Dòng người chen chúc xô đẩy nhau đi vào, bầu không khí có chút khô nóng.
Trời lúc này vẫn còn sớm, đội Kim Ngô Vệ của cấm vệ cung đình uy phong lẫm lẫm khi đem quân của mình sắp thành hàng hai bên đường ở bên ngoài ngọ môn. Trăm quan chức văn, vũ mặc quan phục, tất cả cùng tề tụ ở bên ngoài cửa.
Bên ngoài cung dòng người tấp nập, có một vài người đã đi tới chúc mừng Trầm Ôn Du.
Dù trong lòng có bất an, nhưng Trầm Ôn Du vẫn phải cố mà trấn định lại. Vô luận như thế nào thì đây cũng là một chuyện tốt, chỉ cần trở thành Thái tử, quyền lực vốn do Trầm Vân Tân nắm giữ trước đây, kể từ nay trở đi, sẽ hoàn toàn chuyển vào trong tay hắn. Hắn không phải là Trầm Vân Tân, sẽ không bao giờ lại để cho hoàng hậu ngấm ngầm cản trở.
Trên mặt hoàng hậu luôn là nụ cười đầy vẻ hiền hòa, Trầm Dao Quân dắt theo Lý Quý Hâm đi về phía trước chui vào, vẫn cứ là bộ dáng của một tiểu cô nương.
Tin tức của các cánh quân từ bốn phương gửi về đây đều bị chặn lại, đám ám vệ đang ẩn núp trước cửa giằng co lẫn nhau.
Hoàng hậu chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Trầm Dao Quân, Trầm Dao Quân vẫn luôn một mực tươi cười, gương mặt tròn trịa đỏ bừng. Nàng kéo theo Lý Quý Hâm đông nhìn một chút tây nhìn một chút.
"Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi có thấy căng thẳng hay không?"
Lý Quý Hâm vẫn là một mực bình tĩnh, giống như đang nhìn một trò diễn nhạt nhẽo vậy: "Không căng thẳng." Khi nàng nắm lấy tay Trầm Dao Quân liền nhận ra lòng bàn tay của người này đầy mồ hôi. Chỉ mới là một tiểu cô nương một chút tuổi, vậy mà người này sắp phải trải qua một sự kiện lớn lao đến mức được ghi vào sử sách để rồi lưu danh muôn đời hoặc để lại tiếng xấu vạn năm. Đây quả đúng là một cuộc khảo nghiệm tố chất tâm lý.
Trầm Dao Quân tự cổ vũ cho bản thân mình: "Không cần phải căng thẳng! Ta sắp là cái người chứng kiến lịch sử mà thôi!"
Lý Quý Hâm nhịn xuống không cười. Lịch sử vốn do chính là người thắng sáng tác, nàng không những có thể làm chứng lịch sử, mà còn có thể là người viết nên lịch sử!
Ánh mắt của Trầm Ôn Du vẫn không ngừng hướng về phía Lý Quý Hâm quét tới. Hắn đã biết rõ, trong kế hoạch của hoàng hậu, Lý Quý Hâm luôn giữ vai trò cực kỳ quan trọng. Một khi Trầm Dao Quân xảy ra chuyện, hết thảy những việc hoàng hậu đã làm cũng hoàn toàn mất đi ý nghĩa. Cho nên, người được nàng bảo vệ chính là toàn bộ lợi ích trọng tâm của hoàng hậu!
Trước khi để cho mọi chuyện phát sinh, chỉ cần khống chế được Lý Quý Hâm, liền giành được hết thảy!
Lý Quý Hâm siết chặt nắm tay. Nàng có thể cảm nhận được ác ý đến từ bốn phương tám hướng, là ác ý đối với Trầm Dao Quân.
Thời điểm nghi thức sắc lập bắt đầu, quan phụ trách nghi lễ trịnh trọng dẫn Trầm Ôn Du đến trước long ỷ hoàng đế đang ngồi.
"Mỹ Nhân Nữ Phó..." Trầm Dao Quân hạ thấp giọng hỏi: "Hắn mặc dày nặng như vậy, lát nữa có thể đánh nhau hay sao?"
"Xuỵt!" Lý Quý Hâm vội vàng che miệng của nàng lại: "Không nên nói bậy!"
Trầm Dao Quân quay đầu nhìn bốn phía một chút. Đối với một ít người, đây không còn là bí mật, nhưng đối với những người không biết chuyện này, bọn họ căn bản sẽ không để tâm nghe lén.
Nàng cười cười. Ngày hôm qua trời như là sấm đánh mưa tuôn, vậy mà hôm nay thời tiết lại phá lệ trở nên rất đẹp.
Nếu vào giờ phút này mà lại có một trận mưa lớn, chỉ sợ là bất lợi cho lễ sắc lập đại điển hôm nay.
Thời điểm Trầm Ôn Du đi ngang qua Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân, hắn dừng lại một bước rồi thấp giọng nói: "Nếu như nữ phó đem thứ đặt cuộc là muốn cho ta hôm nay tha cho ngươi một cái mạng, nhất định ta sẽ đáp ứng."
Nói xong hắn tiếp tục đi về phía trước, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
Trầm Dao Quân bĩu môi một cái. Có đôi người thật đúng là quá tự tin!
Hôm nay binh lực trong kinh thành được bối trí nghiêm mật khác thường. Từ cửa thành vào đến nội thành, một đường đều có binh lính canh giữ. Hoàng đế cũng có dự cảm, hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn. Cái kẻ vẫn một mực không xuất hiện là Trầm Vân Tân, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.
Hắn bày ra thiên la địa võng như vậy là vì muốn bắt lại đứa con trai vẫn luôn ấp ủ mưu đồ gây rối này!
Mỗi một phe đều cảm thấy kế hoạch của mình cực kỳ chu đáo, đồng thời cảm thấy mình có thể hoàn toàn đánh bại địch thủ.
Khi mà Trầm Ôn Du sắp sửa đi tới trước mặt hoàng đế, một quãng đường ngắn ngủi này hắn bước đi rất lâu. Đúng vào cái lúc quan phụ trách nghi lễ sắp sửa tuyên đọc sắc phong, ngoài cửa cung đột nhiên trở nên hỗn loạn!
Cấm quân vốn đã canh phòng nghiêm ngặt vậy mà vẫn bị kẻ nào đó đột phá, ai đó mang theo một đám người lao vào!
Đám người này đã phải vượt qua cản trở là tầng tầng lớp lớp binh lính gác cửa mới có thể tiến vào. Đây đang là thời khắc mấu chốt của nghi thức, vậy nên không người nào dám tiến lên làm tội nhân vì đã cắt ngang buổi lễ. Bọn thái giám gấp đến độ xoay người mòng mòng. Trầm Dao Quân kéo kéo tay áo của Lý Quý Hâm: "Mỹ Nhân Nữ Phó, bắt đầu rồi!"
Lý Quý Hâm cảm thấy có một nhóm ám vệ đang chuyển động trong bóng tối. Bọn thái giám thì không dám xông vào, nhưng vì sự an toàn của hoàng đế, vào thời khắc nguy hiểm này nhất định là ám vệ phải đưa ra thông báo thích hợp.
Người ta thấy có người vội vã chạy tới, giữa tiếng nhạc lễ người này dừng ở bên người hoàng đế, cúi đầu nhỏ giọng rỉ tai mấy câu.
Sắc mặt hoàng đế lập tức đại biến! Giống như thời tiết vào xuân, giông tố ập tới vào lúc không ai ngờ nhất!
Tất cả mọi người cùng nhìn vào sắc mặt của hắn, từ đó đọc hiểu được nội dung!
"Nghịch tử!" Hoàng đế đột ngột đứng lên, hắn giận đến tím mặt: "Kẻ nào dám tự tiện xông vào hoàng cung, trừ Trầm Vân Tân ra, những người còn lại đều giết chết không cần luận tội!"
Một đám cấm vệ quân xông ra ngoài, ám vệ cũng rối rít điều chuyển!
"Tiếp tục nghi thức!" Hoàng đế trầm giọng ngồi xuống. Nếu nghi thức sắc lập này không thể kết thúc được vào hôm nay, Trầm Ôn Du vẫn cứ là Tây Lâm vương, cái vị trí thái tử này nếu có ngồi lên cũng sẽ là danh không chính ngôn không thuận.
Tất cả lính cấm vệ đều bị điều động để làm sao ngăn lại Trầm Vân Tân trong thời gian nhanh nhất, đem nghi thức nhanh chóng làm cho xong. Hoàng đế tưởng rằng mình vẫn có đủ thời gian cho việc này!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, trong hoàng cung lại đột nhiên phát ra hỏa hoạn, cung điện các nơi rối rít chạy tới cấp báo, tất cả đều là đồng thời xảy ra chuyện!
Ai cũng không ngờ được là một Thái tử đã bị thất thế rồi vậy mà hắn vẫn có thể làm ra đến mức như vậy. Nếu nói người này không có nội gián trong cung, hẳn ai cũng không tin!
"Bắt Trầm Vân Tân lại cho ta!" Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi: "Không thể bỏ qua bất kỳ một loạn thần tặc tử nào!"
Nghi thức bị buộc phải cắt đứt, quan viên Tây Lâm châu đều giận dữ, bất bình.
Nhưng Trầm Ôn Du lại không một chút tức giận. Hắn nhàn nhã phủi áo choàng một cái rồi đi xuống. Lúc đi ngang qua thủ hạ của mình hắn nháy mắt một cái, ở trong cung cũng đã lâu đến như vậy, giờ đã đến lúc nên công khai một chút chủ quyền của mình được rồi!
"Cấp báo... Trầm... Thái tử hắn xông vào!" Binh lính không biết nên xưng hô người này như thế nào.
Đội quân của hoàng đế ở bên ngoài có đến ba tầng, tuy Trầm Vân Tân có được trong ứng ngoài hợp, nhưng việc hắn có thể dễ dàng xông vào như vậy quả thật làm cho hoàng đế không thể không thất kinh!
"Có cao thủ mang hắn tiến vào!" Binh lính miêu tả: "Chúng ta không ngăn được!"
Hoàng hậu chớp chớp mắt nhìn về phía Lý Quý Hâm. Người kia nhất định là phu nhân Hoa Xà, không thể nghi ngờ!
Thang Vệ Quốc sớm đã bị bãi nhiệm, lúc này Trầm Vân Tân trở lại có mang theo Thang Vệ Quốc cùng đi, cho dù hắn đã thần chí không rõ.
Hoàng đế lập tức phái ám vệ đi đối phó Trầm Vân Tân, cùng lúc đó, các quan viên tập trung lại ở bên trong cung điện.
Hoàng hậu nhàn nhã ngồi yên tại chỗ như trước đó. Trầm Dao Quân chạy tới bên cạnh hoàng hậu, vừa dẫm chân vừa kéo vạt áo hoàng hậu một cái: "Mẫu hậu, chúng ta trước hãy trở về Phượng Linh điện có được không?"
Trầm Ôn Du mang theo đám võ tướng Tây Lâm châu của mình đi ra cửa cung để bắt Trầm Vân Tân. Nếu như hắn có thể tự tay bắt được người này, không thể nghi ngờ đây chính là sự xác lập thân phận của mình.
Có phu nhân Hoa Xà âm thầm tương trợ, đương nhiên là Trầm Vân Tân liền có thể xông tới một đường thông suốt, không chút trở ngại nào. Hoàng hậu không để ý đến Trầm Dao Quân, nàng đứng lên, một đường đi thẳng tới trước mặt hoàng đế.
"Xin hỏi Hoàng thượng, những người trong cung có thể đánh được còn có mấy cái?" Các đại thần rối rít hoảng loạn cúi đầu. Trầm Ôn Du đã mang theo võ tướng của mình đi rồi, còn người bảo vệ hoàng đế lại không thể động đến, những người còn lại thì đã đi ra ngoài đối kháng, quân lính thủ vệ kinh thành bây giờ mới được khẩn cấp rút về.
Phu nhân Hoa Xà là một cao thủ như vậy, chính là nếu có hai hoàng hậu cũng không làm gì được người này. Còn Trầm Ôn Du nhiều lắm cũng chỉ ngăn trở được một trận. Nếu phu nhân Hoa Xà không chịu buông tay, việc bắt cho được Trầm Vân Tân, đó nhất định là thiên phương dạ đàm*!
Dẫu sao, lần này Trầm Vân Tân cũng đã xuất hết tất cả lực lượng hắn có ở kinh thành, vậy nên lúc này đây hắn có được sự hô ứng của phái Thái tử đảng. Vào giờ này trong cung điện đều trở nên rối loạn hết cả lên, phái Thái tử đảng muốn vào lúc này, vào thời khắc Trầm Ôn Du không có ở đây, bức bách hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, một lần nữa trọng lập Trầm Vân Tân!
* Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra
Nhưng ám vệ của hoàng đế lại không phải là một đám ăn chay! Song phương cùng giằng co trong điện, đao kiếm đánh vào nhau, ánh kiếm lấp lóe!
Nếu như bây giờ Trầm Vân Tân mà xông vào, chỉ sợ là đại đa số người đang có mặt tại đây khó mà bảo toàn được tính mạng. Rốt cuộc thì hoàng đế cũng biết hoàng hậu vốn xuất thân từ Hoa Xà sơn, dĩ nhiên là võ công rất giỏi. Huống chi hiếm khi thấy nàng tích cực như vậy, như thể trong hồ lô có bán thuốc gì đó.
Hoàng đế gật đầu một cái, hoàng hậu liền đi ra ngoài. Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm theo sát phía sau, Thanh Thư cũng đi theo ngay lập tức.
Hoàng hậu vừa ra khỏi cửa, ngay tức khắc khí tràng cả người đại biến: "Đi ra cửa cung! Thanh Thư đi thông báo cho sư tỷ biết cần hạ thủ lưu tình! Nữ phó bảo vệ A Dao! Đem hết thảy những người này dẫn tới Phượng Linh điện cho ta, kể cả hoàng đế!"
"Bẫy rập đều đã bố trí xong. Những người không có nhiệm vụ thì nhất quyết không cho phép tiến vào! Giải quyết hết ám vệ cho ta! Ngày hôm nay chúng ta nhất định phải phạm thượng làm loạn!" Khóe miệng hoàng hậu hiện lên một nét cười nhạt. Đây là thành quả nàng đã cố gắng suốt mười sáu mười bảy năm qua. Nàng đã phải chờ cái ngày này quá lâu rồi.
Vì oan hồn của một nhà Đồng gia bị ám sát. Vì nỗi đau của bản thân khi phải cùng phu nhân Hoa Xà chia lìa, tương tư hơn mười năm qua. Còn vì A Dao nữa.
Trầm Vân Tân giết vào, hắn mơ màng hồ đồ không biết là ai đã ở trong bóng tối tương trợ, chỉ cảm thấy hôm nay sức chiến đấu trong hoàng cung đột nhiên trở nên kém đi. Đội quân ở phía đông cùng đội quân do Quý Phong thống lĩnh vẫn đang trong tư thế giằng co, chỉ cần hắn ở trong hoàng cung đoạt được quyền lực, nhóm cỏ đầu tường rối rít quay đầu, thì cho dù Tây Lâm châu có muốn tách ra, hắn vẫn có thể được nửa giang sơn.
Muốn rời khỏi kinh thành chạy trốn là không thể nào, Thang Vệ Quốc đang bị hôn mê, một khi đã bị rắn độc Bắc Hóa sơn cắn, không thuốc nào giải được.
Hắn chính là muốn nói cho Thang Vệ Quốc biết: ngươi đã thay ta mở đường chiếm lấy giang sơn rộng lớn, nhất định ta sẽ lấy được, cho dù chỉ là vì ngươi làm lễ truy điệu.
Hắn gặp lại Trầm Ôn Du, đối phương mang theo một đám người ngựa xông tới. Trong mắt Trầm Ôn Du, hắn vẫn là cái người đáng thương hại như trước đây: thật là một người đáng thương, bị đồng bạn xa lánh, người duy nhất thật lòng nâng đỡ hắn là Thang Vệ Quốc thì đã dở sống dở chết.
Trầm Vân Tân tức khắc nổi giận. Cho dù có không bắt lại hoàng cung đi nữa, ít nhất hắn cũng phải giết chết Trầm Ôn Du!
Một kẻ lớn lên ở một nơi xa xôi lại còn không biết là hoảng tử thật hay giả, đến tột cùng có tư cách gì thay thế vị trí Thái tử của hắn? Nếu để cho Trầm Ôn Du, còn không bằng để cho Trầm Dao Quân!
Hai thanh trường kiếm đụng vào nhau ở giữa không trung, phát ra thanh âm chói tai của kim loại bị va chạm. Võ công của Trầm Ôn Du so với Trầm Vân Tân có cao một bậc, thế cho nên Trầm Vân Tân bị đẩy lui về phía sau mấy bước.
Toàn thể võ tướng Tây Lâm sau lưng Trầm Ôn Du đều cùng xuất động, đội ngũ của Trầm Vân Tân cũng xông thẳng về phía trước.
Trong cung trở thành cái nơi hứng máu. Khắp nơi vang lên tiếng động của đao kiếm đâm vào người cùng với tiếng thân người ngã xuống đất, giữa không trung bay lên chân tay bị cụt cùng với đầu người. Tiểu thái giám, tiểu nha hoàn trong cung bị dọa sợ đến nỗi trốn vào gầm giường không dám chui ra.
Trầm Ôn Du muốn tốc chiến tốc thắng. Mặc dù hoàng đế đã hạ lệnh phải bắt sống Trầm Vân Tân, nhưng mà Trầm Ôn Du lại muốn giết hắn! Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đừng chờ đến khi bị người ta đào hố chôn mình xuống rồi mới tiếc nuối!
Nhưng đúng vào cái lúc hắn vừa tìm được Trầm Vân Tân lộ ra sơ hở, muốn một kiếm giết chết tươi, thì đột nhiên hoàng hậu từ đâu chạy tới, chỉ bằng một cây quạt đã chặn đứng cú công kích của Trầm Ôn Du!
Nàng mở cây quạt ra phẩy phẩy, che đi nửa bên mặt rồi vừa cười vừa nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói, động thủ thì có gì thú vị chứ? Trầm Vân Tân cũng vậy, nếu như hắn chết đi, ngươi còn sống được hay sao?"
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Trầm Ôn Du bỗng dưng mở miệng hỏi.
Chương này dành tặng cho những bạn cùng ngày sinh nhật với Bo! Chúc các bạn ai đã có nửa kia của mình thì hãy luôn trân trọng và hạnh phúc! Chúc những ai chưa có thì sớm có nhé! Đó cũng là lời chúc cho tất cả những bạn đang đọc chuyện này, chỉ là xếp sau 1/4 phút thôi, hì hì...