Các nàng đã nhìn ra ngôi vị hoàng đế này là của Đông Châu, vậy mà hoàng đế lại đem Trầm Ôn Du đi giấu ở Tây Lâm Châu, nơi luôn có một Tây Châu đối mặt ở trên chiến trường. Một người như vậy thì ánh mắt của hắn tuyệt đối không chỉ đặt ở vị trí Thái tử Đông Châu.
Trầm Ôn Du dùng nụ cười để che giấu dã tâm, giống như Trầm Dao Quân dùng giả bộ ngốc để che giấu thực lực. Bản chất là giống nhau, người của Trầm gia đều có kỹ thuật diễn rất tốt, hoặc là nói, những người càng đến gần vị trí quyền lực, kỹ thuật diễn lại càng tốt.
Lý Quý Hâm trầm mặc mất một lúc: "Đây là hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị sẵn sàng?"
Hoàng hậu vừa cười vừa nói: "Ta vừa mới nhận được tin nhắn từ Đức Phi, nàng đã âm thầm giúp ta ổn định phía nam. Phía Thích Nhượng bên kia cũng chuẩn bị hết sức thỏa đáng, hắn đã âm thầm điều một nhóm cao thủ vào trong cung. Hoàng thượng muốn nâng đỡ Trầm Ôn Du thì tất yếu phải thông báo với thiên hạ, đây là cơ hội tốt nhất để chia rẽ lòng người."
"Nếu ngài đã định liệu kỹ lưỡng trong lòng như vậy rồi, tốt nhất nên là như thế." Lý Quý Hâm trả lời.
"Nhưng mà..." Cặp lông mày của hoàng hậu nhăn lại, nàng cầm lấy một phong thư đưa cho Lý Quý Hâm: "Ngươi hãy nhìn cái này một chút."
Lý Quý Hâm thầm nói một tiếng: không tốt. Chỉ sợ lại có rắc rối phát sinh.
Sau khi xem xong, nàng gấp thư tín lại: "Nhân lực vật lực đều đủ, chỉ còn tinh anh là còn thiếu đúng không?"
Hoàng hậu đã cho người âm thầm điều tra đội quân bảo vệ hoàng đế cùng Trầm Ôn Du. Với việc có cả một hệ thống tài nguyên khổng lồ trong tay, không thể nghi ngờ là bọn họ có vô số cao thủ xa gần vờn quanh. Cái gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, từ việc lựa chọn trực tiếp khởi sự ngay từ trong kinh thành mà không phải là nam bắc vây chặt trung tâm, nhất định hoàng hậu sẽ phải bắt giữ cho được thủ lĩnh của kẻ địch, chỉ có điều đây là việc làm cực kỳ khó khăn.
"Tấn Nhất!" Lý Quý Hâm gọi to một tiếng.
Lý Tấn Nhất chỉ được lén ở lại trong Phượng Linh điện, cùng với Trầm Dao Quân làm bạn. Hiện tại hai cô bé đang cùng nhau chơi đùa, Thanh Thư ở một bên bưng trà đưa nước.
"Ngươi, Tấn Nhất, Thanh Thư..." hoàng hậu nói: "Thậm chí có thêm cả ta, cùng với hiện tại trong tay ta có thể điều động được những người được gọi là đứng đầu tuyệt thế cao thủ đương triều đi nữa, thì cũng không vượt qua con số tám. Trong khi đó Thích Nhượng cùng Quý Phong còn phải trấn giữ hai phương nam bắc, Đức Phi tạm thời chưa thể hồi cung, mà cao thủ hàng đầu có ở trong tay hoàng đế lại không phải chỉ có tám người."
Lý Tấn Nhất bịch bịch từ xa chạy tới, hướng lên trên mặt bàn nằm bò, khiến người ta chỉ nhìn thấy cái đỉnh đầu đen nhánh của nàng. Ở phía sau Trầm Dao Quân cũng chạy theo tới. Trên mặt bàn đầy đồ vật, lại còn có hoàng hậu cùng Lý Quý Hâm ngồi bên, giờ có thêm Lý Tấn Nhất cùng Trầm Dao Quân nam bắc vắt ngang.
"Sư tỷ là muốn hỏi ta cao thủ bên người công tử Du chứ gì?" Không chờ cho Lý Quý Hâm phải hỏi nàng đã tự mình nói liền một mạch: "Thực lực của những người giống như người đã bắt ta ở bên cạnh công tử Du đại khái có khoảng ba, bốn người, số còn lại vẫn chưa phát hiện ra. Ngươi đừng xem ta bắt được hắn như vậy mà cho là dễ dàng, thật ra thì cũng phải tốn không ít sức nha. Nếu lại có hai người như vậy cùng lên thì phải phí sức thực sự. Nếu như đối phương lại còn phối hợp ăn ý nữa sẽ rất khó bắt lại, trừ phi sư phụ rời núi."
Trầm Dao Quân chớp chớp mắt: "Phu nhân Hoa Xà có bao nhiêu lợi hại?"
"Đại khái là bằng sư tỷ cộng thêm ta." Lý Tấn Nhất trả lời với vẻ mặt đầy sùng bái: "Sư phụ chính là đánh khắp tứ đại châu mà trở thành vô địch, không có đối thủ. Kẻ vô địch vốn là tịch mịch, cho nên sư phụ mới dứt khoát không rời núi. Nếu như thật sự xuất hiện một kẻ thù có thực lực ngang bằng, vậy thì đối với sư phụ, sức hấp dẫn so với gạo lại còn lớn hơn. Cho nên nếu như có sư phụ ở đây, vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa!"
Lý Quý Hâm lại quay sang nhìn nhìn hoàng hậu. Một tay hoàng hậu chống cằm, đầy mặt là cái vẻ thiếu nữ hoài xuân mà say mê nhìn Lý Tấn Nhất khen ngợi phu nhân Hoa Xà.
Đúng vậy, đúng là như vậy! Phu nhân Hoa Xà là người vô địch đến tịch mịch, trong khi nguyên nhân không xuống núi lại quá nhiều.
Lần trước Lý Tấn Nhất có nói, phu nhân Hoa Xà từng muốn đến kinh thành đi một vòng hết ăn lại dạo chơi, có lẽ nàng cũng chỉ là nói chơi một chút mà thôi, chứ làm sao nàng lại có thể hạ thấp mặt mũi thật sự tới kinh thành được đây?
Phải nghĩ cho ra biện pháp mới được! Hoàng hậu thầm nghĩ như vậy. Để cho Lý Quý Hâm cùng Lý Tấn Nhất đi mời là không thể nào, trừ phi, đích thân mình đi Hoa Xà sơn một chuyến.
Nhưng mà, hoàng hậu xuất cung là đại sự, trong khi Hoa Xà sơn cách hoàng cung lại rất xa. Làm sao tìm được một cái lí do thích hợp để hoàng hậu có thể danh chính ngôn thuận ra khỏi cửa đã trở thành vấn đề cực kỳ khó khăn.
Đột nhiên hoàng hậu đổ vật xuống, nằm liệt người ở trên bàn, giống hệt như Lý Tấn Nhất cùng Trầm Dao Quân, sau đó mới mở miệng với vẻ mặt đầy vẻ đau khổ: "Các ngươi hãy giúp ta nghĩ ra cách nào có thể cho ta ra khỏi cung một chuyến đi."
Ba người ba mặt nhìn nhau, một người có chỉ số thông minh cao như Hoàng hậu nương nương lại đột nhiên ngay cả xuất cung cũng không làm được? Vừa nhắc tới phu nhân Hoa Xà, chỉ số thông minh trên người hoàng hậu liền giảm không phanh, cả người cũng trở nên tê liệt.
Còn lại ba người không ngừng cái trò ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Đối với việc hoàng hậu xuất cung này, nếu như trộm đi, ai cũng không dám chắc lúc nào hoàng đế sẽ tới tìm nàng, còn nếu đi một cách đường hoàng, thì sẽ phải có cả một đống người đi theo, mà như vậy thì không cách nào lên được Hoa Xà sơn.
Trầm Dao Quân yếu ớt giơ lên một cánh tay: "Mẫu hậu, không bằng ngươi làm cái người bị mắc bệnh truyền nhiễm đi!"
Hoàng hậu lườm nàng một cái sau đó mới chán nản trả lời: "Được thôi! Vậy ta sẽ làm cái người bị mắc bệnh truyền nhiễm... Nhưng mà, Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân đều đã biết A Dao chỉ là giả bộ ngốc, như vậy thì chuyện Thái Y viện đã bị ta khống chế không phải cũng bị bại lộ rồi hay sao?"
Lý Quý Hâm ngẫm nghĩ một lúc: "Bọn họ tạm thời sẽ không dám đem chuyện A Dao giả bộ ngu tiết lộ."
"Làm sao có thể như vậy được?" Hoàng hậu hỏi.
"Ta sẽ đi tìm bọn họ." Lý Quý Hâm đứng lên: "Làm một cuộc giao dịch."
Bất kỳ là ai cũng đều phải cân nhắc chuyện hơn thiệt, nếu như đối thủ chủ yếu lại không phải là Trầm Dao Quân, như vậy thì việc phải bảo vệ bí mật này liền trở nên rất đơn giản.
"Đợi một chút!" Hoàng hậu đột nhiên ngăn lại: "Ta đã nghĩ ra được một chủ ý rất hay." Nàng nhẹ nhàng xoa đầu con gái mình một cái: "Đây là thời điểm để cho A Dao "khôi phục" bình thường được rồi."
Nàng hướng về phía Lý Quý Hâm gật đầu một cái, Lý Quý Hâm lập tức hiểu ra: "Đã biết!"
Đối với việc trở lại làm người bình thường này, Trầm Dao Quân cực kỳ không muốn. Việc mang thân phận kẻ ngu đem lại cho cho nàng quá nhiều chỗ tốt, nàng đã quá quen với việc diễn xuất này rồi.
Vì vậy mà với nước mắt lưng tròng, nàng nhìn Lý Quý Hâm: "Sau khi A Dao trở lại làm người bình thường, Mỹ Nhân Nữ Phó còn sẽ thích A Dao hay sao?"
Lý Quý Hâm một đầu đầy hắc tuyến.
"Có phải Mỹ Nhân Nữ Phó cảm thấy vấn đề A Dao vừa hỏi là rất ngu xuẩn hay không?" Trầm Dao Quân bĩu môi nũng nịu.
Lý Quý Hâm cười một tiếng: "Không có vấn đề ngu xuẩn, chỉ có người ngu xuẩn." Với ánh mắt đầy yêu thương như vậy, cộng thêm lời lẽ khắc sâu tính giáo dục như vậy, Trầm Dao Quân cũng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cảm thán: Mỹ Nhân Nữ Phó nhà ta chính là cái người như vậy, không hề giống những kẻ đê tiện, yêu diễm chỉ muốn ôm bắp đùi ở ngoài kia!
Hoàng hậu vẫn phe phẩy cây quạt ở một nửa bên mặt che miệng cười. Nếu đổi là người khác dám tổn hại nàng như vậy, Trường Ninh công chúa còn không phải lập tức diễn vai kẻ ngốc một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi giết người diệt khẩu hay sao?
"Được rồi! Được rồi!" Hoàng hậu lại xoa đầu Trầm Dao Quân: "Đem A Dao mang về đi. Từ khi từ Thiên Ngung trở về tới nay còn chưa cho Hoàng thượng một lần vấn an đi? Hãy trở về chuẩn bị thật chu đáo, chúng ta cần phải bắt đầu rồi."
Lý Quý Hâm lặng lẽ mang Trầm Dao Quân rời đi, không thể cho người ngoài nhìn thấy.
Ngay trong đêm đó, Lý Quý Hâm dẫn Trầm Dao Quân đi tìm gặp hoàng đế. Lúc đó hoàng đế còn đang ở trong Ngự Thư phòng suy tính làm thế nào mới đem thân phận Trầm Ôn Du trở thành hợp lý chính danh, hắn chợt nhìn thấy Trầm Dao Quân đi vào. Hôm nay cô nương này đã không còn giống như chú chó săn nhỏ nhào lên trên người hoàng đế như mọi ngày, ngược lại là nàng lặng yên đứng ở một bên, giống như một người bình thường vậy.
"A Dao đây là làm sao?" Hoàng đế đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng: "Sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy?"
Trầm Dao Quân há miệng rồi lại thở dốc một cái, là động tác muốn nói lại thôi, giống như thể có lời muốn nói nhưng lại không cách nào mở miệng được.
Trong lòng hoàng đế lộp bộp một tiếng, biểu tình biến hóa cực kỳ vi diệu. Thấy vậy Lý Quý Hâm liền kết luận: trước mắt Trầm Ôn Du còn chưa đem chuyện Trầm Dao Quân nói cho hoàng đế biết.
Nếu không cái vẻ mặt vừa lóe qua kia là không thể diễn được.
"Có chuyện gì thì nói." Hoàng đế vừa cười vừa nói: "A Dao của ta là ngoan nhất!"
"Cha... Phụ hoàng..." Trầm Dao Quân sợ hãi nói: "A Dao... A Dao lén chạy ra khỏi cung."
"Ta biết rồi!" Hoàng đế lại không chút để ý mà trả lời: "Trở lại còn biết cùng phụ hoàng thừa nhận sai lầm, như vậy còn là một đứa bé ngoan." Hoàng đế không thèm để ý mà chỉ cười cười.
Nhưng mà Lý Quý Hâm lại biết, đối với việc Trầm Dao Quân xuất cung này hoàng đế cực kỳ để ý. Hoàng hậu hẳn là giấu được rất kín. Chẳng lẽ, là do Trầm Ôn Du nói cho hoàng đế biết?
"Còn có..." Trầm Dao Quân tiếp tục mở miệng: "A Dao... Không ngốc nữa."
Đến lúc này thì hoàng đế thật sự ngẩn người ra. Hắn đặt cây bút trong tay xuống, đối với chuyện này hắn không có lý do để mà tức giận. Lý Quý Hâm dè dặt quan sát nhất cử nhất động của hoàng đế. Qua một hồi lâu, hắn mới phản ứng lại, hướng về phía Trầm Dao Quân vẫy vẫy tay: "Lại đây, lại đây! Để cho phụ hoàng nhìn một chút, cùng phụ hoàng nói một chút là đã có chuyện gì xảy ra."
Ban đầu Hoàng đế đã từng nghĩ tới chuyện Trầm Dao Quân giả bộ ngốc, bây giờ nàng lại đột nhiên thừa nhận bản thân không ngốc, còn không phải trong này có chút âm mưu hay sao?
Hắn thượng xem hạ xem, ngó trái ngó phải: "Trở lại bình thường từ lúc nào vậy?"
"Ở... Khi còn đang ở Thiên Ngung." Trầm Dao Quân sớm đã suy nghĩ làm sao sắp xếp từ ngữ, nàng phải bảo đảm chẳng những hoàng đế không nổi giận đã đành mà sẽ còn cao hứng một trận: "Ta... Ta nhớ lúc đó chạy ra bên ngoài chơi, là thời điểm đi ngang qua Thiên Ngung. Tại đó A Dao bắt gặp Thái tử ca ca cùng Ôn Du ca ca, hình như lúc đó bọn họ vừa nổi lên xung đột..." Vừa kể Trầm Dao Quân vừa khoa tay múa chân, trông rất sống động: "A Dao thì vẫn còn đang ngốc, Thái tử ca ca không để cho A Dao rời khỏi khách điếm. Sau đó A Dao lén đi ra ngoài, từ trên lầu rớt xuống, may mà được Ôn Du ca ca cứu A Dao. Lúc tỉnh lại A Dao cảm thấy bản thân đã được đả thông hai mạch nhâm đốc, thần thanh khí sáng, đầu óc trở lại tốt đẹp khiến cho đi đứng cũng trở nên linh hoạt. Nhưng mà... A Dao vẫn có chút sợ."
"Sợ cái gì?" Hoàng đế hỏi.
"Sợ một khi A Dao không còn ngốc thì phụ hoàng sẽ không thích A Dao nữa." Trầm Dao Quân làm bộ làm tịch rất tốt, nói giống như là thật vậy.
"Nói cụ thể một chút." Trầm Ôn Du cũng chỉ cùng hoàng đế nói chuyện có gặp được Trầm Dao Quân, nhưng lại không có kể chi tiết. Hoàng đế vốn từng hoài nghi Trầm Dao Quân giả bộ ngu, nhưng mà Trầm Dao Quân lại nhắc tới Trầm Ôn Du, xem ra nàng đã biết thân phận của Trầm Ôn Du. Đột nhiên hắn nghĩ đến một biện pháp rất tuyệt, có thể giúp hắn giải quyết lửa sém lông mày.
Vốn là hắn muốn trực tiếp khôi phục thân phận hoàng tử của Trầm Ôn Du, nhưng làm như vậy ắt sẽ có một đám triều thần cùng các phe phái nhảy ra phản đối, nhưng nếu như có được sự ủng hộ của hoàng hậu, chuyện kia liền trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Trầm Ôn Du cứu được Trầm Dao Quân, lại còn giúp nàng trở lại bình thường, lý do này tốt đẹp biết bao. Cho dù người đó có là bách tính phổ thông cũng đều có thể từ đây thăng quan thêm tước, huống chi người đó lại còn là Trầm Ôn Du.
"Cùng trẫm nói kĩ một chút, làm thế nào hắn lại cứu được ngươi? Làm sao ngươi lại biết được thân phận của hắn?" Hoàng đế mặt đầy từ ái mà nhìn Trầm Dao Quân, dẫu sao đây cũng coi như là... Tiểu công chúa được sủng ái nhất.
Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm đưa mắt ra hiệu, bắt đầu phát huy toàn bộ kỹ năng bịa chuyện của mình. Lời lẽ đúng mức, biểu tình sống động, vẻ thâm tình cũng xuất sắc, khi cao hứng lên còn phải thêm chút động tác tay chân, khiến hoàng đế nghe đến mặt mày hớn hở.
Hóa ra Trầm Ôn Du lại lợi hại như vậy, như vậy thì giang sơn Đông Châu này, đã thực sự có người kế nghiệp!
Hoàng đế thử dẫn dắt Trầm Dao Quân: "A Dao cảm thấy, Ôn Du là người như thế nào?"
"Ôn Du ca ca cứu A Dao, đương nhiên là người tốt!" Trầm Dao Quân kiên định trả lời, nhưng trong lòng ha hả hai tiếng, tiếu diện hổ, dám cấu kết Mỹ Nhân Nữ Phó của ta, hắn thật đáng chết!
"So sánh với Thái tử thì sao?" Hoàng đế hỏi.
Trầm Dao Quân suy nghĩ một lúc: "Phụ hoàng đã từng nói qua, không thể ở sau lưng nói xấu người khác!"
Thái độ này cho thấy sự phân biệt đã quá rõ ràng, hoàng đế cao hứng còn không kịp. Hắn biết hoàng hậu sủng ái Trầm Dao Quân nhất, thái độ của Trầm Dao Quân chính là thái độ của hoàng hậu.
"Phụ hoàng còn dạy cho ngươi, phải biết ân mà báo đáp." Đúng vào cái lúc Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm thì Trầm Dao Quân lại căng thẳng mở miệng: "A Dao chính là tới thỉnh tội! Trong khi A Dao chạy ra ngoài chơi mấy ngày thì mẫu hậu đã xảy ra chuyện!"