Đã hai ngày trôi qua kể từ buổi tiệc ở hoàng cung hôm đó, vết thương trên mặt Tạ Dư Quang đã phần nào hồi phục, Evan không còn lí do nào để ở lại nữa.
Cậu ta lên phòng thu xếp đồ đạc của mình cùng với đồ đạc của Nhậm Bác muốn dọn ra ngoài ở, thực ra cũng không cần phải sắp xếp gì nhiều vì vốn dĩ đồ cũng không nhiều.
Ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện của Nhậm Bác cùng với Tạ Dư Quang.
" Thằng bé đó tuy tính tình hơi cứng rắn nhưng thật ra bên trong nó rất mềm lòng".
" Nhưng liệu làm như vậy có ổn không ạ?".
"Ta chắc chắn, nếu không nữa thì con phải ăn vạ, nó ngại nhất là bị người khác ăn vạ".
* Cạch*
Cửa phòng mở ra, Evan kéo theo hia cái vali ra khỏi phòng.
Nhậm Bác sửng sốt nhìn vali của mình bị Evan kéo ra ngoài liền vội vàng ngăn lại " Ông cố nhỏ của ta, con đi đâu vậy nha?".
"Đi rời khỏi đây chứ còn làm gì nữa".
"Nhưng... sao con lại lấy cà vali của ta chứ?".
Evan liếc nhìn xuống vali bên tay trái mình, vẻ mặt đã không vui lại càng không vui hơn nữa " Người không muốn đi cùng còn sao? Muốn ở lại nhà anh ta à?".
Nhậm Bác mở miệng mấy lần nhưng không nói ra được, ông lại gần giữ tay Evan lại " Y ta không phải như vậy, đang yên đang lành, còn rời đi làm gì, không phải vẫn đang rất tốt sao?".
"Đúng vậy nha" Tạ Dư Quang chen miệng vào nhưng chưa kịp nói gì thêm đã bị Nhậm Bác nhéo vào tay ra hiệu anh ta im miệng lại.
Nhưng không kịp nữa rồi, sư tử nhỏ nổi đóa rồi.
Evan nhíu mày nghiêm trọng nói " Còn không đi thì đợi anh ta đuổi đi hay sao? Bố, người cũng thấy rồi đấy, anh ta đã gặp được Omega định mệnh, sớm muộn gì cũng sẽ rước người ta về thôi, chúng ta hai kẻ xa lạ ở lại nơi này là đang làm phiền người ta đấy".
Cậu ta quay sang nhìn thẳng vào Tạ Dư Quang " Khỏi mất công lúc anh ta gặp được Omega định mệnh của mình rồi điên lên lại bị chúng ta ngăn, tới lúc đó lại mắng chúng ta là nhiều chuyện, có ý đồ riêng".
Nhậm Bác thở dài một hơi bắt đầu diễn " Con xem, ngày mai là tết rồi, chúng ta đi bây giờ cũng không kiếm được chỗ ở, không bằng ở lại thêm vài ngày được không? Thằng bé họ Tạ này cũng coi như ta đã từng làm thầy và nuôi nó một thời gian lúc còn nhỏ, từ khi ta rời đi nó vẫn luôn một thân một mình sống qua ngày, tết năm nay trong nhà khó khăn lắm mới có chút hơi người".
Evan hậm hực nhưng rõ ràng trong lòng đã bị thuyết phục một phần nào đó rồi " Vậy người cứ ở lại, mộ mình cọ rời đi là được". Nói rồi liền kéo vali rời đi. (2)
Tạ Dư Quang lợi thế đôi chân dài nhanh chóng đuổi theo chặn đường lại " Tôi đã nói là không để bụng chuyện bị cậu đánh thành đầu heo rồi mà sao cậu cứ phải khó khăn thế".
" Tôi chẳng có gì khó khăn cả, quyền tự do của tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, anh quản làm gì?".
Ừ nhỉ, Tạ Dư Quang tự hỏi trong lỏng, sao anh lo chuyện Evan rời đi hay không làm gì nhỉ? Thật khó hiểu. Nhưng trong thâm tâm như có thưa gì đó khiến anh ta không muốn để cậu rời đi.
"Tôi... Chuyện hôm đó ở hoàng cung chỉ là tai nạn, tôi không phải loại Alpha ngu ngốc đó, lầu sau... À, không có lần sau nữa, tôi sẽ không bao giờ gặp lại Omega đó nữa".
Nhậm Bác chen vào nói giúp " Đúng vậy, thằng bé quanh năm suốt tháng nhốt mình trong sở nghiên cứu nào có gặp được ai".
Evan ngước mắt lên nhìn Tạ Dư Quang vẻ cười nhạo " Tiến sĩ Tạ, anh không cần phải giải thích về Omega đó với tôi, tôi chẳng liên quan gì cả".
Nhậm Bác không nhịn nổi nhìn hai đứa đầu đất này nữa, rõ ràng cả hai có ý với nhau nhưng lại không biết gì.
"Evan, con đang ghen". (2
Evan xịt keo cứng ngắc " Ghen? Con việc gì phải ghen, ghen cái gì cơ chứ?". Làm sao có thể được, cậu ta chỉ là...
chỉ là cảm thấy khó chịu với phản ứng bản năng của Alpha khi gặp bạn đời định mệnh mà thôi. (1
Tạ Dư Quang sửng sốt, là ghen sao? Y là Evan thích anh ta ấy hả? Thảo nào lại nổi đóa lên muốn rời đi, còn bực tức khi nghe tới Omega kia nữa.
"Evan, thì ra là cậu thích tôi rồi sao? Nhưng xin lỗi cậu không phải gu của tôi".
Gu của anh ta ít nhất cũng phải hiền dịu một chút, chứ không phải hở ra là đánh người như thế kia.
Evan nhe răng giơ tay lên muốn đấm, Tạ Dư Quang theo phản xạ rụt cổ lại " Tôi không thích anh, đừng có tưởng bở, làm như anh là gu của tôi ấy".
Nhậm Bác âm thầm đi tới cốc đầu cả hai đứa, tiếng ai oán thét lên.
"A! Bố à".
"Sư phụ, đau...Vết thương của còn chưa khỏi hẳn".
Ông lại gõ vào đầu Tạ Dư Quang thêm cái nữa chỉ vào Evan " Con cũng thích nó".
"Con không có".
Ông lại gõ thêm cái nữa khiến Tạ Dư Quang im miệng lại.
"Bố, con..."
"Con im miệng" Ông quay sang nhìn Evan rồi chỉ vào Tạ Dư Quang " Con cũng thích nó".
" Không, con...". (
* Coong*
" Áu...Đau chết ta" Nhậm Bác ôm ngón tay, ông quên mất nửa cái đầu. của thằng nhóc này làm bằng hợp kim, đánh vào người đau lại là mình.
Ông đối diện với ánh mắt ai oán của hai người bọn họ dõng dạc nhắc lại một lần nữa " Con thích nó, nó cũng cũng con, hai đứa đầu đất này nếu không có ta thì chắc phải ngược luyến vài năm nữa may ra mới hiểu được".
Tạ Dư Quang cùng Evan trừng mắt nhìn nhau như kẻ thù truyền kiếp, sau một phút, ánh mắt Evan có vẻ mềm mỏng lại do ngại ngùng, hai tai hơi đỏ lên quay mặt đi chỗ khác.
Tạ Dư Quang cũng tự dưng cảm giác tim mình đập bum ba la bum gãi gãi đầu, hai tay lúng túng không biết đặt ở đâu.
Nhậm Bác đi tới vỗ lên vài Tạ Dư Quang " Không phải con muốn cùng ta nghiên cứu cách ghép máy móc vào cơ thể người để cứu sống bệnh nhân sao? Evan chính là kiệt tác mà ta tự hào nhất cả đời, hai đứa có thể hợp tác mà".
Nói xong ông lại quay sang Evan khuyên nhủ " Tiểu đầu sắt, coi như con vì ta mà ở lại đây có được không, ta khó khăn lắm mới có thể quay trở lại sở nghiên cứu, nếu không có con ở cạnh thì ta sẽ buồn chết mất". (2
Dưới sự dụ dỗ của Nhậm Bác, Evan và Tạ Dư Quang bất đắc dĩ bị cưỡng chế bắt tay nhau làm hòa.
" Đây là vì bố tôi thôi".
"Ừm, biết rồi, tôi cũng là vì nghiên cứu thôi".
Evan hậm hực kéo vali về lại phòng rồi đóng cửa khóa lại, Tạ Dư Quang cũng gãi gãi đầu ngẫn ngơ đi về phòng.
Để lại Nhậm Bác chậc lưỡi lắc đầu tiếc rèn sắt không thành thép ở hành lang.
"Đúng là hai đứa đầu đất".