Lý Tấn Nhất phải vội vội vàng vàng từ Tây Lâm châu chạy tới, là vì nàng đã phát hiện ra được một chút đầu mối. Mà trọng yếu nhất vẫn là nhớ sư tỷ Lý Quý Hâm cùng với món ngon có trong kinh thành.
Ngay khi vừa nhìn thấy Lý Tấn Nhất, tự trong đáy lòng hoàng hậu liền cảm thấy rất thích đứa nhỏ này. Nàng vội vàng cho cung nữ làm một bàn thức ăn đưa lên, muốn nhanh chóng đút no đứa trẻ lớn lên bằng trái cây ở Hoa Xà sơn này. Sau khi nhìn một chút, hoàng hậu lại cảm thấy nhất định là phu nhân Hoa Xà đã đem đồ ăn ngon đưa hết cho Lý Quý Hâm, đến nỗi cả thân hình của tiểu đồ đệ này đều tản ra khí tức dinh dưỡng không đầy đủ.
Cũng may Lý Tấn Nhất là một đứa trẻ cơ trí, cho dù dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng nàng vẫn là một cô nhóc vô cùng linh hoạt.
"Ăn ngon không?" Hoàng hậu ở một bên vừa cười vừa hỏi.
Dù sao Trầm Dao Quân cũng là công chúa, từ nhỏ đã được ăn sơn trân hải vị nhiều đến nỗi nàng không cách nào đếm xuể, hơn nữa, dù có nghịch ngợm đến mức nào đi nữa thì vẫn có phong phạm của một công chúa. Lý Tấn Nhất lại hoàn toàn khác biệt, nàng chính là một đứa trẻ hoang dã lớn lên trong núi, mới không thèm để ý cái gì gọi là hình tượng, ăn như hổ đói.
Lý Quý Hâm vỗ vỗ lên lưng nàng: "Không ai giành với ngươi, ăn chậm một chút."
Lý Tấn Nhất chớp chớp con mắt rồi nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lý Quý Hâm.
Sau đó nàng đặt đũa xuống, toét miệng cười một tiếng, chỉ chỉ chỏm tóc ngây ngô của mình: "Sư tỷ, sờ!"
Lý Quý Hâm đưa tay lên vuốt ve chỏm tóc ngây ngô này của nàng.
Trầm Dao Quân chống cằm rất không vui. Mặc dù Lý Tấn Nhất là khách, nhưng mà tại sao khách lại có thể động vào người yêu dấu nhất của chủ nhân như vậy đây?
Nàng cũng thò đầu qua, bĩu môi rồi nói: "Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao cũng phải được xoa đầu một cái."
Lý Quý Hâm đành phải mỗi tay một cái đầu dưa, thật là không biết làm sao hơn.
Hoàng hậu vừa không ngừng phe phẩy cây quạt vừa che miệng cười. Con gái chuyên phát đường, khiến nàng bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó, bây giờ xuất hiện một Lý Tấn Nhất, để xem Trầm Dao Quân phải đổ bao nhiêu giấm đây.
Lý Tấn Nhất vừa ăn vừa hỏi: "Hoàng hậu sư cô, nghe nói ngươi biết làm thật là nhiều, thật là nhiều đồ chơi. Đồ chơi của Quỷ nhát gan công chúa đều do ngươi làm,vậy ngươi có thể cho ta mượn chơi một chút có được không? Ta thật nhớ các loại các dạng đồ chơi kia a! Ở trên núi chỉ có chó sói, ta muốn được chơi búp bê!"
Hoàng hậu cực kỳ sảng khoái trả lời: "Dĩ nhiên là có thể rồi! Lát nữa ta sẽ mang ngươi đi chọn, vừa ý cái gì thì là của ngươi cái đó."
Trầm Dao Quân một mực ôm chặt lấy cánh tay Lý Quý Hâm. Hừ, mới không thèm quan tâm đồ chơi gì đó! Chỉ cần Lý Tấn Nhất không đem Mỹ Nhân Nữ Phó của nàng đoạt đi làm cái búp bê to là tốt rồi.
Ăn xong rồi, Lý Tấn Nhất đưa tay sờ cái nhỏ bụng tròn vo của mình một cái. Với vẻ mặt hết sức hài lòng, nàng nhảy xuống từ trên ghế rồi lập tức túm lấy hoàng hậu kéo đi: "Hoàng hậu sư cô, ngươi mau dẫn ta đi xem đồ chơi. Chờ nhìn xong đồ chơi rồi ta sẽ nói cho ngươi nghe chuyện của Tây Lâm châu a. A a a... Trong hoàng cung có đồ ăn quá ngon, có đồ chơi rồi lại còn có nhiều người cùng ta nói chuyện phiếm như vậy, ta có thể ở chỗ này chơi thêm mấy ngày được không?"
Trên môi hoàng hậu hiện lên nụ cười thật tươi, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc của cô nhóc: "Dĩ nhiên là có thể."
Trầm Dao Quân đột nhiên thò miệng tới: "Tấn Nhất! Tấn Nhất! Buổi tối ngươi ngủ trong phòng ta có được hay không? Ở đó có giường lớn, đặc biệt mềm!"
"Được nha! Được nha!" Lý Tấn Nhất gật đầu giống như đảo tỏi vậy. Đã quen với việc lấy cây làm giường, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa biết cái giường mềm nhũn thì có hình dạng ra sao. Có quỷ mới biết những ngày còn ở Tây Lâm châu dãi gió dầm sương, ngay cả một tấm ván làm giường nàng còn không có, khỏi phải nói là có bao nhiêu khổ cực. Đến người đi đường cũng còn xem nàng là tiểu khất cái, thậm chí nàng còn chẳng khác chi tấm đá xanh lát mặt đường.
Rốt cuộc là một tiểu nữ hài chịu khổ từ Hoa Xà sơn đi ra, một chút đều không ra vẻ. Bởi vì nghèo, cho nên nàng biết mình nên làm sao để bản thân có thể sinh tồn. Nhưng đáy lòng lại rất hiền lành: "Ta ngủ giường ngươi, vậy ngươi ngủ nơi nào nha?"
Con mắt của Trầm Dao Quân híp lại thành một kẽ hở, nàng vừa cười vừa trả lời: "Ta cùng Mỹ Nhân Nữ Phó ngủ chung nha!"
Lý Quý Hâm vừa nghe thấy liền tỉnh ngộ. Được rồi, người này chính là ở nơi này chờ nàng chứ đâu. Tiểu công chúa là không chút sợ hãi bị nàng dày vò. Thậm chí còn có cảm giác người này muốn được cọ xát để ăn chút đậu hủ chứ đâu, để xem điểm mấu chốt của nàng đến tột cùng là ở nơi nào.
Hoàng hậu kéo Lý Tấn Nhất qua một bên, giúp tiểu cô nương lau đi mồ hôi rồi vừa cười vừa hỏi: "Lại đây, nói cho sư cô nghe nào, ở Tây Lâm châu ngươi đã phát hiện ra được tin tức gì?"
Lý Tấn Nhất sửa sang ý nghĩ lại một chút, sau khi lược bỏ những gì mình đã phải chịu khổ ở Tây Lâm châu, nàng nghiêm túc trả lời: "Thời điểm ta vừa mới tới Tây Lâm châu cũng là lúc nơi này bắt đầu điều binh. Ta đã ở trước cửa quân phủ giả bộ ăn mày rất lâu... Được rồi, ta vốn cũng là một ăn mày. Ta phát hiện ra được bên trong ra ra vào vào rất nhiều quan viên, nghe nói đều là ở kinh thành tới. Kho binh khí cùng thuốc nổ ở trong quân phủ của Tây Lâm châu cũng được di dời, hẳn không phải chuyển về phía quân đội Tây Châu. Dựa theo lời sư tỷ gợi ý cho ta, ta đã phát hiện ra người này." Từ trong ngực, Lý Tấn Nhất lấy ra một bức họa.
Mấy người cùng nhìn thật lâu, nhưng không một ai tưởng tượng ra nổi nên đành phải hỏi: "Đây là do ngươi vẽ?"
Lý Tấn Nhất gật đầu một cái.
Tiếp đó tất cả mọi người đều cùng phá lên cười, tiếng cười của Trầm Dao Quân là lớn nhất: "Ha ha ha ha... Tấn Nhất là tay vẽ có linh hồn nha!"
Người được vẽ trên bức họa này, ngoại trừ Lý Tấn Nhất là người có thể tự mình hình dung ra, còn lại ai xem cũng không hiểu. Rõ ràng đây là người, nhưng dáng dấp lại không khác gì người sói vậy. Lý Tấn Nhất bĩu môi: "Thật sự người này lại xấu như vậy hay sao? Ta đã phải phí hết công sức mới đem bức họa vẽ ra. Các ngươi nên biết rằng ở Hoa Xà sơn chỉ có chó sói chứ không có người. Ngay từ khi còn nhỏ ta cũng chỉ biết hướng về phía chó sói vẽ một chút, ta cảm thấy bức họa này đã vượt qua khả năng của ta rồi, các ngươi không được phép cười!"
Cả mấy người lập tức đình chỉ tiếng cười. Lý Quý Hâm đưa tay vuốt tóc Lý Tấn Nhất: "Rất được, vẽ rất tốt! Không cười nữa, ngươi nói tiếp đi."
Lý Tấn Nhất chỉ tay vào bức họa rồi bắt đầu giải thích mi mắt miệng mũi của người trong bức họa: "Này nhé, dáng dấp của người này còn tạm được, cặp mắt đào hoa, mũi cao, lông mày rậm. Thường ngày hay mặc y phục màu trắng, vũ khí tùy thân là một thanh dao găm, bất quá theo ta quan sát được thì kiếm thuật của hắn cũng không tệ. Trừ thống lĩnh quân đội Tây Lâm châu phủ là Trần Thụy Mãnh ra, còn lại vẫn là nghe theo hắn. Ba ngày trước đây khi ta từ Tây Lâm châu lên đường, ta phát hiện ra hắn nhận được một phong thư sau đó lén rời khỏi Tây Lâm châu phủ."
"Khi ta đi theo hắn một đoạn đường thì thấy sau khi hắn rời khỏi Tây Lâm châu phủ liền đi về hướng Vĩnh Thành." Lý Tấn Nhất nói rất kiên định.
"Vĩnh Thành..." Hoàng hậu khẽ cau mày: "Đức Phi bây giờ cũng đang ở Vĩnh Thành. Chẳng lẽ, mục tiêu của hắn là Quý lão tướng quân?"
Cặp lông mày của Trầm Dao Quân tức khắc nhíu lại: "Quý lão tướng quân trước đây trấn thủ phía nam, hiện tại quyền chủ chưởng doanh trại quân phương nam hầu hết đều là môn sinh của Quý lão tướng quân, chẳng lẽ hắn đây là chuẩn bị lôi kéo Quý lão tướng quân để bắt đầu ra tay đoạt vị?"
Nhìn Trầm Dao Quân nghiêm túc như vậy, Lý Tấn Nhất lập tức sửng sốt: "A... A... A... Tại sao Quỷ nhát gan công chúa lại đột nhiên không ngốc nữa vậy?"
Lâu nay Lý Tấn Nhất vẫn cho rằng Trầm Dao Quân là kẻ ngốc, bây giờ lại nhìn thấy công chúa ngốc biến thành người bình thường như vậy, thực sự là nàng đã bị đả kích không nhỏ.
Trầm Dao Quân tức khắc che miệng lại, một lát sau lại biến thành một người ngu: "À, đầu óc của A Dao lúc tốt lúc xấu. Hiện tại đã lại không tốt rồi. Tấn Nhất, chúng ta đi vào vườn hoa đếm con kiến có được không? Trong vườn hoa có rất nhiều con kiến nha!"
Rốt cuộc Lý Tấn Nhất lại không phải là một kẻ ngốc, nên nàng lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Người của Hoa Xà sơn đều là những người thông minh, Lý Tấn Nhất cũng không ngoại lệ.
Nàng đưa một tay nắm lấy bàn tay kia của mình quét qua quét lại trên mặt Trầm Dao Quân: "Quỷ nhát gan công chúa, ngươi gạt người ta! Ta sẽ không thèm chơi với ngươi nữa! Ngươi là tên lường gạt! Tên lường gạt! Hừ!"
Cho tới bây giờ trong Phượng Linh điện chưa từng náo nhiệt như vậy bao giờ. Thanh Thư bưng một rổ trái cây đã được rửa sạch đặt lên bàn, đứng ở một bên cười trộm.
Lý Tấn Nhất cầm lên một trái táo gặm "rắc" một cái: "Ta lại cảm thấy, cũng chưa chắc hắn đi Vĩnh Thành là để tìm Quý tướng quân. Dẫu sao, muốn từ Tây Lâm châu trở lại kinh thành cũng phải đi qua Vĩnh Thành. Gần đây trong cung, trên triều đình không có xảy ra chuyện gì lớn đấy chứ?"
Ánh mắt của những người còn lại đều nhau tập trung ở trên người hoàng hậu. Cây quạt trong tay hoàng hậu ung dung phe phẩy, không một chút vội vã: "Đương nhiên là có rồi. Thời gian trước đây Thái tử chủ trương đem dòng sông Tứ Thủy chảy về hướng Tây Lâm châu tu sửa lại, mà thủy lợi của khu vực kia lâu nay vẫn luôn do triều đình nắm giữ. Từ trước cho tới bây giờ chưa từng xảy ra tranh chấp lớn như vậy, khi mà có cả một nhóm đại thần cùng nhảy ra ngăn cản việc nắn sửa dòng sông này. Theo như ta thấy thì nhóm người này đều là thân tín của hoàng thượng, vì Tây Lâm châu mà chuẩn bị."
Cho tới bây giờ hoàng hậu đều chưa từng một lần ra mặt can thiệp việc triều chính, mà chỉ là âm thầm xuất thủ.
Trên căn bản là phải thăm dò cho thật rõ ràng việc hoàng đế vì Tây Lâm châu mà an bài nhân thủ, như vậy thì mới có thể bốc thuốc đúng bệnh.
"Vậy thì đúng rồi!" Con mắt Lý Tấn Nhất chuyển một vòng: "Người nọ đã đi qua dòng sông Tứ Thủy. Theo như ta nghe ngóng được từ những người chung quanh hắn thì hình như hắn kêu là công tử Du."
"Du?" Hoàng hậu nhỏ giọng thì thầm nhắc lại, sau đó nàng quay đầu sang nói với Lý Quý Hâm: "Theo như tin tức ta thu được, binh lực ở Tây Lâm châu đã có thay đổi một vài nơi. Trong một lần thượng triều Hoàng thượng đã nói rằng gần đây sẽ có Đại tướng của Tây Lâm châu tới kinh thành. Nếu ta đoán không lầm, nhất định đối phương sẽ hồi kinh trong đội ngũ này."
"Đem tin tức này chuyển tới cho Trầm Vân Tân!" Ngay lập tức Lý Quý Hâm đưa ra biện pháp: "Chúng ta vẫn không thể chính diện xuất thủ, nhưng mà Trầm Vân Tân thì nhất định sẽ không nhẫn nại được."
Hoàng hậu gật đầu một cái: "Tìm một họa sĩ đáng tin cậy rồi dẫn hắn tới đây. Dựa theo lời tả dáng vẻ của Tấn Nhất, đem người kia vẽ ra cho ta."
Ưu thế lớn nhất của Lý Tấn Nhất là đang còn nhỏ, chưa ai biết mặt, võ công cao, nên sẽ rất ít người sẽ chú ý tới nàng. Theo tính toán của hoàng hậu, Trầm Vân Tân cùng Thang Vệ Quốc hẳn còn chưa biết đối thủ của bọn họ là ai.
Chờ đến khi họa sĩ vẽ xong, thời điểm đưa cho Lý Tấn Nhất nhìn thử, Lý Tấn Nhất không ngừng vỗ tay bạch bạch bạch: "Di, ngươi cũng đâu có nhìn thấy hắn nhưng tại sao lại có thể vẽ giống như thật vậy? Nếu không ngươi hãy giúp ta vẽ một chút đi. Ta sẽ học rất nhanh. Như vậy thì có được không? Có được không?" Một khi giữ chặt được ai đó, Lý Tấn Nhất đều phải nói với người ta không dưới một câu. Họa sĩ nộp lên vẽ, bước chân thật nhanh vội vàng cách xa đứa nhỏ nói nhiều kia.
Hoàng hậu vừa đưa tay vuốt ve chỏm tóc ngây ngô của Lý Tấn Nhất vừa mỉm cười: "Tấn Nhất tuyệt vời như vậy, sư cô khen thưởng ngươi một đồ chơi nho nhỏ có được hay không?"
Lý Tấn Nhất vừa chớp đôi mắt to vừa gật đầu: "Như thế thì quá tốt! Ta muốn có đồ chơi mới mà Quỷ nhát gan công chúa chưa từng được chơi qua, là cái loại độc nhất vô nhị ấy!"
Trầm Dao Quân ôm lấy cánh tay Lý Quý Hâm cùng Lý Tấn Nhất đáp trả: "Ta mới không hiếm lạ gì đồ chơi nha! Ta chỉ hiếm lạ Mỹ Nhân Nữ Phó mà thôi. Bao nhiêu đồ chơi đều cho ngươi hết cả, còn Mỹ Nhân Nữ Phó thì thuộc về ta!"
"Sư tỷ là của ta!" Có cái bắp đùi vàng này của hoàng hậu rồi, bây giờ thì Lý Tấn Nhất thấy mình không phải chịu sự dụ dỗ bởi thức ăn ngon cùng đồ chơi của Trầm Dao Quân nữa. Nàng thẳng thẳng cái eo để cướp sư tỷ: "Sư tỷ là của ta ta ta! Ngươi cùng ta cướp sư tỷ thì ngươi chính là công chúa xấu xa! Có bản lĩnh ngươi buông sư tỷ của ta ra, chúng ta tới đánh một trận!"
Trầm Dao Quân lập tức buông tay ra, cũng chống nạnh không chịu cam lòng yếu thế: "Tới đánh a! Không được dùng võ công! Không được dùng nội lực! Không được dùng vũ khí!"
Vừa dứt lời thì đã bị Lý Tấn Nhất dùng một tay xốc lên làm cho nàng ngã nhào vào trong ngực Lý Quý Hâm...
Gần như ngay lập tức con mắt Trầm Dao Quân lệ nóng doanh tròng: "Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao té đau!"
Lý Quý Hâm thì cau mày không vui: "Tấn Nhất, tại sao lại có thể thật sự động thủ?"
Lý Tấn Nhất buông thõng hai tay: "Ta đem Quỷ nhát gan công chúa đưa đến trong ngực sư tỷ rồi đó thôi! Quỷ nhát gan công chúa hẳn nên cảm ơn Tấn Nhất có phải hay không? Ta thấy mình thật đúng là người ngoan ngoãn, vậy nên tối nay ta sẽ ngủ ở trên giường của Quỷ nhát gan công chúa!"
Nghĩ lại Trầm Dao Quân lại thấy, được rồi, mình hẳn nên để lại món ngon trò lạ cho Tấn Nhất, nhìn nàng hiểu cho mình đến vậy kia mà!