Cuối cùng, ngày phi thuyền của hai hoàng tử tinh hệ Blackburn cũng cập bến.
Uông Khanh nhờ kiếp trước nên biết trước được một số sự việc.
Kiếp trước cậu ta đi theo Adios bao nhiêu năm cuối cùng vẫn là thất bại, lần trước Adios lại từ chối lời giúp đỡ của cậu ta, Uông Khanh vô cùng tức giận, cậu ta muốn khiến anh phải hối hận.
Nơi sứ thần của tinh hệ Blackburn sẽ ở trong thời gian ở lại tinh tế là vấn đề bảo mật nhưng Uông Khanh biết nó nằm ở đâu.
Uông Khanh dùng mọi cách để thành công nhận được công việc người phục vụ ở biệt thự mà hoàng gia chuẩn bị cho hai hoàng tử Blackburn, đối với cậu ta chuyện này cũng không khó gì mấy vì cậu ta biết một trong hai vị hoàng tử tới có một người là Alpha, chính là chồng kiếp trước của cậu ta, là người mà Uông Khanh đã lợi dụng để thoát khói danh phận tù nhân chiền tranh ở Blackburn.
Cậu ta có thể một lần nữa lợi dụng người này, sử dụng thông tin từ kiếp trước giúp bọn họ đánh thắng ván cờ này.
Tại biệt phủ, Lâm Triết đang soạn sửa trang phục để mấy ngày nữa vào hoàng cung gặp bệ hạ.
Trời đã vào đông, mấy ngày nữa là qua năm mới, tuyết đã rơi một lớp mỏng bên ngoài vườn hoa hồng.
Lâm Triết vốn cho rằng vườn hoa này sẽ không trụ nổi tới mùa đông nhưng cậu đã lầm, không biết đây là giống hoa đặc biệt gì mà càng vào mua đông chúng lại càng nở nhiều hơn.
Cánh hoa hồng đỏ thẫm được bọc trong một lớp tuyết trắng mỏng khiến vẻ đẹp của nó lại càng thêm diễm lệ.
Trong thời gian này, biến đổi trên cơ thể của Lâm Triết cũng hiện rõ hơn trước rất nhiều, tóc cậu dần chuyển sang màu đen ánh đỏ rượu vang, đôi mắt cũng từ chỉ hơi chút ánh đỏ khi ra nắng giờ có thể nhìn rõ đã chuyển thành màu đỏ sẫm như máu.
Lâm Triết đã có thể sử dụng Pheromone của mình một cách có chủ đích, tuy chưa phải quá thành thạo nhưng cũng không ngây ngô như ban đầu nữa, nhờ vậy mà quá trình điều trị của Adios cũng tiến triển nhanh hơn.
Giờ đây anh đã có thể xuống nhà thoải mái đi lại, miễn là người khác không tiến lại gần anh quá ba mét thì cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Tạ Dư Quang nói có lẽ trước tết thì Adios có thể khôi phục hoàn toàn.
Lâm Triết vô cùng vui mừng, như vậy thì cậu có thể đưa anh về nhà cậu chơi được rồi.
Lâm Triết mang thai một tháng căn bản chưa cảm thấy điều gì khác lạ, bụng cậu cũng không có biến đổi gì, có lẽ phải chờ tới tháng thứ ba, thứ tư mới có thể nhìn rõ bụng hơn một chút.
May mắn cậu không bị nghén như bao người khác, sức khỏe Lâm Triết rất ổn định, cái gì cũng ăn cho nên gần đây cậu hơi mập lên, nhưng là chỗ nào cần mập thì mới mập, chỗ nào cần thon thì vẫn thon.
Điều này làm cho dáng người Lâm Triết càng trở nên hút hồn hơn khiến nam nhân già chỉ được nhìn không được ăn vô cùng khó chịu.
Chỉ hận bản thân lúc đó tại sao không kiếm chế được mà thắt nút cậu.
Lâm Triết mặc một bộ áo như quý tộc kết hợp giữa màu trắng và màu đen, không quá nổi bật cũng không lấn át người khác, cậu đeo thêm một chiếc vòng bảo hộ của Omega nạm đá quý màu đỏ làm nổi bật thêm sắc đẹp của mình.
Cậu quay người trước gương ngắm nhái hỏi Adios " Ngài thấy em mặc bộ này thế nào?".
Lâm Triết hỏi xong cả người liền cứng lại nhìn người đang bước tới từ sau lưng qua gương lớn trước mặt.
Adios mái tóc đen hơi xoăn được tạo kiểu vuốt lên trông càng nam tính hơn ngày thường, làn da sẫm màu của anh khi mặc bộ đồ màu đen tuy trông hơi tối nhưng bù lại là những phụ kiện bằng vàng ròng và đá quý nạm vàng khiến nhan sắc của anh càng quyến rũ hơn, làn da của anh càng thêm nổi bật hơn, nhất là khi đôi mắt màu vàng hổ phách kia lại vô cùng hợp với số vàng đó.
Anh đi tới ôm Lâm Triết từ phía sau, hai người mặc chính là đồ đôi được thiết kế riêng, ai đó chỉ cần nhìn vào liền biết hai người là một cặp không lẫn vào đâu được.
"Em đẹp lắm, càng ngày em càng đẹp lên khiến anh chỉ muốn giấu em thật kĩ trong nhà không cho bất kỳ ai nhìn thấy".
Lâm Triết đã biết công phu mồm mép của Adios nhưng vẫn không nhịn được bị anh nịnh tới sướng rơn người.
" Ngài mặc bộ đồ này mới thật sự làm em choáng ngợp, đây mới đúng là hình ảnh em tưởng tượng khi yêu đương với thượng tướng này".
Ngày thường đã quen dáng vẻ hơi tùy ý của anh, hiện tại nhìn tạo hình này khiến Lâm Triết điêu đứng như lần đầu tiên nhìn thấy anh vậy, có một loại khí chất vương giả, nguy hiểm khiến người ta sợ hãi nhưng vẫn muốn lại gần.
Quản gia đứng cách xa một đoạn nhìn hai người mà vui lây " Vậy chốt lấy bộ này nhé, nếu có chỗ nào muốn sửa thì để tôi đi nói với nhà thiết kế".
" Được".
Lâm Triết vô cùng mong chờ buổi tiệc cuối năm này.
Trong lúc đó, Elena và Kai'Sa đã đi diện kiến bệ hạ xong và đi tới nơi ở đã được sắp xếp.
Nhận được lời mời của nhà vua tham dự tiệc cuối năm, nghe nói lần này Adios sẽ tham gia, bọn họ cùng bàn về việc làm sao để tiếp cận được anh.
Uông Khanh từ xa nhìn hai người xuống khỏi phi cơ đi vào biệt thự, cậu ta lập tức đi vào chuẩn bị đô.
Buổi tối khi Elena uống vài ly cocktail cảm thấy rất mới lạ bèn gọi quản lý tới hỏi " Ly rượu này là ai pha chế?".
Quản lý bèn gọi Uông Khanh tới.
Elena nhìn thấy người này đang người bạc nhược nhưng tỏ ra mạnh mẽ, áo quần cài cao kín cổng không chút kẽ hở toát ra khí chất thanh cao cấm dục, vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm tới mình thì hứng thú trong lòng liền bùng lên.
Cô ta để quản lý lui xuống gọi Uông Khanh lại gần, cô ta không ngần ngại cổ khóa quần lấy ra thứ mà cô ta luôn tâm đắc hơn người kia ra như khoe khoang, cũng thể hiện loại ý muốn này với Uông Khanh.
Uông Khanh biết Elena rất phóng túng nhưng kiếp trước cậu ta nắm được trái tim của cô ta là vì khi đó cậu ta chỉ một lòng yêu Adios, vô cùng cự tuyệt và phán khảng cô ta nên khiến cô ta nảy sinh hứng thú.
Nếu không thì cô ta sẽ chỉ coi như một công cụ phát tiết, dùng xong liền vứt.
Cậu ta không nghe theo lời Elena, vẫn đứng im một chỗ " Thưa ngài, nếu ngài thích rượu tôi pha chế thì tôi có thề phục vụ ngài nhưng rất tiếc chuyện này tôi không thể làm được".
Elena cười nhếch môi, mái tóc dài màu đỏ buông xõng sau lưng đứng dậy bước tới nắm lấy cổ tay của Uông Khanh đặt tay cậu ta lên bộ phận kia của mình.
" Tôi có thể cho em rất nhiều thứ".
Uông Khanh giật tay lại nhưng không giật ra được, thậm chí còn bị Elena bóp cằm cúi xuống hôn lên.
"Em nghĩ em chạy thoát được à?".
Uông Khanh giả vờ vùng vẫy, đúng lúc này Kai Sa chạy tới tát cho Elena một cái khiến cô ta kinh ngạc tức giận.
" Mày dám??".
Kai'Sa cũng giận không kém quát lên " Chị đừng quên ở đây là đế quốc ở tinh hệ Milky Way chứ không phải
Blackburn, đừng có làm càn, cậu ta làm việc ở đây ắt là người do hoàng gia cử tới".
Elena cười trừ thả tay Uông Khanh ra " Vậy được, ta không đụng tới cậu ta, ta ở đây tự mình tuốt cho cậu ta xem".
Cô ta đứng đối diện Uông Khanh tự dùng tay nắm lấy vật kia mà tuốt, Uông Khanh cố tình không nhìn tới nhưng bị cô ta nắm cằm ép nhìn xuống.
Elena quay sang nhìn Kai'Sa mỉa mai " Sao, cũng muốn ở đây nhìn à? Ta đã nói không đụng tới cậu ta rồi".
Kai Sa cắn răng rời đi mặc kệ hai người này, miễn sao chị ta đừng làm hỏng việc là được.
Elena nhìn thẳng vào mắt Uông Khanh, thấy cậu vẫn vô cùng bình tĩnh lạnh lùng không cảm xúc thì hứng thú trong lòng càng cao lên.
Cô ta thích nhất chính là kéo người khác xuống, nhìn càng thanh lãnh cấm dục cô ta càng thích, những bông hoa đã có chủ cô ta cũng thích, cảm giác kéo người khác từ trên cao xuống khiến họ cùng rơi vào vũng lầy khiến cô ta cảm thấy vô cùng thích thú.
Elena tuốt một hồi mà Uông Khanh vẫn không có biểu cảm gì liền tụt hứng, cô ta đuổi Uông Khanh rời đi rồi kéo khóa quần lên.
Đương nhiên cô ta không hề từ bỏ chinh phục người này, con mồi này cô ta muốn vờn lâu thêm một chút.