Chiều hôm sau như đúng hẹn, Kỷ Duyệt cùng Mộc Mộc đứng trước một toàn nhà cũ kỉ ở vùng ngoại ô sau hai tiếng rưỡi đi xe.
Cậu lục lọi chùm chìa khoá trong túi.Căn nhà này theo kiểu cổ điển, không phải biệt thự lớn mà chỉ đơn giản là một căn nhà hai tầng bình thường. Ổ khoá do lâu ngày rồi nên thành ra bị rỉ sét cứng không mở được thế là cậu lấy cục đá đánh lỏng nó ra.
Mộc Mộc mang một chiếc croptop màu xanh rêu, quần ống jeans đen dài xuống mắt cá chân và thêm đôi bata vải màu trắng đôn ba phân. Còn cậu thì mặc một chiếc sơ mi đen ngắn tay và ghi lê màu trắng, quần tây và một đôi
cross.
Sau khi bước vào nhà cô phải ho sặc sụa mấy tiếng vì bụi. Căn nhà tối om chỉ len lỏi ánh sáng từ cửa chính chạy vào, cửa sổ được kéo rèm kín mít không lộ ra chút hở nào.
Màn nhện đóng trên góc trần nhà, góc nhà, cậu còn có thể nghe thấy tiếng chuột chạy qua chạy lại.
Mộc Mộc rất sợ nhện và gián còn cậu thì rất sợ nhện, co rúm vào nhau, bất quá cậu mò mẫn trên tường mãi mới có một cái công tác dính đầy bụi.
'Tach'
Đèn ở phòng khách đã được bật lên, lúc này cậu có thể quan sát rõ mọi thứ trong nhà. Bộ sofa da màu trắng và tivi đời cũ được bọc ni lông lại, đa số những vẫn như tủ bếp, ghế sofa, tivi, giường đều được bọc lại tuy nói là bọc nhưng khá qua loa.
Cậu nhìn sang phía Mộc Mộc ngập ngừng nói: “T-tớ với cậu dọn nhà đã... được không?”
Mộc Mộc thoáng ra vẻ ngạc nhiên rồi gật đầu vui vẻ đồng ý.Quá nhiên dọn một ngôi nhà không bao giờ là quá dễ dàng, căn nhà này có một phòng khách, hai phòng vệ sinh, một phòng ngâm bồn và hai phòng ngủ, một phòng kho, một gian bếp.
Cậu với Mộc Mộc dọn từ bốn giờ rưỡi chiều đến sáu giờ mười lăm phút cũng chỉ gọi là gần xong.
Nhưng cũng không thể quên chuyện chính, cậu lục lọi mấy thùng đồ cũ được dọn dẹp cất ra riêng để tìm thấy manh mối kết quả là chẳng có gì, nhìn vào những đồ vật cũ cậu chỉ cảm thấy một chút tiếc nuối và hoài niệm.
Kỷ Duyệt một lần nữa tiến lại vào căn phòng năm ấy, ở đây bao ni lông bọc đồ gia dụng đã bị cậu mở hết, quét bụi lau chùi sạch sẽ, chiếc tủ gỗ mộc mạc lốm đốm những vết mốc meo.
Nhìn bức ảnh mẹ cậu đứng một mình với cái bụng tròn vo hai tay cầm guitar tay đặt lên bụng miệng cười rất tươi, lúc này cậu mới phát hiện hình như mình quên lau chùi bức ảnh này liền tiến đến bắt ghế gỡ ảnh xuống.
'Bop'
Lúc này một cuốn sổ da mềm màu nâu đậm rớt xuống khiến cậu tò mò nhặt lên.
Mộc Mộc từ phía gian sau gọi lớn: “Kỷ Duyệt ở đây có cái gì nè”
Cậu nghe vậy vội vàng nhặt cuốn sổ da lên rồi rời đi.
Thứ cô chỉ là một chiếc hộp gỗ khác có hoa văn và kiểu dáng y hệt cái của Kỷ Minh đã đưa cho cậu, cậu mới vội vàng lên chỗ phòng khách lấy chiếc hộp kia xuống.Khoá hộp gồm tám số nhưng cái hộp gỗ mới tìm được lại được mở khoá sẵn,
bên trong chỉ có một tờ giây bạc màu và một chiếc chìa khoá, dưới đáy hộp vỏn vẹn hai số: 02. Nếu như các số này đều liên quan đến mật mã của chiếc hộp, toạ độ nhà và số 02 này thì chỉ mới có sáu số: 160302.
Vẫn còn thiếu hai số nữa.
Lúc này cậu mới nhớ tới chiếc sổ da nơi tay, vội vàng mở ra đọc.
Trang đầu tiên có mấy nét chữ nguệch ngoạc nhưng nhìn ra vẫn là: Chào con Duyệt bé bỏng.
Cậu khựng lại một chút rồi lại dở sang trang tiếp theo.
- Con đã theo manh mối mẹ tìm đến đây rồi nhỉ? Đáng khen thật, đúng là con trai của mẹ. Mẹ xin lỗi bảo bối nhé...vì đã bỏ con lại quá sớm, nhưng tình yêu mẹ dành cho con là không có bất cứ đại lượng nào có thể miêu tả được, mẹ thề đấy. Mẹ dám chắc, hiện tại con đang khá khổ sở nhỉ? Tất cả là tại mẹ mù, mẹ tin nhầm người để giờ con phải rơi vào hoàn cảnh khốn khổ này! ( 2 )
Kỷ Duyệt nhướng mày, v..vậy là bà ấy cố tình để lại manh mối cho cậu? Bà ấy biết cậu sẽ mò đến đây!? Bà ấy...để lại cho cậu một ngọn đèn soi sáng giữa bóng tối sâu thẳm này, mọi chuyện có vẻ còn quá nhiều nghi ngờ.
Rốt cuộc, bộ truyện này...là như thế nào đây!?
Cậu hít một hơi lại đọc tiếp.
- Con yên tâm, mẹ sẽ luôn dõi theo con trên kia đừng buồn nhé.
Cậu đọc, đọc mãi nội dung là những lời tâm sự khẽ khàng của mẹ, những cảm xúc khi bị lừa dối, bà đã đau khổ như thế nào. Cậu nắm chặt cuốn sổ lật đến những trang giấy cuối: Số hộp một + số hộp hai (dưới đáy) + ... Hãy đến tìm Mãnh Tư Tuệ.
Mãnh Tư Tuệ?
Lật lui lật tới manh mối bà để lại chỉ ngang đó, cậu run rẩy ngồi bệt xuống đất.
Mộc Mộc thấy vậy ngập ngừng hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao...Chỉ là...Kỷ Duyệt nhắm mắt: “Chỉ là nghĩ Mãnh Tư Tuệ rốt cuộc là ai...và mẹ muốn nhắn cho tớ điều gì?”
Cô nghe không hiểu lắm: “Tớ không biết, nhưng Mãnh Tư Tuệ hình như có nghe đâu đó rồi thì phải..