Trầm Ôn Du hơi nhíu mày, Trầm Dao Quân đây là có ý gì? Mẹ của hắn đã sớm chết rồi, nói như vậy đối với người đã chết là đại bất kính!
Dĩ nhiên là Trầm Dao Quân không phải muốn mắng người mẹ kia của hắn, nàng đây chỉ là muốn mắng Trầm Ôn Du mà thôi.
Mấy viên tiểu trân châu kia đừng nói là ném một người lớn sống sờ sờ, chính là ném một con chó cũng không chết. Nàng đây là nhất thời tức giận, hay là...
Trầm Dao Quân đã sớm vọt tới. Trên mặt đất đều là tiểu trân châu, vì không cẩn thận đạp phải mà té ngã. Trầm Ôn Du lại đang tránh đi những viên bi thép, nên mới bị Trầm Dao Quân ôm chặt.
Lúc này nàng sống chết siết chặt nắm đấm, cứ như thế từng nắm một nện lên trên người Trầm Ôn Du, vừa đánh vừa liên mồm mắng mỏ: "Ai bảo ngươi dám hủy đi danh dự của Mỹ Nhân Nữ Phó? Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi này! Đánh chết ngươi cũng giống như đánh chết một con gián vậy! "
Trầm Ôn Du muốn ném rớt Trầm Dao Quân, nhưng tiểu cô nương lại giữ hắn quá chặt, chỉ cần một lời không hợp là lập tức há miệng cắn người. Cái đầu mới vừa trở lại linh hoạt này của Trường Ninh công chúa, nếu như lại vì Tây Lâm Vương một lần nữa bị xô ngã mà biến thành kẻ ngu, đến lúc đó Trầm Ôn Du cũng đừng mong được ở lại trong hoàng cung nữa.
Hắn chỉ có thể tỏ ra cực kỳ tốt tính mà khuyên nhủ Trầm Dao Quân. Trước đó hắn đã từng cho rằng Lý Quý Hâm mới là người sẽ tìm tới cửa, nghĩ rằng hoàng đế sẽ đến chất vấn về chuyện này, nhưng lại chưa từng nghĩ tới Trầm Dao Quân mới là người tìm tới khóc lóc om sòm cùng chơi xấu. Một cái cô nương bị ngốc đến nhiều năm như vậy đột nhiên trở lại bình thường, nhưng mà hành động cử chỉ vẫn không khác gì trước kia, vậy thì cũng không khiến cho người ta cảm thấy có gì là khác lạ.
"A Dao, có lời gì thì chúng ta cũng nên vào nhà nói chuyện cho tử tế." Trầm Ôn Du đè cái đầu của Trầm Dao Quân xuống.
Mặc dù Trầm Dao Quân không biết võ công, nhưng mà ám khí lại có rất nhiều! Hoàng hậu làm ra đầy một phòng đồ chơi, Trầm Dao Quân từng bước từng bước cầm tới phòng thân!
Trầm Dao Quân mới không cần cùng hắn nói chuyện tử tế. Bây giờ nàng chỉ muốn đánh Trầm Ôn Du một trận mà thôi, nếu có thể đè hắn xuống dưới đất đạp một cước thì tốt quá! Trong nháy mắt đó Trầm Ôn Du đột nhiên cảm thấy trên chân giống như là bị vật gì bám lên. Hắn vội co chân lên nhìn, ngay lập tức hắn phát hiện dưới đất bò đầy những con sâu nhỏ!
Mặt đất nơi này vốn cực kỳ sạch sẽ, không một chút bụi bẩn, sao bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều sâu như vậy? Rậm rạp, chi chít, đen kịt một vùng, nho nhỏ, lúc nhúc.
Những viên tiểu trân châu vừa bị Trầm Dao Quân ném xuống nứt ra kẽ hở, từ bên trong chui ra những con sâu nhỏ màu đen...
Trông vào, có chút ghê tởm.
Trầm Ôn Du đã không nhẫn nhịn được nữa, hắn hơi dùng sức đem Trầm Dao Quân ném ra bên ngoài. Rồi sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, cứ như thế lao vọt vào phía bên trong!
Phản ứng của hắn quá lớn! Trầm Dao Quân làm như cái đầu bị đụng một cái, cứ vậy khóc rống lên!
Thanh Thư ở một bên lập tức xuất thủ rải thuốc, ngay sau đó sâu chết đầy đất!
Lần này những viên tiểu trân châu đã không còn giống những viên trước đó: bên trong có sâu. Chỉ cần vừa có kẽ hở nứt ra, sâu ở bên trong liền tìm cách chui ra bên ngoài. Vỏ ngoài của viên trân châu là do hoàng hậu tự tay làm, còn sâu là do Tấn Nhất bắt về. Trầm Dao Quân từng suy nghĩ: ngay từ ngày đầu tiên gặp Trầm Ôn Du nàng đã thấy hắn mặc y phục màu trắng, hắn lại còn liên tục ngày thay mấy bộ, mỗi một bộ đều không nhiễm hạt bụi nào. Thường ngày Trầm Ôn Du đều rất sạch sẽ, đến một hạt bụi cũng không có.
Từ đó Trầm Dao Quân liền suy đoán, liệu có phải hắn là người có thói ở sạch hay không?
"Công chúa!" Thanh Thư ở một bên cất đi thuốc bột: "Như vậy thì đã được chưa?"
Trên mặt Trầm Dao Quân đột nhiên lộ ra một nụ cười âm hiểm, cực kỳ không phù hợp với độ tuổi của nàng: "Tiểu trân châu của ta, lại không phải chỉ có một loại mà thôi a!"
Thanh Thư không nói gì thêm nữa. Tính cách của Trầm Dao Quân, nàng lại không lạ lẫm. Chủ ý quỷ quái của nàng vốn có rất nhiều, mỗi khi nàng dùng nó để lăn lộn ai đó, thật chỉ khiến người đó không còn muốn sống nữa.
Trầm Ôn Du ở trong một tòa cung điện hết sức thú vị, nền móng của cung điện nhìn qua thì có hơi thấp một chút. Để khi mỗi trời mưa không bị đọng nước, hệ thống thoát nước dưới đất được xây dựng đặc biệt phức tạp, bên dưới nền nhà của cả tòa cung điện đều là cống thoát nước, chằng chịt ngang dọc, kết cấu hết sức tinh vi.
Ở nơi này, chung quanh Trầm Ôn Du đều là võ tướng được hắn mang tới từ Tây Lâm châu. Nhóm người này có võ công cao cường, từ mấy dặm bên ngoài đã có thể cảm nhận được nguy hiểm đến gần.
Mặc dù Lý Quý Hâm cùng Lý Tấn Nhất võ công cao cường, nhưng cho dù có mạnh mẽ cùng cẩn thận đến đâu đi nữa, một khi bị Trầm Ôn Du phát hiện ra rồi tương kế tựu kế, thì việc các nàng thất bại là chỉ trong gang tấc. Cho nên tốt hơn cả vẫn là để cho tiểu nha đầu một chút võ công cũng không có là Trầm Dao Quân tới, như vậy thì mới có thể hạ xuống lòng nghi ngờ của đối phương.
Lý Quý Hâm ở trong An Ninh các thu nhận tin cấp báo từ bốn phương tám hướng của Đông Châu gửi tới, tất cả đều liên quan tới các nơi bị xuân hạn cùng với việc các khoản hạng xây cất công trình thủy lợi đã bị cấp trên giữ lại. Quả thật Trầm Dao Quân đã đem người của mình bày bố khắp nơi, Lý Quý Hâm bấm gón tay nhẩm tính thì nhận thấy vấn đề cũng không xem là quá lớn.
Chờ đến khi Trầm Dao Quân trở lại, Lý Tấn Nhất cũng từ trên nóc nhà nhẹ nhàng tiến vào.
Nàng cùng phu nhân Hoa Xà sống ở bên ngoài cung, bất quá Tiểu Tấn Nhất lại là người tới vô ảnh đi vô tung, bất cứ lúc nào cũng đều có thể trộm tiến vào.
"Sư tỷ, tốt nhất là để Tấn Nhất theo chân ngươi đi. Lúc nào sư phụ cũng luôn cùng hoàng hậu sư cô đi với nhau, lại không thèm lo liệu chuyện cơm nước cho Tấn Nhất. Vẫn là Quỷ nhát gan công chúa chuẩn bị đồ ăn ngon hơn cả!" Lý Tấn Nhất lải nhải không ngừng, nàng đem cái hộp nhỏ trong tay đưa cho Trầm Dao Quân: "Còn cần sâu nữa hay không? Đây còn có nhiều này!"
Trầm Dao Quân cuống quít xua tay: "Không cần! Không cần! Toàn bộ đất trong hoàng cung đều sắp bị ngươi xới tung lên cả rồi, nhất định là năm nay hoa cỏ, cây cối sẽ tươi tốt lắm đây!"
Trầm Dao Quân thoáng nghĩ, cũng thật là làm khó cho Tấn Nhất rồi. Trong hoàng cung thì chó sói lẫn hổ gấu đều không có, chỉ có thể để cho nàng bắt côn trùng chơi mà thôi.
"Mỹ Nhân Nữ Phó, ta có hai tin tức tốt." Trầm Dao Quân ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ đắc ý. Nàng nhào qua với động tác như hiến vật quý vậy: "Ta đã đem tiểu trân châu giấu vào trong cung điện của hắn. Sau đó quả thấy, người đàn ông này có thói ở sạch!"
"Thói ở sạch a?" Lý Tấn Nhất ngẩng đầu: "Vậy có phải hắn rất ghét những người thường hay lăn lộn trong bùn giống như Tấn Nhất hay không đây? Nhưng mà, chơi đùa trong bùn thú vị như vậy, tại sao cứ phải sạch sẽ đây! Như vậy liệu có phải là không tôn trọng đối với tự nhiên hay không?" Giọng của nàng tràn đầy căm phẫn.
Trầm Dao Quân buông thõng hay tay, nàng cũng không biết tại sao lại thế này.
Lý Quý Hâm trầm tư mất một lúc: "Điều này chứng tỏ hoàng thượng sẽ có động tĩnh. A Dao, bên phía hoàng thượng bên kia, Thang Vệ Quốc thế nào rồi?"
"Hắn vẫn một mực ở trước mặt hoàng thượng thay Thái tử cầu xin được tha thứ, phụ hoàng đã có chút mềm lòng. Vả lại, Thang Uy Cẩu đại nhân cũng không phải là đèn cạn dầu. Mặc dù bị Trầm Ôn Du nhốt lâu như thế, vậy mà hắn vẫn lấy được tín vật do Trầm Ôn Du đánh rơi, một lần nữa đưa ra bằng chứng mình đã bị Trầm Ôn Du uy hiếp. Nắn nói Trầm Ôn Du đây là muốn mưu hại Thái tử." Trầm Dao Quân đi qua đi lại: "Ta cảm thấy, rốt cuộc thì trong lòng phụ hoàng vẫn còn đang do dự, dẫu sao Thái tử cũng là đứa con hắn nhìn lớn lên. Bây giờ với thế cục như thế này, ai xuống tay trước người đó chiến thắng. Phụ hoàng sẽ không ngăn trở, hắn đang đợi người thắng sau cùng!"
Dứt lời nàng lại nâng đầu lên hơi có vẻ suy ngẫm: "Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi nói xem, nếu như thấy người thắng sau cùng là ta, phụ hoàng sẽ là cái phản ứng gì?"
Lý Quý Hâm lại chỉ cười cười: "Người thắng không cần biết phản ứng của người thua là gì, bởi vì những thứ kia đã không còn trọng yếu."
Đêm đó, hoàng đế hạ lệnh bỏ cấm túc đối với thái tử. Hắn lại cho gọi Trầm Ôn Du tới, ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu. Người ngoài không một ai biết được nội dung của cuộc nói chuyện này. Người ta chỉ biết là, ngoài sáng trong tối ngự thư phòng đều có rất nhiều cao thủ bảo vệ, ngay cả thái giám đưa nước cũng không được vào.
Trầm Vân Tân muốn đến gặp hoàng đế nói lời xin lỗi, nhưng cũng bị chắn lại ở ngoài cửa.
Trong khi người ta cho rằng đây là hoàng đế âm thầm giúp Trầm Ôn Du bày mưu đặt kế cùng giáo dục một trận, thì lúc Trầm Ôn Du đi ra lại chỉ thấy trên mặt hắn là cái vẻ âm trầm, mây đen giăng đầy.
Thám tử lập tức tới báo cáo với Trầm Dao Quân, mấy người kia liền chụm đầu vào một chỗ, dành cả buổi tối nghiền ngẫm tin tức trong cuộc nói chuyện hết sức bí mật này.
Dĩ nhiên là bọn họ có mời thêm cả hoàng hậu. Vì việc này mà hoàng hậu phải sau một lúc không ngừng kêu khóc đòi sống đòi chết rồi mới chịu buông tha cánh tay của phu nhân Hoa Xà ra. Dọc theo đường đi vẻ mặt của nàng bi thương giống như cả nhà bị chém vậy.
Phu nhân Hoa Xà thì đầy mặt là cái vẻ không buồn không lo. Nàng đã phải trải qua cuộc sống một mình quá lâu, kinh thành thú vị đến như vậy, trong khi nàng lại chưa lần nào đặt chân tới.
Vì thế mà toàn bộ cuộc nói chuyện trong buổi tối hôm nay hoàng hậu đều rúc ở trong chăn để bày tỏ sự tức giận. Thật vất vả nàng mới lừa gạt được sư tỷ tới đây a, lại cứ như vậy bị một đám tiểu gia hỏa tách ra... Quả thực cực kỳ bi thảm!
"Hoàng đế đã phải trăm phương ngàn kế bảo vệ Trầm Ôn Du ở Tây Lâm châu được an toàn, lại cho gọi hắn hồi cung, vậy nên hắn sẽ không vì mấy câu nói của Thang Vệ Quốc liền trách cứ hắn. Tâm tư của hoàng đế ra sao hẳn hoàng hậu là người hiểu biết hơn cả, nương nương ngài..." Lý Quý Hâm còn chưa nói hết thì đã bị hoàng hậu cắt ngang.
"Ta không nghe! Ta cái gì cũng không biết! Các ngươi hãy để cho ta đi gặp sư tỷ của ta!"
"Mẫu hậu a, ngươi không nên trở nên cáu kỉnh như vậy a. Hiện tại chính là thời điểm mấu chốt chứ đâu, chúng ta không thể để thất bại ở trong gang tấc được. Nếu là như vậy, ngươi lại càng không được nhìn thấy phu nhân Hoa Xà!" Trầm Dao Quân dùng lời lẽ thật thấm thía. Nàng thật rất muốn cho gọi phu nhân Hoa Xà tới, sau đó đem mẫu hậu của mình ném cho người này, rồi kèm theo một câu nói: "Đây! Quản tốt nữ nhân ngươi đi! Đừng bao giờ thả ra nữa!"
"Ta không nghe! Bây giờ ta phải đi gặp sư tỷ của ta! Ta không nên cùng sư tỷ tách ra!" Hoàng hậu tiếp tục ở trong chăn giận dỗi.
"A a a... So với ta, hoàng hậu sư cô lại còn lệ thuộc vào sư phụ hơn chứ đâu. A a a... Tấn Nhất mới không phải là đứa trẻ nít kia, hoàng hậu sư cô mới là trẻ nít nha. Hoàng hậu sư cô đừng có tức giận nữa nha. Tấn Nhất sẽ đi tìm cho ngươi tìm đồ chơi!" Trong lòng Lý Tấn Nhất cực kỳ sung sướng.
Hoàng hậu lại tiếp tục cự tuyệt: "Ta không muốn có! Ta chỉ cần chơi với sư tỷ!"
Mấy người đều rơi vào bế tắc, chỉ còn biết vây quanh cái bàn tròn bàn bạc chính sự.
Dù đã tư tiền tưởng hậu rồi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: hoàng đế vì chuyện Thang Vệ Quốc mà khiển trách Trầm Ôn Du? Như vậy thì vì sao hoàng đế lại cự tuyệt gặp Trầm Vân Tân đây? Vì sao lúc rời đi Thang Vệ Quốc lại buồn buồn không vui? Vì sao chỉ vì một hồi trách cứ mà sắc mặt của Trầm Ôn Du lại tối sầm? Hai giờ nói chuyện rốt cục là nói đến cái gì? Là lòng người hắc ám hay là đạo đức trầm luân?
Rốt cuộc thì hoàng hậu đã không còn nghe nổi nữa. Sau một cái hất chăn nàng ngồi dậy: "Hãy nghe cho kỹ đây! Ta cho các ngươi mấy điểm chính!"
"Hoàng đế không phải là cái người chỉ vì Trầm Ôn Du bắt cóc Thang Vệ Quốc mà trách cứ hắn. Mười phần thì có đến tám, chín phần hắn trách cứ Trầm Ôn Du làm việc mà không nhổ cỏ tận gốc! Để cho hắn từ Tây Lâm châu tới đây không phải chỉ để phong cái danh Vương gia là có thể đi được rồi. Thế lực triều đình đã phân chia rõ ràng, hắn muốn cho Trầm Ôn Du trong thời gian ngắn nhất phát triển thế lực của mình. Việc Trầm Ôn Du trầm mặt nhất định là bởi vì liên quan đến mẫu hậu của hắn. Vì hoàng đế đã nhắc tới mẫu phi của hắn, cho nên hai người mới sinh ra tranh chấp! Một khi sinh ra tranh chấp, hoàng đế sẽ cho rằng đứa con này hay là đứa con tự tay mình nuôi lớn mới tốt hơn? Vì vậy nên sự cân nhắc của hắn sẽ hơi chuyển sang cho Trầm Vân Tân!" Nàng dùng một hơi nói cho xong: "Ngày mai, ngay sau khi trời vừa sáng, thừa dịp hoàng đế còn chưa tỉnh dậy hãy đi tìm được Trầm Vân Tân, tìm cơ hội hắt cho hắn một chậu nước lạnh. Sau đó cho nổ số tiểu trân châu đã được A Dao bố trí ở dưới chân Trầm Ôn Du đi!"
"Ơ?" Trầm Dao Quân nâng đầu lên rồi cố ý kéo dài giọng: "Mẫu hậu, ngươi vậy mà không kêu khóc muốn có được sư tỷ nữa?"
Hoàng hậu đầy mặt lạnh lùng: "Ta đây là đang vì các ngươi bày mưu tính kế."
"À ha..." Trầm Dao Quân lại như có điều suy nghĩ: "Nhưng mà mẫu hậu a, những thứ ngươi vừa nói này chúng ta đều đã biết. Điều chúng ta muốn hỏi ngươi chính là, trong mấy ngày ngươi chơi đến điên cuồng như vậy, thể lực xung trận liệu còn có đủ hay không?"
Ngay tức khắc mặt của hoàng hậu đỏ lên, nàng mở ra cây quạt ra che kín nửa bên mặt: "Ôi chao... Gần đây... Thật là... Thể lực chống đỡ hết nổi!"