[BHTT] Đế Sư

Chương 2: Tất cả đều là kịch bản




Duyên phận chính là sự việc vốn không thể tưởng tượng trước như vậy đấy. Công chúa ngốc đem Lý Quý Hâm trở thành một kẻ ngốc, kẻ ngốc thật sự thì cực kỳ vui vẻ quơ chân múa tay, còn Lý Quý Hâm ở một bên tỏ vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.

Nhưng mà, vì thanh chủy thủ Diệt Thế, nàng nhịn...

Hoàng Hậu nương nương dùng lời thật thấm thía mà nói: "Ngươi cùng Trường Ninh của bổn cung duyên phận không cạn, Trường Ninh bình thường có hơi khác người một chút, nhưng nàng vẫn là cái hài tử, rất nhiều khi ngươi sẽ phải nhường nàng một chút, không nên trái ý nàng. Ở nơi này của bổn cung làm việc, chỗ tốt là không để cho ngươi phải chịu thiệt, là đệ tử của phu nhân Hoa Xà hẳn là có thất khiếu linh lung tâm*, vậy nên chắc ngươi đã hiểu ý tứ trong lời nói của bổn cung?"

Lý Quý Hâm nghĩ đến việc giữ lại Diệt Thế, nàng gật đầu trả lời: "Hiểu."

* Thất khiếu linh lung tâm: Trái tim có bảy lỗ rất quý

Người khác sẽ không vì năm đấu gạo mà phải khom lưng, nàng lại vì một thanh chủy thủ, nếu không thì thiếu chút nữa nàng đã từ bên cạnh bàn mà xông ra ngoài!

Vậy là ôm một bụng đầy nước mắt chua xót, nàng bị công chúa ngốc mang theo đi ra ngoài, trong lòng thật sâu mà lý giải mức độ quan trọng của tiền: Sư phụ, thực xin lỗi, đồ nhi đành phải bán mình đổi lấy gạo để tiểu sư muội có cái ăn, như vậy thì tiểu sư muội đã có thể cao lớn lên rồi...

Thông qua việc làm này, nếu có cuộc bình chọn mười nhân vật nổi bật nhất của Đông Châu, nàng cảm thấy nhất định là mình có thể được đề cử cho hạng mục "Sư tỷ đẹp nhất"!

Cái đẹp không chỉ là ở tâm linh, mà còn phải ở mặt mũi nữa. Đầu tiên, thân là nữ phó của Trường Ninh công chúa Thẩm Dao Quân, đương nhiên là nàng không thể ăn mặc trên người một bộ áo vải đắp đầy mụn vá mà rêu rao khắp nơi rồi. Nếu không khi đi ra ngoài nàng nhất định sẽ bị người ta chỉ trỏ: đẹp đẽ như Đông Châu mà người nghèo thiếu tiền quá mức, đến một bộ quần áo mà cũng mua không nổi!

Quần áo chính là mặt mũi. Vì đã quyết tâm muốn đem Lý Quý Hâm cải tạo thật tốt, công chúa ngốc để cho thị nữ luôn đi theo mình bên người là Thanh Thư mang người này đi chọn một bộ quần áo.

Thanh Thư là một cô nương dịu dàng, trên đường dẫn Lý Quý Hâm đi cùng mình còn không quên an ủi nàng: "Lý nữ phó không cần quá lo lắng. Ngươi là nữ phó thứ ba trăm tám mươi, vậy nên những việc cần làm tiếp theo là gì ta đều rõ ràng cả rồi."

"Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ba trăm bảy mươi chín nữ phó trước đây phải rời đi hay không?" Trong lòng Lý Quý Hâm là tiểu tâm linh mang đầy bi thương khi hỏi điều này.

Nhưng Thanh Thư lại chỉ cười cười: "Chờ Lý nữ phó đổi xong quần áo rồi đi gặp công chúa, đến lúc đó sẽ biết ngay thôi."

Rõ ràng là nụ cười này ôn nhu như nước, nhưng không hiểu sao Lý Quý Hâm lại cảm thấy bị thương tổn như trúng chiêu Bạo vũ lê hoa châm* vậy.

Con đường nàng phải đi dài nhất, không phải đường núi quanh co trên Hoa Xà Sơn, mà là kịch bản của mỹ nhân ôn nhu ở nơi kinh thành.

* Bạo vũ lê hoa châm: Tuyệt chiêu về dùng ám khí tẩm độc của phái Đường Môn đời Tam Quốc.

Thanh Thư chọn cho nàng một bộ váy áo màu thiên thanh, vì Hoa Xà phái nghèo đến rớt mồng tơi, cho nên từ trước đến nay nàng chưa từng được mặc một bộ váy hoa, dù chỉ là một cái váy hoa bình thường. Đổi xong bộ váy áo, soi vào gương rồi xoay một vòng, bao nhiêu buồn bực trong lòng do bị công chúa ngốc xem mình là kẻ ngu đều tan thành mây khói.

"Như vậy đi, ngay bây giờ ta sẽ mang Lý nữ phó đi gặp công chúa." Thanh Thư vừa che miệng cười vừa nói.

Công chúa ngốc đang ở sau vườn hoa, đúng vào thời điểm vườn hoa đang có muôn hoa đua thắm khoe hồng, còn nàng thì ngồi ở một bên bẻ cánh hoa. Chỉ đến khi nhìn thấy Thanh Thư mang theo Lý Quý Hâm lại đây, nàng mới đứng lên, hai con mắt nhìn chằm chằm Lý Quý Hâm phát ra muôn vàn ánh hào quang: "Cái mỹ nhân này chính là đồ ngốc ban nãy hay sao?"

Tâm tình tốt đẹp vừa đến với Lý Quý Hâm lại bay đi trong chớp mắt.

"Công chúa điện hạ, thần là nữ phó của ngài!" Vì chỗ bổng lộc một tháng mười lượng vàng, Lý Quý Hâm không thể không khom lưng uốn gối.

Công chúa ngốc mở ra đôi tay cười đến nỗi so với hoa nhi lại còn xán lạn hơn: "Cái mỹ nhân này thật đúng là đồ ngốc ban nãy rồi!"

Lý Quý Hâm: "..."

Thanh Thư nhanh chóng tiến lên hành lễ: "Công chúa, vị này chính là nữ phó mới của ngài. Lần này ngài không thể bướng bỉnh như trước đây nữa."

Công chúa ngốc đem miệng chu ra một cái, đầy mặt cái vẻ không cao hứng: "Các ngươi đều đã đổi cho ta vô số nữ phó rồi! Cái này mới không phải nữ phó của ta nha! Cái này là mỹ nhân của ta!"

"Lý nữ phó, xin hãy gánh vác trách nhiệm này." Thanh Thư đầy cõi lòng áy náy: "Công chúa luôn là như vậy đấy."

"Không sao! Không sao!" Mỗi khi giống như lúc này, nàng liền nghĩ tới Diệt Thế, nghĩ tới vàng.

Một nữ nhân chỉ vì tiền tài mà bán mình vào chốn hoàng cung thì không có tư cách đi cười nhạo một đồ ngốc!

Đúng vào cái lúc này, đột nhiên công chúa ngốc muốn từ trong biển hoa chạy tới đây, chỉ tiếc là chân của nàng lại ngắn, sau một cú lảo đảo cái đầu liền biến mất trong biển hoa.

Nếu như không để ý đến sự thật Thẩm Dao Quân là một đồ ngốc thì cái cảnh tượng kia nhất định là mỹ lệ động lòng người.

Sắc trời dần buông, Gió nhẹ đùa giỡn, Hương bay khắp chốn, Mỹ nhân như tranh. Một cô công chúa tuổi vừa chừng 15-16 tuổi mặc bộ váy màu vàng nhạt rong chơi giữa một biển hoa toàn là thược dược cùng kim tước, vì không cẩn thận mà ngã lộn vòng một cái, vạt áo hỗn độn tóc bay với gió.

Nhưng mà, vấn đề ở chỗ, mỹ nhân ở giữa biển hoa này lại là một kẻ đại ngốc, vậy nên ngay tức khắc bức họa mỹ nhân kia liền bị vấy mực.

Thanh Thư lập tức chạy qua muốn đem công chúa ngốc nâng dậy, nhưng công chúa ngốc lại khóc lóc không chịu ngồi dậy: "Anh anh anh... A Dao bị ngã đau! A Dao muốn được mỹ nhân ôm ấp, hôn hít, nâng lên cao thì mới bằng lòng rời khỏi đây!"

Thanh Thư liền dừng ở bên cạnh công chúa ngốc, nàng đầy cõi lòng áy náy khi nói với Lý Quý Hâm: "Không phải Lý nữ phó đã hỏi ta 379 cái nữ phó trước đây là ra đi như thế nào hay sao?" Nàng nhìn nhìn công chúa ngốc: "Ngài hãy nhìn xem..."

"Ách... Hôn hít? Ôm một cái? Nâng lên cao?" Lý Quý Hâm cao giọng nhắc lại một lần nữa: "Dâm loạn công chúa còn không phải sẽ bị chém đầu hay sao?"

"Đã có 50 người nói thế nào cũng không chịu làm theo ý của công chúa nên sau khi nhậm chức chỉ mất khoảng thời gian uống hết chừng một chén trà nhỏ đã bị bãi miễn." Thanh Thư buông tay: "Ở trong cung, ngoài chính lệnh ra, ý muốn của Trường Ninh công chúa chính là chân lý."

Lý Quý Hâm lại nghĩ đến cây chủy thủ Diệt Thế, nghĩ đến những đồng tiền có ánh vàng rực rỡ, sau đó mới đi qua ngồi xổm xuống.

Ánh mắt của công chúa ngốc trong suốt sáng long lanh, gương mặt của công chúa ngốc trắng mịnh, mượt mà, làn da của công chúa ngốc nõn nà, đôi môi của công chúa ngốc đỏ hồng, căng mọng.

Nhưng điều kiện trước hết là không được để ý tới khóe miệng của công chúa ngốc đang chảy ra nước miếng...

Lý Quý Hâm đỡ trán thở dài, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nên chỉ có thể dùng đến đại chiêu!

Mà đại chiêu của nàng là, đem công chúa ngốc mà tưởng tượng thành cây chủy thủ Diệt Thế nàng yêu nhất trên đời kia...

Đúng vào thời khắc này, Thanh Thư lại yếu ớt mở miệng: "Năm mươi cái nữ phó kia cũng chỉ vì thân thể quá mức suy nhược ôm không nổi công chúa nên mới bị bãi miễn."

Thân là đồ đệ văn võ song toàn của phu nhân Hoa Xà, Lý Quý Hâm nhìn nhìn công chúa ngốc ở dưới chân đang ngẩng đầu si ngốc nhìn chính mình, vì một trăm nữ phó trước đây đã phải rời khỏi nơi này mà tuôn rơi dòng nước mắt chua xót.

Nghèo hèn có thể di, uy vũ có thể khuất, phú quý có thể dâm*, Lý Quý Hâm cúi người xuống, vỗ nhẹ lên trên trán công chúa ngốc, khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng hôn lên đó, sau đó ôm nàng lên.

Công chúa ngốc cảm thấy thỏa mãn mà bò lên phía trên người nàng. Thanh Thư tiếp tục ở một bên giải thích: "Điều phải chú ý vào thời điểm này là, đã có 88 cái nữ phó đã lập tức trốn khỏi hiện trường đúng vào thời khắc này."

* Nguyên gốc: "Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất," (Tức là giàu sang mà không hoang dâm, nghèo hèn mà không đổi chí khí, gặp uy vũ không khuất phục).

Lý Quý Hâm còn chưa kịp nghĩ ra ẩn ý trong lời nói của Thanh Thư, nhưng xưa nay vốn là người có võ nghệ cao siêu, tính cảnh giác cực cao nên nàng cảm nhận được trên đỉnh đầu có một luồng gió lạnh rào rạt ập đến!

Có người đánh lén mình! Nguy hiểm!

Chỉ ở trong nháy mắt kia, Lý Quý Hâm lập tức nhận ra trách nhiệm của một cái nữ phó đang mang trên mình, chính là phải bảo vệ công chúa ngốc!

Vì thế nàng lập tức đem công chúa ngốc đang trèo trên người mình xách xuống rồi làm một cú xoay người ở trên không trung 360 độ sau đó dùng mũi chân nhẹ nhàng dừng lại mà không cần tiêu tốn bao nhiêu sức lực!

Cùng với đó là tiếng thét chói tai của Thanh Thư cùng tiếng kêu rên của người trong ngực...

Vật thể đánh lén nàng không biết đã đi nơi nào, nàng hiện tại thực an toàn... Mà một tiếng kêu rên kia là của công chúa ngốc vốn bị nàng xách xuống từ trên đỉnh đầu, bởi vì vào giờ này khắc này, có một cây trâm cắt qua ngón tay của nàng, trên ngón tay trắng nõn ấy đang rỉ ra một vết máu nhợt nhạt.

"Công chúa!" Thanh Thư lập tức đi lên giúp nàng băng bó.

Lý Quý Hâm ngồi xổm xuống một bên làm ra vẻ quan tâm: "Ai? Ai đã đánh lén công chúa? Là do thần đã bảo hộ công chúa không chu toàn, mong công chúa hãy giáng tội!"

Đúng là như vậy, nàng đang mừng thầm trong lòng nha. Đừng nói chi kẻ hèn công chúa ngốc này, chính là cao thủ đứng đầu giới giang hồ có xuất hiện ở trước mặt nàng cũng không nhất định có thể làm nàng bị thương, dù chỉ là một phân một hào. Vậy nên việc một tên ngốc dùng một cây trâm công kích, đối với nàng mà nói, là chuyện nhẹ như lông trâu.

Trách không được Thanh Thư mới nói có 88 cái nữ phó đã lập tức trốn khỏi hiện trường đúng vào thời khắc này. Nếu đổi lại một người không biết võ công, chỉ một giây đã bị công chúa ngốc đâm cho một lỗ thủng chảy máu, đương nhiên là mệnh quan trọng hơn rồi!

Thẩm Dao Quân bị ăn một cái mệt nhỏ mà không thể nói gì, chỉ có thể đem hết chỗ răng vừa nhổ ra lại nuốt vào trong bụng. Nàng tự nói với mình, cái nữ phó thứ ba trăm tám mươi này so với ba trăm bảy mươi chín nữ phó trước đây còn khó chơi hơn nhiều, muốn đuổi người này đi là chuyện tuyệt không dễ dàng.

Công chúa ngốc ngồi bệt dưới đất khóc đến kinh thiên động địa, còn Thanh Thư hết an ủi công chúa ngốc lại quay sang an ủi Lý Quý Hâm: "May mắn nữ phó có võ nghệ cao cường, mà tám mươi tám cái nữ phó kia cũng không có người nào bị trọng thương, chỉ là chút vết thương rất nhỏ, chẳng qua chỉ là bị dọa thảm mà thôi. Nữ phó có năng lực như thế, nói vậy Hoàng Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng đều sẽ an tâm đem công chúa giao cho ngài."

Lý Quý Hâm đưa tay đỡ trán, hoàng hậu cùng hoàng đế thì yên tâm đấy, nhưng phu nhân Hoa Xà hẳn là thực không yên tâm khi trò yêu của mình phải mang theo một kẻ ngốc nơi nơi lêu lổng!

"Đau..." Với nước mắt lưng tròng Công chúa ngốc ngước nhìn Lý Quý Hâm: "Mỹ nhân thổi thổi, đau..."

Nàng thò tay đưa tới bên miệng Lý Quý Hâm, Lý Quý Hâm nhìn đến mà dạ dày phát đau.

Cái công chúa ngốc này, cứ đuổi theo dính chắc đến như cục kẹo đường vậy. Dù đã phải chịu ủy khuất thế nhưng một trăm chín mươi mốt cái nữ phó còn lại kia vẫn còn nhẫn nhịn qua được cửa ải này. Bản thân nàng nếu không phải vì quá thiếu tiền, nàng mới không cần hầu hạ đâu!

Nhưng không có biện pháp nào, cái công chúa ngốc này ở trong mắt nàng chính là cục vàng di động. Nàng không thể không ngó ngàng gì tới sư phụ cùng tiểu sư muội đang sắp sửa chết đói đang từng ngày ngóng chờ nàng trên đỉnh Hoa Xà Sơn.

Vì thế nàng đè ngón tay của công chúa ngốc xuống rồi thổi một cái, trên mặt là vẻ tươi cười: "Thổi một cái liền không đau nữa."

Đôi mắt to tròn của công chúa ngốc cười thành một nét trăng non cong cong: "Ừ! Không đau nữa!"

Sắc trời tối hẳn, trời mưa đến nơi rồi.

Bầu trời vang lên tiếng sấm rền mùa xuân, bên trong cung bọn thái giám cùng nha hoàn khắp nơi chạy vội. Thanh Thư đỡ công chúa ngốc đứng lên, rồi quay sang Lý Quý Hâm hơi gật đầu: "Lý nữ phó, bởi vì Trường Ninh công chúa là nơi có tình huống đặc thù, cho nên công chúa sẽ không cần phải đi học tại quốc văn quán, vậy nên ngài cũng không cần qua đó. Nhưng yêu cầu ngài phải ở lại trong cung tùy thời dạy bảo công chúa. Trong cung đã chuẩn bị nhà ở cho ngài rồi, nó ở cách An Ninh Các của công chúa không xa lắm, ta sẽ cho người mang ngài qua đó."

Sau một ngày không được nghỉ ngơi Lý Quý Hâm thấy mệt đến nỗi thiếu nước nằm liệt, đương nhiên lập tức gật đầu nói được.

Nàng mong sau khi trở về sẽ tự hỏi đối sách ứng phó với công chúa ngốc. Bằng không nói không chừng hôm nay công chúa ngốc chỉ cần nàng ôm ấp, hôn hít, bế lên cao, ngày mai liền bắt phải ôm nàng ngủ cùng, như vậy thì làm sao chịu được?

Nàng tựa như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, chạy nhanh trở về chỗ ở của mình.

Thanh Thư nâng cao cây ô che cho công chúa ngốc: "Công chúa, đến lúc chúng ta cần phải trở về rồi."

Công chúa ngốc ngây ngốc gật gật đầu, giọt mưa dừng ở trên ô tí tách tí tách, chung quanh trống trải không một bóng người. Thẩm Dao Quân cùng Thanh Thư chậm rãi đi về phía An Ninh Các.

Trở lại An Ninh Các, công chúa ngốc liền thu hồi cái vẻ điên điên khùng khùng lại si lại ngốc mới vừa rồi: "Thanh Thư, bưng tới cho ta một chậu nước."

Thanh Thư bưng chậu nước đem đến trước mặt Thẩm Dao Quân: "Công chúa, cái nữ phó này..."

Thẩm Dao Quân hung hăng cọ đi cọ lại cái chỗ vừa bị hôn qua trên mặt cùng ngón tay bị thổi. Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Đây vẫn là lần đầu tiên vì người khác mà ta phải ăn mệt!"

"Người tới từ Hoa Xà Sơn vốn là không dễ ứng phó rồi, vì sao công chúa cứ phải lưu nàng lại?" Thanh Thư thấp giọng hỏi.

Thẩm Dao Quân trầm mặc, đã bức đi ba trăm bảy mươi chín cái nữ phó rồi nha. Vì có thể giữ lại cho được một người dạy dỗ công chúa ngốc, hoàng bảng đều dán đến tận huyện thành. Nếu lại nháo tiếp cũng không phải biện pháp tốt, mà cứ thay đổi người xoành xoạch thì cũng không ổn định được, còn không bằng giữ lại một người đi.

Nàng nha, có mưu tính của riêng mình rồi.

"Chính là nhìn bộ dáng nàng cũng khá thuận mắt." Thẩm Dao Quân ngồi xuống, đem khăn lau hướng về phía chậu nước ném một cái. Nàng vuốt ve ngón tay bị cây trâm chọc phải của mình: "Công phu của nàng thực không tồi. Mẫu hậu cùng Hoa Xà Sơn còn có quan hệ khá sâu, vậy nên người này, tạm thời giữ lại quan sát."

"Ta sợ nàng sẽ làm nhiễu loạn ván cờ của công chúa."

Với những toan tínhtrong lòng, Thẩm Dao Quân ngẩng mặt lên: "Hừ! Năm năm qua cũng chưa có kẻ nàonhìn thấu được. Nếu như nàng thật có bản lĩnh này, ta liền phục nàng!"