Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu

Chương 91




Lâm Triết đi từ trên tầng xuống nhà nhìn thấy Adios đứng trước đống vali hành lý của cậu, cậu vô cùng khó hiểu đi tới gần anh.

"Thượng tướng, chúng ta sẽ đi du lịch ở đâu sao? Sao ngài không nói trước với em".

Adios vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Triết đẩy mấy cái vali về phía cậu rồi kéo cậu ra khỏi nhà " Lâm Triết, chúng ta chia tay đi" .

Cậu chả hiểu cái mô tê gì cả, cậu không muốn rời đi, rõ ràng mọi chuyện đang tốt đẹp, sao bỗng dưng lại thành ra như vậy.

" Thế có chch chia tay không?"

Adios quay đầu đi không thèm cho cậu một ánh mắt " Đi mau đi".

Lâm Triết bám lấy tay anh không muốn rời nhưng không biết ở đâu ra có ba con khỉ nhảy tới bám lên người cậu không buông rồi kéo cậu đi khỏi biệt phủ trong tiếng oán thán.

" Không được, thả ta ra, mấy con khỉ phiền phức này".

" Thả ra!!".

Lâm Triết giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ nhưng mắt vẫn nhắm, hai tay cậu quẫy lung tung đánh cả vào mặt của người nằm bên cạnh. (4)

"Sao vậy?".

Adios tỉnh dậy, anh giữ chặt lấy Lâm Triết, cậu lí nhí nói ra khỏi miệng " Ba con khỉ chết tiệt, phiền thật".

Adios lắng tai nghe xong liền xoa lên bụng Lâm Triết, quả nhiên ba con khỉ con đang đạp khiến cậu khó chịu, anh kiên nhẫn ôm cậu vào lòng rồi xoa xoa bụng hơi nhô ra của Lâm Triết, anh dỗ cho cậu ngủ tiếp rồi lặng lẽ rời giường.

Nhìn sắc trời thì có lẽ đã tầm bảy giờ sáng, gần đây Lâm Triết ngủ khá nhiều, đó là triệu chứng bình thường khi mang thai vài tháng này, anh không đánh thức cậu ngay mà xuống nhà kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sáng thật thịnh soạn.

Tối hôm qua khi hai người về nhà, quản gia là người vui mừng nhất, rốt cuộc sau bao lời cầu nguyện của ông thì hai người đã bình an trở về.

Những ngày không có Adios và Lâm Triết ở đây, biệt phủ vô cùng ảm đạm, không có khí sắc vui tươi nào của việc tết đến cả, hôm nay thì trong ngoài nhà đều được trang trí vô cùng lộng lẫy để đón tết, cũng như đón khách.

Qua một hồi, Adios lên phòng đánh thức Lâm Triết dậy " Dậy thôi, ăn sáng xong lại ngủ tiếp cũng được, không được bỏ bữa đâu".



Bác sĩ nói rồi, để giúp cho ba cái thai phát triển khỏe mạnh thì Lâm Triết phải ăn uống thật là đầy đủ, cho nên anh không thể nuông chiều cậu ngủ tới trưa mới dậy được, chưa kể dưới nhà còn đang có khách.

Lâm Triết nhíu mày không tình nguyện thức dậy, cậu hơi hé mắt ra thấy khuôn mặt Adios thì lại nhớ tới giấc mơ vừa nãy " Chếch chia tay cũng không cho, gọi cái gì mà gọi"'

"Hả" Adios cho rằng bản thân nghe nhầm rồi, cái gì mà chch, cái gì chia tay? tên nhóc này lại nằm mơ cái gì bậy bạ vậy chứ.

Adios lấy khăn giúp Lâm Triết lau qua mặt mũi giúp cậu tỉnh táo hơn một chút xíu, hai mắt vẫn không muốn mở ra.

Anh chỉ đành bế cậu lên đi thẳng xuống phòng ăn.

Bàn ăn hôm nay thịnh soạn hơn hẳn bình thượng vì ở đó đã có sẵn ba người ngồi.

Adios bế Lâm Triết vào rồi đặt cậu ngồi trên đùi mình trong ánh mắt dõi theo của những người xung quanh " Dậy mau, không là bị tét đít bây giờ".

Lâm Triết nũng nịu trong lồng ngực anh không muốn " Không ăn đâu...Em muốn ngủ cơ".

Một giọng nói quen thuộc ba phần cứng rắn, bảy phần đáng sợ vang lên.

"Lâm Triết, dậy đi học mau lên, mặt trời sắp chiếu tới mông rồi!".

Lâm Triết giật mình mở to mắt, sao giọng nói này lại giống giọng của mẹ vậy nhỉ, cậu giãy dụa ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh rồi xịt keo cứng ngắc.

"Bà nội, bố và mẹ, sao ba người lại ở đây?".

Bà nội trả lời " Là thượng tướng mời nhà chúng ta tới ở chơi trong lễ tết, sẽ ở lại một tuần đấy cục cứt thổi nhỏ à".

Lâm Triết kinh ngạc nhìn Adios nói nhỏ " Sao ngài không nói trước với em?".

" Muốn cho em một bất ngờ".

Hừ, bất ngờ này cũng quá kinh hãi rồi đi.

Lâm Triết đứng dậy khỏi người Adios rồi tự ngồi xuống ghế bên cạnh, quá bẽ mặt rồi đi, khi nãy cậu làm nũng chắc chắn đã bị cả nhà nhìn thấy.

Bà nội thì không nói làm gì, mẹ Lâm thì lớn tuổi hơn bố Lâm năm tuổi.



Bố Lâm là người lúng túng nhất, thật ra ông cũng chỉ lớn hơn Adios có ba tuổi thôi, là người cùng thế hệ, lại còn là vị thượng tướng mà ông hâm mộ nhất trên đời, thế nhưng người này lại trở thành con rể của mình.

Thật là vi diệu.

Nghĩ tới đối phương gọi mình là bố vợ, hai vai liền nặng nề như thể gánh trọng trách gì đó rất kinh khủng vậy.

Cả nhà họ Lâm trước nay chưa từng thấy qua những nơi quyền quý như phủ thượng tướng nên hôm nay khi tới đây bọn họ bị sự hoành tráng ở nơi này làm cho sợ hãi.

Nghĩ tới con trai có thể gả cho một người như vậy, âu cũng an tâm trong lòng.

Khi nãy nói cứng rắn một chút là để gọi Lâm Triết dậy, bây giờ mẹ Lâm lại mềm mỏng gắp đồ ăn cho cậu "Tiểu Triết, con có bị nghén gì không?".

Lâm Triết thấy mọi người không để ý chuyện xấu hổ khi nãy của mình nữa thì cười hề hề đáp " Không ạ, chắc ba đứa nhỏ biết ba nó phải ăn thật nhiều mới đủ nuôi chúng nó nên rất biết điều, không khiến con bị nghén gì cả, cái gì cũng ăn được".

Bố Lâm cũng bắt chước gắp cho Lâm Triết một viên cua, liền bị mẹ Lâm dùng đũa chặn lại " Đang mang thai không nên ăn nhiều đồ ăn tính hàn, cua là vật tính hàn khá cao, Tiểu Triết không được ăn, ông tự gắp ăn đi".

Adios cũng gắp đồ ăn cho Lâm Triết phá giải tình huống ngại ngùng này " Mọi người cứ ăn thoải mái đi, cứ coi nơi này như nhà mình, không cần ngại gì cả, cứ tùy ý sai bảo người làm hoặc nếu cần gì thì nói với quản gia là được".

Bọn họ nhìn toàn thể căn nhà khắp nơi mỗi thứ đều có giá trị vô cùng cao, tâm lý vẫn là giữ kẽ một chút, nhưng có

Lâm Triết ở đây thì bọn họ cũng thoải mái hơn nhiều.

"Mau ăn thôi kẻo nguội" Lâm Triết với người lên gấp đồ ăn cho từng người " Không cần để ý tới con quá nhiều".

Lâm Triết khóc thầm trong lòng, có bọn họ ở đây thì kế hoạch ăn lén kem của cậu chắc chắn là không thành, thật là thèm nhưng lại không được ăn.

Bữa ăn này tuy hơi lúng túng những cũng khá ấm áp.

Thấy quản gia lén quan sát tới chảy nước mắt hạnh phúc ở ngoài cửa, Lâm Triết liền đi tới kéo ông vào ngồi xuống mâm " Bác quản gia cũng ăn đi ạ, mọi người cùng vui".

Trong lòng cậu, quản gia không chỉ là người quản lý trên dưới biệt phủ mà còn là một trưởng bối đáng kính nữa.

Duyên phận để Lâm Triết gặp được Adios chắc chắc không thể thiếu đi công sức của quản gia năm đó đã tuyển chọn cậu, còn cho cậu tới làm việc ở tầng hai để gặp được Adios ở bể bơi hôm đó, nếu không thì cậu sẽ vẫn mãi là một người làm tầm thường ở nơi này.