Thanh Thư cùng Lý Tấn Nhất trợn mắt há hốc mồm, còn Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân cũng là trố mắt nhìn nhau.
Đã từ rất lâu rồi người ta không thấy hoàng đế đi Cẩm Tú cung, một phi tử không còn được cưng chiều thì cho dù có là mẹ đẻ của thái tử đi nữa, một khi không còn giá trị lợi dụng thì cũng chẳng khác gì cỏ dại cả. Chính bản thân hắn đào một cái hố cho con trai nhảy vào, lại tự tay mình đem cái hố lấp lại.
Nhất định là Trầm Vân Tân sẽ không chịu ngồi yên. Nhưng vì trong cung kẻ địch quá nhiều, hắn biết chính mình đã trở thành một cái pháo hôi.
Trầm Ôn Du cũng đang gia tăng bố trí lực lượng chung quanh mình, duy chỉ có hoàng hậu bên này là một chút động tĩnh cũng không có.
Người giám sát hoàng hậu thì có rất nhiều, đáng tiếc là bọn họ lại không tìm ra được sơ hở gì.
Thật đúng là có đến một ngàn năm rồi hoàng đế mới tới Phượng Linh điện một lần, phu nhân Hoa Xà và Lý Tấn Nhất đã sớm núp kỹ. Hắn không tin hoàng hậu sẽ an tĩnh như vậy, vậy nên cố ý tới để dò xét.
Bẫy rập được cài đặt trong Phượng Linh điện vẫn nằm yên, không một chút nhúc nhích.
Thanh Thư lập ức pha trà, hoàng đế nhìn thấy Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm cùng có mặt ở chỗ này thì không cảm thấy có chút bất ngờ nào. Nhưng hắn cần được nói chuyện riêng với hoàng hậu.
Lý Quý Hâm liền dẫn Trầm Dao Quân đi ra tiền điện. Vừa đi ra tới nơi, nàng đã nhận ra trên đỉnh đầu có các loại dòng khí đang chuyển động. Có người nào đó đang kiểm tra Phượng Linh điện.
Nàng vẫn hoàn toàn tỉnh bơ, chỉ cùng Trầm Dao Quân đưa mắt ra hiệu cho nhau một cái.
Một mình Trầm Dao Quân đi ra chơi trước cửa Phượng Linh điện, còn Lý Quý Hâm lại lặng lẽ đi theo một người trong số ám vệ kia. Võ công của nàng cao hơn người kia, lướt đi mà như xuất quỷ nhập thần vậy, chỉ để cho người ta cảm thấy sau lưng tựa hồ có một trận gió lại như là không có.
Nàng nghe được lời mấy tên ám vệ trao đổi với nhau: "Cẩn thận một chút, nghe nói nơi này bẫy rập trùng trùng lớp lớp!"
"Cả một đường đi tới cũng không thấy cái bẫy nào cả. Không biết là tin tức có sai lầm hay không đây?" Có người nào đó nói với giọng hoài nghi.
"Sẽ không lầm được! Hoàng hậu ngày ngày tự giam mình ở bên trong này, nghe nói là để chế tạo bẫy rập. Cần phải tìm cho ra nơi khống chế cái bẫy này, nếu không chúng ta sẽ không làm sao nói năng với bề trên."
"Ngươi qua bên kia, ta đi bên này!"
...
Lý Quý Hâm chỉ âm thầm cười nhạt trong lòng. Muốn tìm ra nơi khống chế bẫy rập sao?
Quả thật là võ công của hoàng hậu không có cao cường như phu nhân Hoa Xà và Lý Quý Hâm, nhưng mà bẫy rập do nàng chế tạo ra, sợ rằng ngay cả phu nhân Hoa Xà cũng chưa chắc đã tìm ra được đột phá khẩu. Ban đầu sư phụ của phu nhân Hoa Xà nguyện ý nhận nàng làm đồ đệ, đơn giản chính là vì đã nhìn trúng phương diện tư chất này của nàng.
Đến đây thì Lý Quý Hâm không đi theo nữa, nàng trở về cửa cung rồi rỉ tai Trầm Dao Quân mấy câu.
Chờ đến khi hoàng đế đi ra, Trầm Dao Quân lập tức chạy tới. Nàng kéo tay áo hoàng đế, vẻ mặt hết sức đáng thương mà nhìn hắn: "Có phải gần đây tâm tình phụ hoàng không tốt hay không?"
Hoàng đế nhíu mày nhìn lại Trầm Dao Quân, hắn không biết làm thế nào để trả lời bây giờ.
Kể từ khi Trầm Dao Quân khôi phục trí lực cho tới nay, nàng vẫn một mực ngoan ngoãn ở lại trong An Ninh các. Đến nỗi dù cho tất cả mọi người đều biết nàng đã khỏi bệnh rồi, nhưng lại vẫn không thể chắc chắn về điều này.
Mặc dù Lý Quý Hâm đã nói rằng muốn tung tin khiến mọi người tin là Trầm Dao Quân may mắn được thần nữ che chở, nhưng để cho tiết mục này được lên sân khấu thì vẫn cần phải có một cơ hội.
"Có phải gần đây A Dao nhớ phụ hoàng không vậy?" Hoàng đế xoa đầu nàng một cái.
Cái đầu của Trầm Dao Quân lắc giống như cái trống bỏi, nàng túm lấy tay hoàng đế hướng vào phía bên trong chạy tới: "Phụ hoàng, ngươi đừng có không vui như vậy, để A Dao mang ngươi đi tới một nơi. Ở đó có thật nhiều, thật là nhiều thứ để chơi đùa!" Hoàng đế được Trầm Dao Quân dắt chạy đi một mạch, từ cửa cung chạy thẳng vào bên trong một gian phòng nhỏ.
Trong căn phòng này không có lấy một chút ánh sáng, chỉ có thể nhận ra một chút bóng sáng mờ ảo hắt tới bên khung cửa ra vào. Trong này khắp nơi đều là đồ chơi bằng gỗ, Trầm Dao Quân giới thiệu mà như hiến bảo vật vậy: "Những thứ này đều do mẫu hậu làm cho ta, cái gì đồ chơi đều có. Mặc dù có chút ngây thơ, nhưng mỗi khi tâm tình không tốt mà chơi đùa cái này một chút, chơi đùa cái kia một chút thì sẽ thấy khá hơn rất nhiều." Nhìn nàng cười giống như mặt trời nhỏ hoàng đế cũng thoáng thấy nhẹ nhàng không ít. Nhưng đến khi ánh mắt của hắn rơi vào đống đồ chơi trong phòng, ngay tức khắc trong lòng hắn lại nổi lên nghi ngờ.
Một căn phòng đổ đầy đồ chơi do hoàng hậu tự mình làm cho nữ nhi, liệu có phải là nơi dùng để khống chế bẫy rập hay không đây?
Hắn dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn Trầm Dao Quân: dù cho con gái không còn là kẻ ngốc, thế nhưng nàng vẫn cứ đơn thuần, không một chút tâm cơ giống như ngày trước. Rất tốt, điều này sẽ khắc sâu trong lòng hắn!
Vì vậy hắn vừa xoa đầu Trầm Dao Quân vừa hỏi: "Gần đây con vẫn chỉ chơi ở trong cung hay sao?"
Trầm Dao Quân gật đầu một cái: "Đúng vậy! Con có đi qua chỗ Ôn Du ca ca bên kia một lần. Cung điện ở đó rất thú vị! Khi trời mưa, nước mưa đều hướng tới nơi đó chảy tới, toàn bộ cung điện giống như suối phun vậy, khắp bốn bề đều có nước phun ra từ cái miệng của những con sư tử bằng đá. Cho nên những ngày có trời mưa, có thật là nhiều thái giám, nha hoàn ở nơi đó đứng nhìn chứ đâu... Ôi, phụ hoàng! Phụ hoàng đi đâu vậy?"
Trầm Dao Quân không gọi lại được hoàng đế, hắn đã đi ra ngoài mất rồi, trước khi đi còn không quên đi vẫy vẫy cái tay. Cùng lúc đó Lý Quý Hâm cảm nhận được toàn bộ ám vệ của hắn cũng đi theo.
Nàng thở phào nhẹ nhõm: "Bẫy rập vẫn chưa bị phát hiện ra?"
"Không có!" Trầm Dao Quân đưa tay sờ một món đồ chơi bằng gỗ nằm ở trong phòng: "Nhưng mà, chúng ta có thể làm ra một phòng điều khiển bẫy rập giả. Chính là chỗ này."
Nếu như hoàng đế tìm được nơi dùng để khống chế bẫy rập trong Phượng Linh điện, thì cùng với đó sẽ là giảm bớt sự giám sát đối với nơi này. Hoạt động của chủ nhân nơi này sẽ được tự do hơn rất nhiều.
Đây cũng là lí do khiến Lý Quý Hâm để cho Trầm Dao Quân làm ra chuyện này, sau khi nàng biết được hoàng đế muốn tìm ra nơi dùng để khống chế bẫy rập.
Vào lúc đêm đã khuya, đột nhiên phu nhân Hoa Xà mở mắt ra, nàng đánh thức hoàng hậu: "Tiểu Đồng Tiệp, có người vào chỗ ở của ngươi!"
Hoàng hậu xoay mình một cái rồi lại tiếp tục gối lên người phu nhân Hoa Xà mà ngủ, miệng nàng lẩm bẩm: "Là do mấy cái tiểu nha đầu đem người ta lừa gạt tiến vào. Không cần để ý tới bọn họ! Sư tỷ, chúng ta ngủ tiếp."
Cái âm thanh hết sức khẽ khàng kia lẩn vào đêm tối sâu thẳm, không một ai nghe thấy.
Phu nhân Hoa Xà nhắm hai mắt lại, giường hoàng cung... Thật là mềm.
Sáng sớm ngày hôm sau hoàng cung lại xảy ra rắc rối. Người ta nói là tối hôm qua có người lẻn vào thiên lao, đem Thang Vệ Quốc cứu ra ngoài! Người đó là ai thì đúng là không cần phải đoán. Dám liều mạng lệnh cứu Thang Vệ Quốc ra, ngoại trừ Trầm Vân Tân, sẽ không còn có người thứ hai.
Chốn thiên lao vốn được phòng thủ kiên cố, vậy mà vẫn bị Trầm Vân Tân dễ dàng xông phá. Điều đó chứng tỏ rằng hắn đã sớm biết mình khó mà tránh khỏi tai ương trong chốn lao tù, nên đã sớm đưa người của mình lẫn vào thiên lao. Kể từ khi chuyển này xảy ra, Thái Tử cung đã không còn một bóng người qua lại.
Hoàng đế thầm nói một tiếng: không ổn, đội quân biên giới phía đông muốn tạo phản!
Vì vậy hắn lập tức hạ lệnh đóng chặt cửa ngõ phía đông, lại lệnh cho sáu chục ngàn đại quân lập tức quay đầu, toàn bộ chạy tới phía đông. Đồng thời hắn lại điều động đội quân ở biên giới phía nam cách đó tám trăm dặm gấp rút hành quân tiếp viện cho đội quân kinh thành bắt giữ quân phản loạn. Hơn nữa còn một đường thiết lập các trạm kiểm soát nhằm chặn Trầm Vân Tân lại!
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy đã kiến cho tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt, duy chỉ có mấy người trong giới hoàng quyền Đông Châu thì lại trấn định như thường. Dường như bọn họ đã đoán ra được từ trước hết thảy mấy chuyện này: Trầm Vân Tân trốn đi, Đông bộ phản loạn, còn có người nào vừa mới chết.
Ý chỉ phát đi khắp nơi rằng Thái tử Trầm Vân Tân đã bị phế truất, tạm thời vị trí này vẫn để không. Chỉ là trong lòng mọi người đều biết được, đó là để lại cho Trầm Ôn Du.
Trầm Ôn Du không dự đoán được chuyện lại tiến triển thành như vậy. Hắn chỉ cảm thấy hết thảy những chuyện này xảy quá nhanh, nhanh đến mức ngoài dự đoán của mọi người. Đội quân phía nam bị điều đi trấn áp biên giới phía đông, một khi cuộc trấn áp này thành công, như vậy thì Đông bộ cũng sẽ bị đội quân phía nam khống chế. Quý Phong đột nhiên trở lại quân đội. Từ nơi xa xôi ngàn dặm hắn gửi tới kinh thành lời bày tỏ lòng trung thành, nhưng mà rốt cuộc trái tim người này đặt ở nơi nào, Trầm Ôn Du lại không biết được. Hắn chỉ có thể chắc chắn một điều, không phải đặt ở bản thân hắn bên này.
Tây Lâm châu thì có Tây Châu cùng Hổ Phách doanh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Trong khi đó, vì không có đội quân kinh thành phái đi trấn áp những kẻ nổi loạn, gạo muối vẫn không được đem đi cứu trợ, khắp nơi vẫn lộn xộn như trước đó.
Ngàn tính vạn tính vẫn không tính đến, hoàng hậu binh hành hiểm chiêu nắm giữ con đường thủy vốn do Trầm Vân Tân quản lý, khiến cho Hổ Phách doanh sớm ngày độn khoai thiếu muối, qua đó thắng được lòng dân phía bắc!
Những người được phái đi ra ngoài lại không tìm được Trầm Vân Tân cùng Thang Vệ Quốc. Ngược lại là tin tức phía đông nổi loạn lại còn nhanh hơn. Đội quân phương nam còn chưa hành quân đến phía đông, đội quân Đông bộ đã chiếm giữ được ba châu rồi tự lập làm vương, dựng lên ngọn cờ Trầm Vân Tân, nói là hoàng đế không đưa ra được chứng cớ mà đã phế đi Thái tử, thiên lý khó tha thứ!
Phía đông vốn bị thiếu lương đã lâu, nay lại bị quân đội xúi giục, đương nhiên đem oán khí đổ hết lên triều đình. Phản loạn cứ thế như ngọn lửa cháy loang, càng cháy càng lớn!
Trong lúc đó Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm lại đang ở trong Phượng Linh điện bàn luận chuyện liên quan tới Trầm Vân Tân vấn đề hắn đã đi đâu.
"Thang Vệ Quốc bị thương, chạy không được bao xa. Ta đoán rằng, trước khi hắn rời khỏi hoàng cung thì đã liên lạc với Trường Tề. Sau khi lựa chọn con đường nổi loạn, hắn đã tìm trước cho mình chỗ trốn, là một nơi ở gần kinh thành!" Trầm Dao Quân phán đoán: "Hắn không chịu rời đi, vậy nên nhất định hắn còn có hành động tiếp theo."
"Long mạch ở trong hoàng cung, Trầm Vân Tân lại không cần phải hành quân đánh giặc, vậy nên rời đi kinh thành là không đúng tí nào." Hoàng hậu lại không một chút để ý tới chuyện này: "Ai? Là ai trong số các ngươi đã đem cái phòng tàng trữ đồ chơi của ta phá hỏng đi? Hoàng đế đã cho là đó là phòng điều khiển, nên đã phái người đem đồ vật của ta chỉnh sửa một lượt cả rồi!" Giọng của hoàng hậu nghe đến là đau lòng. Mặc dù chúng không phải là thành phẩm, nhưng mà đó vẫn là một đống nguyên liệu, có thể làm ra rất nhiều bẫy rập cùng đồ chơi nha!
Phu nhân Hoa Xà ở một bên an ủi nàng: "Tiểu Đồng Tiệp, đừng khổ sở nữa! Ta đi bên ngoài cõng về cho ngươi là được rồi chứ gì!"
Hoàng hậu vừa quạt cây quạt vừa hu hu hu: "Vẫn là sư tỷ hiểu rõ người ta nhất."
Trầm Dao Quân lặng lẽ đưa tay đỡ trán: "Mỹ Nhân Nữ Phó, chúng ta trở về An Ninh các đi."
Lý Quý Hâm cũng đứng lên: "Đi thôi! Thật không nhìn nổi nữa rồi."
Lý Tấn Nhất đưa ra một cánh tay: "Sư tỷ, mang theo ta đi nữa..." Thanh Thư cũng bày tỏ mình cũng muốn trở lại An Ninh các, chứ không muốn ở lại chỗ này làm kỳ đà cản mũi. Đến lúc này hoàng hậu mới chịu thu liễm lại.
"Thôi được rồi! Được rồi mà! Ai cũng chớ có đi. Hoàng đế đã cho rút binh mã ở Tây Lâm châu trở về, thừa dịp lần này phía đông xảy ra đại loạn, phía tây rồi cũng sẽ xảy ra chuyện, chiến hỏa trong cung cũng chỉ cần chạm một cái liền bùng nổ. Mấy người không phát hiện ra gần đây trong cung đã có nhiều người ẩn nấp hơn hay sao?"
Phe cánh nào cũng đều có thế lực của riêng mình. Một khi cứng đối cứng, ai có trị giá vũ lực cao hơn kẻ đó quyết định hết thảy.
"Lúc nào thì động thủ?" Trầm Dao Quân lại đem chân lui trở lại.
Hoàng hậu cười một tiếng: "Ngươi cảm thấy, khi nào thì Trầm Vân Tân sẽ đánh trả trở lại?"
Ai đó chợt bừng tỉnh mà hiểu ra: "Vào thời điểm sắc lập Trầm Ôn Du!"
Đến lúc này phu nhân Hoa Xà mới chịu rời núi vào cung một chuyến, vậy nên hoàng hậu lưu luyến đến không nỡ rời xa: "Nếu là như vậy, sư tỷ, phải nhờ cậy vào ngươi rồi!"
Phu nhân Hoa Xà cầm khăn che đi nửa bên mặt: "Ai nha! Hai chúng ta mà lại còn có cái gì mà kính nhờ với chả nhờ cậy đây?"
Trầm Dao Quân dùng cùi chỏ khẽ huých Lý Quý Hâm một cái, mắt đầy vẻ hâm mộ: "Chậc! Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi nhìn người ta một chút kìa!"
Lý Quý Hâm khẽ thở dài. Sư phụ thật là lại khơi mào một thói hư đây mà!
Chờ cho phu nhân Hoa Xà đi ra ngoài rồi, Thanh Thư mới tiến lên hỏi: "Còn có cái gì vẫn chưa hoàn thành cần phải đi làm không đây?"
Hoàng hậu lắc đầu một cái: "Bây giờ Trầm Vân Tân đã không có cách nào hồi cung, vậy nên trước hãy để cho sư tỷ đi ra ngoài tìm được Trầm Vân Tân, chờ đến thời điểm sắc lập Trầm Ôn Du thì đem hắn trở về. Hiện tại người của hắn vẫn còn ngủ đông, đến lúc hắn xuất hiện trong cung sẽ xảy ra đại loạn. Như vậy thì mới thật sự thú vị nha!"