nàng trái lại bình tĩnh hơn hẳn: “Mao tiên sinh, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói tuyệt nhiên không thể nói bậy. Đừng quên tôi hiện tại cũng đang ở đây cùng anh, tội cũng chịu cùng anh. Nào có ai rảnh báo cảnh sát để tự đào hố chôn mình?”

“Lắm lời, trốn thoát bây giờ là thượng sách.” Mao Khắc Nhĩ quát. “GIẾT.”

Tiếng súng, tiếng vũ khí rất nhanh vang động cả một vùng trời.

Tần Lam vốn đang cùng hộ pháp đánh trả, bỗng bất ngờ chuyển hướng về phía Tần Tử Việt cách đó vài mét.

Sợi cước trong tay nàng điên cuồng phóng ra, mà Tần Tử Việt cũng đồng thời dùng chủy thủ nghênh đón.

“Tần Tử Việt. Hay cho Tần Tử Việt.” Mặt chạm mặt, nàng khẽ nở nụ cười.

“Ngươi thua rồi, chấp nhận đi.” Chị không nhiều lời mà liên tiếp tung chiêu, cùng chính em gái ruột của mình giao đấu.

“Bảo vệ đương gia.”



Xa Thi Mạn một bên quyết liệt xả súng, một bên nói với Hứa Khải và Vương Quán Dật. Sở dĩ chị không dám hành động lỗ mãng là bởi vì đương gia đang đứng chắn trước Tần Tử Việt. Lấy góc độ này mà nói, chị không thể đánh liều tặng cho nữ nhân đó vài viên kẹo đồng.

Còn chưa kịp dứt câu, Hứa Khải ở bên cạnh chị bất ngờ bị một viên đạn bắn trúng lồng ngực, thậm chí máu tươi còn tóe ra khỏi chiếc áo phao đen.

Hắn chưa mặc giáp chống đạn.

“TÔ THANH.” Vương Quán Dật cả kinh, theo bản năng cũng nâng súng bắn trả.

Mà Tô Thanh sau khi lén xuống tay xong, rất nhanh đã dựa vào vóc dáng nhỏ bé của mình mà lách qua cuộc hỗn chiến, từng bước hòa vào dòng người.

“PHẢN NGHỊCH TÔ THANH.”

Vương Quán Dật điên cuồng chém giết, quyết không để ai đến gần Hứa Khải đang nằm trong vũng máu.

Hắn chết rồi.

Một trong tứ đại hộ pháp của Tần đương gia đã chết rồi.

Hắn chết do chính tay đồng đội từng cùng mình vào sinh ra tử giết.

Xa Thi Mạn bụng cũng quặn lên từng cơn. Chị vẫn chưa dám tin một màn vừa xảy ra trước mắt.

Nhưng nhất định không thể mất cảnh giác.

***

Tần Lam nghe tiếng thét thấu trời của Vương Quán Dật, sợi cước khẽ rung lên rồi quấn chặt lấy cổ tay Tần Tử Việt. Mà Tần Tử Việt cũng không vội, chị liếc qua bóng đen vừa xuất hiện bên cạnh mình, cuối cùng khẽ cười nói:

“Tần Lam, vố này ngươi lại ngã đau rồi.”

Lời vừa dứt, họng súng lục màu bạc đã chĩa thẳng vào trái tim nàng.

Là khẩu súng có một không hai.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như thể đều ngưng đọng.

Thời gian, âm thanh, hay cả nhịp thở…



Tần Lam bình thản nhìn khuôn mặt giống hệt người đàn bà năm đó. Cũng là ánh mắt như vậy, cũng là dáng vẻ kiên quyết như vậy.

“Nổ súng đi.” Nàng nói.

Ngô Cẩn Ngôn mồ hôi đã làm ướt lòng bàn tay. Cô ngẩng đầu, quật cường đáp: “Ta không thể giết ngươi, bởi vì pháp luật vẫn đang chờ ngươi. Hàng tá án tử vẫn đang chờ ngươi.”

“Nếu như ngươi không giết ta, vậy thì cái mạng nhỏ của ngươi liền chết thảm trong tay ta đó. Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?” Đôi tay thủy chung giữ sợi dây cước của nàng theo lời nói của chủ nhân mà lay động.

Tần Tử Việt thấy vậy liền rút súng đặt giữa trán nàng.

Tần Lam chẳng buồn phản kháng.

“ĐƯƠNG GIA, MAU BẢO VỆ ĐƯƠNG GIA.”

Xa Thi Mạn gần như bất chấp tính mạng để lại gần nàng. Mà nàng bỗng dứt khoát cất tiếng chặn ngang: “Không kẻ nào được phép tới đây.”

Kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc.

Ngô Cẩn Ngôn phải cố gắng lắm mới không để bản thân run rẩy.

Đây chẳng phải chính là ước vọng ban đầu của cô hay sao? Đây chẳng phải là cơ hội tuyệt vời nhất để chấm dứt tính mạng của nữ nhân khiến mình ngày đêm oán hận kia hay sao?

Nhưng vì lý do gì cô không làm được?

“Nổ súng đi.” Nàng lặp lại lần hai. “Nếu không người nằm xuống chắc chắn sẽ là ngươi.”

Đợi Ngô Cẩn Ngôn chạm vào cò súng, Tần Lam đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại đồng thời dùng sợi cước quấn chặt súng của Tần Tử Việt. Nàng nhảy lên đạp chị một cái.

Tần Tử Việt giật mình tránh né. Cảm thấy tình thế không ổn, chị lập tức ra hiệu cho Tống đội trưởng tiếp ứng.

Mà Ngô Cẩn Ngôn vừa mới bị nàng khống chế, dù tình cảnh của bản thân giống hệt như cá nằm trên thớt. Song trong đầu vẫn chỉ quanh đi quẩn lại luồng suy nghĩ tại sao mình không thể xuống tay?

Sợi cước quấn chặt hai tay cô. Tần Lam đồng thời nâng súng bắn về phía Tô Thanh - người vẫn còn đang ẩn nấp sau đội hình của đám bạch đạo.

Nhờ Mao Khắc Nhĩ yểm trợ một bên, vì vậy phía Tần Tử Việt dù có giáp chống đạn nhưng cũng bị thương không ít. Tóm lại nhờ vào việc bản thân rành địa hình nơi này, cho nên hắn đã ném ra bom hơi cay, sau đó nhân cơ hội chạy vào rừng.



Nàng trước sau giữ chặt lấy cô, dùng cơ thể đã ám mùi máu khiến cô tự hiểu rằng kết quả của bản thân chắc chắn sẽ rất thảm.

“Tống đội trưởng, lập tức bao vây cánh ngoài, tuyệt đối không để Mao Khắc Nhĩ chạy thoát.” Tần Tử Việt dùng tay che mắt. Hơi cay bất ngờ lúc nãy trực tiếp thức tỉnh chị, bởi vì từ đầu chí cuối chị chỉ nhắm vào mình Tần Lam - trót dại bỏ quên Mao Khắc Nhĩ.

Đúng lúc này, Tần Lam bất ngờ hạ lệnh phản công.

Dù quân số không nhiều, song thuộc hạ nhà họ Tần vốn nổi tiếng là những kẻ mình đồng da sắt. Chỉ cần nội tạng không bị thương, thì dù cho súng đạn cứa vào máu thịt thế nào, bọn họ nhất định vẫn chiến đấu đến cùng.

Đôi bên giằng co thêm một tiếng. Tần Lam cũng đã chấn thương không ít, tuy nhiên Ngô Cẩn Ngôn ở trong lòng nàng một chút cũng chẳng hề ảnh hưởng.

“Đương gia, chúng ta nhân cơ hội rút thôi.”

Xa Thi Mạn oán khí ngút trời nhìn cô, hận không thể đem cô đi ngũ mã phanh thây.

“Quán Dật đâu?” Hơi cay khiến mắt nàng đỏ sọng.

“Quán Dật hắn kiên quyết muốn bắt sống Tô Thanh.”

“Kêu hắn mau rời đi, tính mạng là quan trọng nhất.”

Đoạn, nàng kéo theo cô tiến vào rừng sâu.

Ngày đăng: 8.1.2020