Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu

Chương 96




Chuyện lần đó Evan trở thành đối tượng ghép đôi với Adios, Lâm Triết không hề biết, chuyện này chỉ có anh và Tạ Dư Quang cùng Evan biết mà thôi, cho nên Lâm Triết không nhìn ra lúng túng của Evan mà chỉ nhớ tới ân cứu mạng của cậu ta nên rất nhiệt tình kéo cậu ta tới bàn ăn.

"Nào, tôi biết cậu rất lạnh lùng nhưng mà thực ra là một người tốt, đừng có giả vờ cứng rắn nữa, mau ăn thôi, đồ ăn chín rồi nè". Q

Bàn ăn lớn ở biệt phủ hiếm khi lại ngồi đủ ghế như thế này, quả đúng là kỳ tích.

Bố mẹ Lâm Triết khi biết Evan và Nhậm Bác là người đã cứu con trai mình thì vô cùng chân thành tới cùng họ bắt tay cảm ơn rồi làm quen. Cả hai người đều là dân lao động bình thường, không biết nhiều lễ nghĩa nên tỏ ra hơi

gượng gạo.

Evan và Nhậm Bác cũng không để tâm, hai người sống ở BN39 đã lâu, căn bản không để ý tới mấy thứ lễ nghi này.

Bà nội và quản gia đi từ trong bếp mang thêm vài đĩa đồ ăn cũng nước uống ra, dáng vẻ có chút khó nói thành lời.

Lâm Triết hít drama rất nhanh, đặc biệt là chuyện liên quan tới bà nội, nhìn bà e thẹn thế kia cậu thật là không quen.

Ông nội mất sớm, bà nội một mình chăm lo cho bố cậu từ nhỏ tới lúc lấy vợ, sau đó lại tới lượt cậu được bà chăm sóc, ai cũng hiểu bà cứ mãi một mình như vậy cũng thiệt thòi, tuổi thọ của người dân tinh tế có lên tới một trăm năm mươi tới hai trăm tuổi, bà nội năm nay mới tám mươi, cuộc đời vẫn còn dài lắm, nếu có người có thể chăm sóc cho bà thì không còn gì bằng.

Chưa kể lão quản gia cả đời không lấy vợ, tuổi tác đã cao, cũng cần có người cũng sẻ chia trong cuộc sống.

Cả phòng ai cũng nhìn ra vẻ ngại ngùng của hai ông bà nhưng không ai nói gì, chỉ âm thầm ủng hộ.

Lâm Triết nhanh nhẹn bước tới đưa bà nội ngồi vào chỗ rồi lại qua kéo tay quản gia ngồi xuống ghế bên cạnh bà nội.

"Ây, phu nhân, ta tự ngồi được mà" Lão quản gia đỡ một tay Lâm Triết sợ cậu bị ngã.

"Cháu không sao? Hôm nay không có phân biệt địa vị gì hết, bác là người lớn tuổi nhất, nên ngồi một chỗ là được rồi".

"Tiểu Triết, con làm gì vậy?" Bà nội kéo tay cậu noi nhỏ.

Cậu dùng ánh mắt như thể muốn nói " Con thấu hiểu hết mà" nhìn bà rồi kêu gọi mọi người vào chỗ ngồi.

Vị trí chỗ trống còn thừa lại ba cái, Nhậm Bác biết chắc hai đứa đầu đất kia nhất định sẽ phân chia ngồi sang hai bên nên nhanh chân tới tranh chỗ ở góc ngoài trước, chỉ còn lại hai ghế ngay cạnh nhau.

Evan nhíu mày ngập ngừng không ngồi xuống, Tạ Dư Quang cũng không khá hơn là bao. Cả hai còn không thèm nhìn mặt nhau nhưng vẫn phải ngồi xuống vì phép lịch sự.

"Hừ".

Evan kép tay áo bố mình trách móc " Người biết con với anh ta không ưa nhau, tại sao còn cố tình tranh ghế bên ngoài chứ, mau đổi chỗ với con đi".

Nhậm Bác giả điếc không nghe thấy mà quay sang phía bên kia bắt chuyện với lão quản gia.

"Kivet, lâu rồi không gặp, ông còn nhớ tôi chứ?".

"Đương nhiên là nhớ rồi, bác sĩ Nhậm".

Thời bố mẹ Adios còn sống thì Nhậm Bác chính là bác sĩ phụ trách của hai người bọn họ, vô cùng thân thiết, giống như Tạ Dư Quang và Adios bây giờ vậy, có thể coi là người cùng thời với quản gia, chỉ tiếc lại bị lưu đày ở hành tinh hoang, ông vô cùng mừng vì ông bạn già đã có thể quay lại đế quốc.

"Bố!" Evan bị bơ thì chỉ đành chấp nhận vị trí ngồi này, ghế ngồi khá gần nhau vì đông người nên phải xếp chật một chút.

Tạ Dư Quang hơi giang chân ra vì thói quen thì liền đụng phải chân của Evan ở dưới bàn.

Hai người phản ứng như bị điện giật quay sang nhìn nhau rồi ghét bỏ mà quay đi, Evan còn đá vào chân anh ta để trả thù.

Tạ Dư Quang ăn đau nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười khách sáo với mọi người xung quanh, càng không dám đánh lại, anh ta bị Evan đánh tới sinh ra ám ảnh tâm lý luôn rồi. (2

Lâm Triết được Adios gắp đồ ăn đầy bát ăn tới vô cùng vui vẻ, khả năng hóng drama của cậu rất cao, mặc dù miệng vẫn đang ăn những vẫn có thể để ý thấy sự khả nghi ở góc bàn bên kia.

"À... Bác sĩ Tạ, Evan và bác sĩ Nhậm đang ở nhà anh à?".



"Phải".

" Không phải!".

Hai giọng nói cùng lúc vang lên, Evan cùng Tạ Dư Quang lại lườm nhau mấy giầy.

Lâm Triết cười thầm trong lòng với dáng vẻ buồn cười của hai người họ " Vậy rốt cuộc là có hay không vậy?".

Không đợi hai người họ lại cãi nhau một trận, Nhậm Bác lên tiếng trả lời " Đúng vậy nha, hai đứa nó suốt ngày cãi nhau làm đầu óc ta cứ quay cuồng cả ngày".

"Ể? Sao lại cãi nhau vậy? Trước kia không phải bọn họ khá hòa thuận sao? Hồi ở trên phi thuyền trở về ý?".

Nhậm Bác cười lớn hạ đũa xuống chỉ vào hai người bọn họ " Hai đứa nó thích nhau đấy nhưng đầu óc có vấn đề nên đều không nhận ra, bị ta vạch trần nên thẹn quá hóa giận, cả ngày cứ lườm với nguýt". •

" Bố à!!..".

"Sư phụ!!!".

" Rồi, được rồi, ta không nói nữa, được chưa?".

Evan thì thầm trong miệng " Không nói nữa thì sao chứ? Cái gì không nên nói người cũng nói hết rồi còn đâu".

Lâm Triết giác ngộ rồi " Thì ra là vậy".

Thảo nào hôm ở tiệc tối hoàng cung, bác sĩ Tạ gặp được Omega định mệnh rồi phát điên lên mà Evan lại đánh anh ta bầm dập như vậy, thì ra là ghen.

Bị vạch trần, Evan và Tạ Dư Quang đều không biết giấu mặt đi đâu.

Bà nội Lâm Triết hạ đũa rời ghế đi tới bên này vỗ lên vai hai người " Người trẻ tuổi à, tình yêu đến không dễ dàng, nếu thích thì phải xông pha lên, đừng để đến lúc quá muộn màng rồi lại hối hận, dám yêu dám hận mới là một cuộc đời ý nghĩa".

Bà cầm lấy tay Evan và Tạ Dư Quang rồi để hai người chạm vào nhau.

Phản ứng điện giật lại sinh ra khiến hai người rụt tay lại, vành tai đều đỏ rực lên.

"Đó thấy chưa, đây không phải phản ứng ghét bỏ đối phương, mà là thích nên ngại ngùng đó".

Lâm Triết cười rất nhỏ rồi nói chỉ đủ cho Adios nghe " Ngài xem, bọn họ trông thật giống học sinh cấp hai mới biết yêu ghê, thật ngây ngô".

Adios nhớ lại cái đêm khi anh và Lâm Triết còn chưa xác nhận quan hệ, anh đã dùng Pheromone chuốc say cậu rồi lén lút giở trò với cậu, cả người đều chột dạ.

"Em thì có nhiều kinh nghiệm hơn sao?".

Lâm Triết chu mỏ lên phản biện " Em... Em có đọc rất nhiều truyện tình yêu đó, chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa từng thấy heo chạy, hai người họ rò ràng là heo trông thế nào còn không biết".

Adios cúi lại gần nói thầm bên tai Lâm Triết "Đúng rồi, nói tới truyện, hôm trước anh thấy trên điện thoại của em có rất nhiều truyện, xem thử qua thấy đầu đề có rất nhiều những từ ngữ mà anh không hiểu, cái gì mà thịt văn còn có thuần thịt văn là cái gì..Không bằng đêm nay chúng ta thực hành thử xem?". @

Lâm Triết bặm môi lại trợn tròn mắt nhìn anh, thấy ý cười đắc ý trên mặt Adios, cậu ngại ngùng đỏ mặt quay đi "

Biển thái".

Adios phì cười, rồi là ai mới là biến thái đi đọc mấy cái truyện đó chứ. 2)

Bên phía bên kia đã thôi ồn ào, bà nội về lại chỗ cũ, Evan và Tạ Dư Quang xấu hổ chỉ cắm mặt ăn với ăn không biết đang nghĩ cái gì.

Sau bữa ăn này, mọi người cùng nhau ngồi ở khu vực ngoài trời ở ban công tầng hai, nơi có cả bể bơi và phòng trà để chờ xem pháo hoa.

Hôm nay được phá lệ thức muộn nhưng Lâm Triết cũng không duy trì được lâu, còn hai tiếng nữa mới qua 0 giờ, cậu đã lăn đùng ra ngủ rồi.

Lâm Triết nằm trên ghế nằm cạnh bể bơi được Adios ôm vào lòng " Adios, khi nào tới lúc bắn pháo hoa nhớ gọi em dậy, em không mở nổi mắt nữa rồi".



"Được".

Ở trong phòng trà, bà nội Lâm Triết cùng lão quản gia và Nhậm Bác cùng uống trà nói chuyện nhân sinh vô cùng vui vẻ.

Ở một góc khác, bố mẹ Lâm Triết bật nhạc nhẹ cùng nhau khiêu vũ trong hạnh phúc.

Trong một góc khuất sau mấy bụi cây cảnh, Evan đẩy Tạ Dư Quang lên tường, hình như khi cả hai đều vì quá lung túng mà lỡ uống không ít rượu, rượu này tuy nhẹ nhưng lại thấm lâu, bây giờ mới cảm thấy đầu óc hơi mông lung.

"Anh... Mọi người đều nói chúng ta thích nhau, tôi không tin, anh tin không?".

Tạ Dư Quang bị Omega thấp hơn mình đẩy sát vào tường rồi áp sát nhưng lại không hề cảm thấy mất thể diện gì cả vì người này Evan, Omega đã đánh anh ta ra bã dù anh ta đang ở trạng thái phát cuồng.

" Tôi cũng không tin".

Evan áp mặt lại gần, đôi con ngươi màu tím nhạt đẹp như hai viên đá quý có một không hai trên đời này nhìn thẳng vào mắt Tạ Dư Quang.

" Vậy chứng minh đi".

" Chứng minh như thế nào?" Tạ Dư Quang khó hiểu đáp.

Evan nói tiếp " Làm người yêu của nhau trong một tháng, nếu vẫn chẳng có gì xảy ra, vậy thì chứng tỏ bọn họ đã sai, còn chúng ta đã đúng". (2)

Tạ Dư Quang hơi kinh ngạc, rõ ràng rất vô lý nhưng theo cái logic của bộ não tiến sĩ suốt ngày đều phải làm thí nghiệm để chứng minh kết quả thì anh lại thấy điều này hợp lý vãi nồi. 2

" Được, thành giao, trong một tháng này chúng ta sẽ thử làm những điều người yêu sẽ làm, chứng minh là bọn họ sai rồi, tôi không có thích cậu".

"Đúng vậy, tôi cũng không thích anh, cứ quyết như vậy đi".

Tạ Dư Quang ôm eo Evan lật ngược thế cờ đẩy cậu lên tường " Việc người yêu hay làm với nhau nhất là hồn môi, cậu làm được không?".

"Được, tôi... không sợ".

" Vậy được" Tạ Dư Quang cúi xuống nhắm ngay môi Evan mà hôn xuống, hai người cứ như hai học sinh tiểu học không biết hôn là gì, chỉ biết chạm môi vào nhau rồi giữ nguyên như vậy không dám đụng đậy.

Đầu óc cả hai cứ như đã rời khỏi thế gian bay lên thiên đàng vậy, tiếng tim đập bình bịch nghe rõ mồn một trong không gian yên tĩnh ở góc khuất tối ánh đèn này.

Qua một hồi lâu hai người mới tách ra.

Evan hơi thở dốc chắc nịch nói " Rõ ràng tôi không có cảm giác với anh đấy nhé".

"Ừ, tôi cũng vậy".

Evan không biết từ bao giờ mà hai tay mình đã bám lên cổ Tạ Dư Quang " Vậy... lại thêm một lần nữa". (3)

"Được, không thành vấn đề".

Tiếng tim đập rộn ràng lần nữa chứng minh rằng bọn họ không hề có cảm giác gì với nhau. 2

Pháo hoa rực rỡ bẩu trời bay vút lên cao khiến bầu trời như sáng bừng lên.

Adios lay gọi Lâm Triết tỉnh lại, cậu mờ mịt mở mắt nhìn thấy pháo hoa thì cả người đều hưng phấn hẳn lên gọi to

" Bà nội, bố mẹ, mau ra đây đi, bắn pháo hoa rổi".

Những người ở trong phòng trà lần lượt đi ra, đối với họ thì pháo hoa mừng lễ tết đã trải qua vô số lần rồi nhưng lần lại lại cảm thấy khác biệt hẳn.

Ở góc khuất nào đó, hai người bị tiếng hô làm cho giật mình mà tách môi ra, lúng túng lần lượt đi ra nơi ánh sáng ngập tràn hòa vào với nhóm người, chột dạ không dám lên tiếng sợ người khác phát giác ra sự không bình thường trên biểu cảm khuôn mặt mình. D

Dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ, tất cả bọn họ đứng kề bên nhau nhìn lên, khung cảnh không còn gì tuyệt vời hơn.