[BHTT] Đế Sư

Chương 23-2: Hóa ra hung thủ là (2)




Lý Quý Hâm từ nhỏ lớn lên ở Hoa Xà sơn, nên đối với địa hình núi non của Đông Châu phải nói là ít nhiều vẫn có hiểu biết.

Việc nhà gỗ nhỏ xuất hiện một lúc nhiều rắn độc như vậy, nhất định là đã bị người nào đó cố ý bắt từ nơi khác đưa tới. Chỉ trong một thời gian ngắn mà bắt cho được một lượng lớn rắn độc như vậy cũng chỉ có thể tìm tới Bắc Hóa sơn, nơi có rắn độc tụ tập nhiều nhất. Rất hiếm khi gặp được người sinh sống ở Bắc Hóa sơn, vậy nên đi lên sẽ không bị phát hiện, nhưng lại khắp nơi hung hiểm, muốn bắt cho được rắn, rất khó bảo toàn được cái mạng nhỏ.

Đàn rắn độc từng tấn công nhà gỗ nhỏ có đến hàng trăm con, để bắt cho được chừng đó con rắn độc, nhất định là hung thủ đã phải sử dụng đến rất nhiều nhân lực. Mà đối với việc đi bắt cho được hơn một trăm con rắn độc ở Bắc Hóa, cho dù người đó có là Lý Quý Hâm nàng tự mình ra tay thì cũng không thể bảo đảm an toàn tính mạng, huống chi chỉ là người thường.

Cho nên nàng kết luận, nhất định đã có người chết ở Bắc Hóa sơn.

Trong cung có rất nhiều người, chết đi một hai người cũng không dễ dàng bị người ta phát hiện ra.

"Không cần phải đi Bắc Hóa sơn." Lý Quý Hâm vừa cười vừa nói: "Chỉ cần đi Cẩm Tú cung là được rồi."

"Vì sao?"

"Nếu ở Cẩm Tú cung đã xuất hiện bầy rắn, khó tránh khỏi việc không có người bị rắn cắn bị thương." Lý Quý Hâm cười đến là thâm thúy.

"Có phải nữ phó cảm thấy, hung thủ là người của Cẩm Tú cung?"

Lý Quý Hâm cười một tiếng, mặc kệ người đó có là ai, tóm lại không thoát được quan hệ với Cẩm Tú cung.

Hơn nữa, nếu bàn về mối thù giữa Đức Phi và... Sau khi đã đọc xong toàn bộ cuốn sách bách khoa toàn thư về hậu cung kia rồi, thì thấy được là mối hận thù giữa Lương Phi cùng Đức Phi là sâu sắc nhất chứ đâu.

Thanh Thư đang định rời khỏi thì Lý Quý Hâm đã đứng lên: "Từ từ đã! Chính ta sẽ đi."

Thanh Thư cùng công chúa ngốc trố mắt nhìn nhau, công chúa ngốc gật đầu một cái, nàng mới lại quay vào.

Chờ cho đến khi Lý Quý Hâm đi rồi, Thanh Thư mới mở miệng: "Công chúa!"

"Để cho nàng đi!" Trầm Dao Quân lại tỏ ra không chút để ý mà trả lời.

"Nếu thật sự đó là người của Cẩm Tú cung..." Thanh Thư có chút do dự: "Ngài cũng biết rồi đó, vô luận là ai, nếu đã dính líu đến Cẩm Tú cung, chính là có dính líu đến Thái tử. Một khi đã chọc vào, đây chính là đang ép Thái tử xuất thủ."

"Nếu như hắn quyết án binh bất động, vậy thì hết thảy những việc đã làm đã không còn có ý nghĩa." Trầm Dao Quân khép sách lại: "Rắn ở trong Cẩm Tú cung là do mẫu hậu bảo ngươi thả vào?"

Thanh Thư cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Trầm Dao Quân liền vừa cười vừa nói: "Lừa gạt cái gì chứ? Ngươi cho là nữ phó sẽ không biết đó là hai nhóm người khác nhau hay sao? Ngươi cho là nàng sẽ không biết việc đào hố trước cửa Cẩm Tú cung để thả rắn chính là để cho nàng đem sự chú ý chuyển sang Cẩm Tú cung? Ngươi cho là nàng không biết là ngươi phụng lệnh mẫu hậu nên mới đi làm?"

"Đây là..."

"Nàng chưa nói ra, là bởi vì bầy rắn này không có độc, không làm thương tổn được đến người khác, vậy nên mới mở một con mắt nhắm một con mắt, thực tế thì nàng đã sớm đoán ra được rồi." Trầm Dao Quân đưa tay chống cằm nở một nụ cười yếu ớt: "Không cần quá căng thẳng! Mẫu hậu làm như vậy cũng không có cái gì không đúng. Bởi kẻ nào muốn hại Dục Tú cung kẻ đó phải chết! Ai cũng không ngoại lệ!"

Trong ánh mắt trong vắt của công chúa ngốc có một tia sáng mãnh liệt. Đã quen với bộ dáng giả điên giả ngốc của nàng rồi, bây giờ đột nhiên thấy nàng như vậy hơi có chút làm cho người ta không quen.

Vào lúc này, Lý Quý Hâm vẫn đang trên đường đi tới Cẩm Tú cung.

Vào buổi tối bọn người nha hoàn cùng thái giám cực ít đi ra ngoài, suốt đường đi của nàng chỉ có tiếng chim cú làm bạn. Thật hiếm thấy được cảnh ban đêm thanh tĩnh như vậy, nhưng nhất định là nó không an tĩnh.

Nơi này cách Dục Tú cung chẳng qua chỉ một nén hương mà thôi. Đúng lúc này không biết từ đâu đột nhiên có mấy người nha hoàn hoảng loạn chạy tới, thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy cả người đi đường, một người trong số đó lao vào trước mặt Lý Quý Hâm.

Ngay sau đó nàng đỏ mặt quỳ sụp xuống đất: "Đại nhân tha mạng!"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lý Quý Hâm thầm kêu một tiếng không tốt.

"Cẩm Tú cung lại bị rắn độc tấn công một lần nữa, chúng đã cắn bị thương mấy tên thái giám rồi. Bây giờ tính mệnh bọn họ đang bị đe dọa. Lương Phi nương nương để cho chúng ta đi tìm thái y." Mấy người nha hoàn há miệng run rẩy trả lời.

Lý Quý Hâm hơi ngẩn người ra. Không xong rồi!

Nàng buông tha mấy người nha hoàn, lập tức hướng về phía Cẩm Tú cung vọt tới!

Sắc mặt của mấy người thái giám bị rắn độc cắn ở trong Cẩm Tú cung đã trở nên tái xanh, hơi thở thoi thóp. Khi Lý Quý Hâm đi đến, Lương Phi đang ở nơi đó đi tới đi lui, mặt lộ vẻ lo lắng.

Nàng vốn cho là thái y tới, mà không ngờ được người tới lại là Lý Quý Hâm.

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Ta nghe nói Cẩm Tú cung lại bị rắn tấn công, biết đâu lần này lại là rắn độc, cho nên mới tới nhìn một chút." Lý Quý Hâm vẫn treo lên nụ cười nhàn nhạt: "Ta lớn lên ở Hoa Xà sơn, đối với độc tính của rắn độc vẫn là có chút hiểu biết, nếu như Lương Phi nương nương không ngại, không bằng để cho ta đi nhìn một chút."

Lương Phi trầm tư mất một lúc, nàng không tín nhiệm Lý Quý Hâm.

Lý Quý Hâm cũng không giận: "Chẳng lẽ là nương nương sợ bị ta phát hiện ra cái gì?"

Sắc mặt Lương Phi trầm xuống: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"

"Các thái y sẽ không chữa bệnh cho thái giám." Trong nụ cười của Lý Quý Hâm như ẩn giấu một cây đao: "Lương Phi nương nương vẫn quyết định từ ngàn dặm xa xôi để cho nha hoàn đi thái y viện tìm thái y, nhưng trong lòng sớm đã hiểu được mấy người này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù thái y có nguyện ý xuất thủ đi nữa, chờ cho tới khi làm xong một lượt đi một lượt về, độc tính cũng đã sớm đi sâu vào trong ngũ tạng lục phủ. Theo ta thấy, nhìn thế nào cũng có chút kỳ quái đây?"

Ban đầu khi nhà gỗ nhỏ bị rắn độc công kích, có cung nữ đi ngang qua đã bị độc rắn cắn, lúc đó Trường Tề cũng chỉ nhìn với vẻ mặt có chút hả hê. Không chỉ có như vậy, nàng còn nói một câu: sao người bị cắn chết không phải là Lý Quý Hâm? Cho nên Lý Quý Hâm mới không tin, Lương Phi nương nương có thể dạy ra một công chúa như vậy mà trong xương lại là một người hiền lành. Nàng làm như vậy, bất quá cũng chỉ là diễn trò cho người ngoài nhìn, để chứng minh rằng Cẩm Tú cung của nàng xác thật là người bị hại.

Nếu như hung thủ đúng thật là người của Cẩm Tú cung, nhưng với tư cách là người bị hại, đương nhiên sẽ khiến cho người ta loại bỏ sự hoài nghi, như vậy mũi dùi sẽ lập tức hướng về Dục Tú cung.

Lý Quý Hâm là người thông minh đến như thế rồi, nên chỉ nói một câu, điểm đến thì ngưng.

Nếu Lương Phi lại vẫn tiếp tục không muốn để cho nàng đi xem những người bị thương kia, đó mới chính là trong lòng thật sự có quỷ.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Lương Phi quyết định tránh ra nhường cho nàng một lối đi: "Tùy ngươi thôi."

Lý Quý Hâm tiếp tục cười cười, nàng đi nhìn những người bị thương.

Lương Phi không biết được y thuật của Lý Quý Hâm như thế nào.

Thật ra thì nàng cũng không hiểu gì về y thuật, nhưng bởi vì trên núi Hoa Xà sơn thường có nhiều loại rắn, bởi vậy mà tương đối hiểu biết về các vết thương do rắn độc cắn.

Mấy tên thái giám sớm đã chỉ còn thoi thóp, sau khi xem qua Lý Quý Hâm liền biết, độc này đã không còn cách nào chữa được.

Nguyên nhân rất đơn giản, độc này không phải vừa mới trúng, mà là trúng đã thật lâu.

Nàng liền đứng lên: "Sau khi đã thấy mấy người này, ta lại nhớ tới cái thi thể mới được Thanh Thư mang về từ Bắc Hóa sơn vào sáng hôm nay. Cũng là một thái giám, chẳng qua là mặt mũi đã biến dạng hoàn toàn. Không biết là người của cung nào làm mà lòng dạ lại ác độc như vậy."

Lương Phi tỉnh bơ trả lời: "Ai biết đâu đấy! Xem ra tối nay sẽ phải cho Thanh Tước đem toàn bộ Cẩm Tú cung rắc lưu huỳnh khắp nơi rồi. Theo ta thấy thì nơi ở của An Ninh công chúa cũng không yên ổn đâu, vì vậy mà ngươi cũng nên cẩn thận."

Lý Quý Hâm liền gật đầu mỉm cười: "Đa tạ Lương Phi nương nương quan tâm."

Nói xong nàng liền trở về An Ninh các, vừa thấy nàng Thanh Thư liền tiến lên hỏi: "Thế nào?"

"Địch nhân quá xảo quyệt, ý đồ làm xáo trộn tai mắt của ta." Nàng ngồi xuống nhấp một miếng nước trà: "Đã đi trễ một bước, nhưng không sao."

"Có biện pháp rồi sao?" Công chúa ngốc trợn mắt lên nhìn, đôi mắt to trong veo như hai gọt nước. Đột nhiên nàng xán lại gần: "Mỹ Nhân Nữ Phó phải bắt cho được hung thủ đã thả rắn đó nha. Sau đó thì treo ngược hắn lên đánh cho một trận!"

Lý Quý Hâm bị công chúa ngốc là cho sợ hết hồn: "Khi người lớn nói chuyện, trẻ nít không nên chen miệng vào. Đọc sách đi!"

Công chúa ngốc nhất thời mất mát ngồi xuống lật lật sách: "Ta mới không phải trẻ nít đâu. A Dao chỉ nhỏ hơn Mỹ Nhân Nữ Phó chừng bảy, tám tuổi. Nhất định là Mỹ Nhân Nữ Phó chê A Dao quá nhỏ, cho nên mới không thích A Dao."

Lý Quý Hâm đỡ trán: "Chờ đến bao giờ A Dao cập kê, lúc đó mới trở thành người lớn."

Công chúa ngốc nhất thời lộ ra một hàng răng, cười đến vô cùng vui vẻ: "Vậy thì không đến mấy tháng nữa, A Dao liền cập kê rồi!"

Lý Quý Hâm sờ đầu của nàng một cái: "Đi ngủ đi. Buổi tối hôm nay ta còn có chuyện phải làm."

Cái đầu của công chúa ngốc gật nhanh như gà con mổ thóc: "Vâng! Sáng mai A Dao còn phải đi Quốc Văn quán để học chứ đâu!"

Công chúa ngốc tỏ ra nghe lời như vậy, lại làm cho Lý Quý Hâm không khỏi cảm thấy hoài nghi: tại sao ba trăm bảy mươi chín nữ phó trước đây lại không có một ai thấy được công chúa ngốc cũng có lúc rất khả ái. Dĩ nhiên, lương bổng lại càng đáng yêu hơn.

Khi đêm chuyển sang canh ba, cả hoàng cung chìm trong đêm tối âm u. Theo lời của những người già thì, đây là khoảng thời gian thường có một hồn quỷ xuất hiện, nếu ai có thể chất âm hư, sợ là sẽ bị hồn quỷ bắt đi.

Cho nên khi mà đại đa số người đều đã vào trong giấc mộng cùng Chu công gặp gỡ thì chỉ có Lý Quý Hâm vẫn ngồi tĩnh tọa ở trên giường.

Thần thức của nàng một mực đặt ở bốn phía An Ninh các, lắng nghe từng động tĩnh của nơi này.

Đã rất lâu rồi không thấy người mặc bộ y phục màu đen kia xuất hiện, nhưng nàng có dự cảm, tối nay người nọ sẽ đến An Ninh các.

Vì cái thi thể bị rắn cắn chết ở trên Bắc Hóa sơn kia.

Mặc kệ cho thi thể này là thật hay là giả, dù sao người đó cũng phải tới dò xem thực hư ra sao. Huống chi đối phương lại có thân thủ bất phàm, mà những người càng có bản lãnh, lá gan lại càng lớn.

Gió thổi đến trong đêm yên tĩnh, tiếng lá cây vang lên xào xạc, trong mơ hồ, nàng còn có thể nghe được tiếng ngáy nho nhỏ từ trong phòng công chúa ngốc truyền tới. Xen lẫn vào đó còn có các loại thanh âm khác, và, tiếng bước chân ai đó đang cố giấu đi.

Tới rồi!

Lý Quý Hâm bừng mở mắt ra, trên mặt là nụ cười cực kỳ đắc ý.

Nàng bước xuống khỏi giường, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cửa.

An Ninh các vốn là cái nơi không lớn lắm. Nơi được Thanh Thư cất giữ cái thi thể vừa được nàng đem về kia, cũng chỉ có căn phòng chứa đồ của An Ninh các, nơi đó đồ lặt vặt không nhiều lắm.

Căn phòng chứa đồ cửa bị người nào đó lặng lẽ đẩy cánh cửa ra. Trước tiên hắc y nhân mở cửa sổ ra đã, sau đó mới đi đến chính giữa phòng, tựa hồ là để tiến về phía cái quan tài đang chứa bộ thi thể kia.

Ngay tại đây hắn đưa tay đẩy ra cái nắp của quan tài, sau đó thò hẳn đầu vào nhìn quanh một lượt. Bên trong là một bộ thi thể với mặt mũi đã bị hư rữa hoàn toàn, trên người vẫn đang còn mặc bộ y phục dành cho thái giám của Cẩm Tú cung. Người này hoàn toàn bị cả kinh, ngay lập tức hắn định đem thi thể này rời đi!

Ngoài cửa thổi tới một cơn gió lốc, kiếm quang như một tia chớp xét gió lao tới, hướng vào tử huyệt của người áo đem đâm tới. Lý Quý Hâm xuất hiện, nét mặt không một chút đổi sắc, lạnh lùng giống hệt như thanh kiếm trong tay nàng vậy.

Hắc y nhân đã sớm nghi ngờ tới việc có người gài bẫy để cho hắn sẩy chân. Dùng cái thi thể cản một đường kiếm, hắn hướng về phía cửa sổ vừa mới được mở ra kia, với ý đồ nhảy ra ngoài chạy trốn.

Làm sao Lý Quý Hâm lại có thể cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn đây? Thanh kiếm trong tay nàng đưa ngang một cái, cứ thế ép hắn từ bên cửa sổ phải quay trở lại!

"Chờ ngươi từ rất lâu rồi!" Lý Quý Hâm nhàn nhạt mở miệng.

Nhưng đối phương lại không đáp lời. Bởi vì vẫn phải ôm giữ thi thể, hành động bất tiện, hắn đành chỉ có thể lấy thủ thay công, tìm kiếm thời điểm thích hợp để chạy trốn. Lý Quý Hâm thật xứng là chân truyền võ công của phu nhân Hoa Xà, nàng gắt gao kìm giữ đối phương lại!

Hắc y nhân dùng một cước đạp cái quan tài ở giữa phòng về phía Lý Quý Hâm. Cả cái quan tài bị Lý Quý Hâm dùng một kiếm đập nát, sức trùng kích lớn đến nỗi cuốn lên một trận bụi mù bay khắp bốn phía. Hắc y nhân và nàng vẫn không hề hấn gì.

Trên lầu của An Ninh các, công chúa ngốc mở mắt ra: "Thanh Thư!"

"Có mặt." Trong bóng tối là tiếng Thanh Thư trả lời.

"Người đã tới rồi chăng?" Nàng vừa cười vừa nói: "Xuống giúp Mỹ Nhân Nữ Phó một tay, đừng để người này trốn thoát, khiến cho Mỹ Nhân Nữ Phó phải lãng phí một đêm một cách vô ích."

"Đã biết!"Từ trên lầu Thanh Thư lập tức đi xuống thật nhanh.