Lâm Triết đẩy xe đồ ăn vào phòng, cậu đặt từng đĩa đồ ăn lên bàn.
Adios bước nhanh từ bàn làm việc sang giúp cậu xếp đồ, Lâm Triết cả kinh tròn mắt.
"Thượng tướng.... Việc ngài nên làm là ngồi vào đây ạ".
Adios ánh mắt cứ lén liếc nhìn sau cổ Lâm Triết anh hắng giọng một cái ngồi xuống " Cậu cũng ngồi xuống cùng ăn đi, cậu cũng chưa ăn gì mà".
Lâm Triết chột dạ, lúc mang đồ ăn lên đây cậu đã lén ăn hai cái bánh trên đĩa, trông nhiều nhiều thế kia chắc không bị phát hiện.
Nhưng mà cái biểu hiện của thượng tướng lúc này lại là cái quỷ gì.
Cậu sớm đã không ngại với anh rồi nên cũng ngồi xuống ăn, hai người cũng thỉnh thoảng cùng ngồi ăn, không phải chuyện gì hiếm có.
Adios ăn xong trước, Lâm Triết vẫn còn đang ăn, đồ ăn còn lại cũng không nhiều.
Adios đưa tay vén tóc mai Lâm Triết " Còn đói không, nếu còn thì lấy thêm đồ ăn"
Lâm Triết kinh ngạc tới mức làm rơi cái bánh trên tay đang ăn dở xuống đất.
Thượng tướng không thích lãng phí đồ ăn, Lâm Triết định cúi xuống đất nhặt lên ăn nhưng Adios ngăn cậu lại.
" Bẩn rồi, đừng ăn".
Bữa ăn này quá kinh khủng, Lâm Triết nhất thời không tiêu hóa được. Đích thân Adios đem bát đĩa bẩn xếp vào xe đẩy để rô bốt đem đi chứ không cho cậu động vào.
Đến cả lúc Lâm Triết bắt tay vào làm việc dọn dẹp và tưới cây thì Adios cũng không cho cậu làm.
Lâm Triết thắc mắc hỏi vì sao, chẳng lẽ là cậu sắp bị đuổi việc rồi sao, không phải chứ?
Nếu là thật thì Lâm Triết khóc ra tiếng lợn mán mất.
" Phạt em ngồi trên ghế quay mặt vào tường".
Lâm Triết cả kinh, đây là phạt á? *
Adios có lẽ đã nghĩ lại thấy cách phạt này quả thật không ổn nên anh đổi lại " Phạt em ngồi trên ghế quay mặt về phía tôi". (
Bởi vì không muốn cậu làm việc nên phạt cậu ngồi yên trên ghế?
" Thượng tướng... ngài không sao chứ? Nếu mà tôi phạm sai lầm gì thì ngài cứ nói ra, cứ thế này tôi chịu không nối".
Adios nhìn vào mắt cậu đứng dậy đi đến gần dùng tay áp lên trán cậu.
Không sốt, có lẽ là chưa tới lúc.
Nhìn biểu hiện quan tâm chăm sóc lạ thường của Adios, Lâm Triết suy đoán chẳng lẽ là ngài ấy cảm thấy bản thân có lỗi nên muốn bù đắp cho cậu hay là giống như trong sách sinh học từng nói, Alpha sau khi xảy ra hành động đánh dấu với một người dù là Beta hoặc chỉ là đánh dấu tạm thời cũng đều gây ra cảm giác muốn che chở đổi phương.
Lâm Triết đoán là vế thứ hai, cậu lúng túng nói.
" Thật ra đêm hôm đó là do ngài tới kỳ phát tình, tôi cũng không trách ngài, ngài không cần phải cảm thấy cần bù đắp cho tôi đâu, dù sao tôi cũng là Beta, bị cắn vài cái cũng không vấn đề gì".
Adios đưa tay sờ lên vết cắn sau cổ Lâm Triết, đã sưng hơn buổi sáng khi nãy rồi " Em không hiểu đâu".
" Cả ngày hôm nay em không cần phải làm gì cả, cứ thoải mái làm gì thì làm nhưng bắt buộc phải ở trong tầm mà tôi nhìn thấy".
Lâm Triết đầu óc thật ra rất đơn giản, nghe được không phải làm gì thì vui gần chết " Vậy thì ngài nói rõ từ đầu là tốt rồi, còn phạt tôi ngồi đây mỏi lưng chết".
Adios vẻ mặt lo lắng cúi xuống sờ lên lưng dưới của Lâm Triết " Đau ở đâu? Tôi giúp em xoa".
Lâm Triết nhảy dựng lên như con mèo xù lông, ký ức suýt bị mất trinh đuýt tràn về.
" Không sao, ngài không cần lo cho tôi".
Lúc sau quả thực Adios nói để Lâm Triết thích làm gì thì làm là anh nói thật.
Lâm Triết hết nằm lại ngồi, lặn qua lộn lại chơi game vô cùng ồn ào nhưng Adios lại không dám trách cứ một câu, thỉnh thoảng anh lại ngó qua xem tình hình của cậu, thấy cậu vẫn ổn thì mới an tâm lại. @
Mặc dù ngồi ở bàn làm việc nhưng thực chất Adios không có tâm trí làm bất cứ việc gì cả, không hiểu sao trong đầu anh lúc này nghĩ mười điều thì hết mười cái đều liên quan tới Lâm Triết. (D
Buổi chiều, Lâm Triết dành cả buổi gọi điện cho gia đình mình, đặc biệt là bà nội.
Nhà cậu chuyển tới nơi ở mới sống rất tốt, quán mì mới ngày kia sẽ khai trương lại, ba mẹ cậu còn quyết định đổi tên quán mì thành tên của cậu.
Tiền cậu gửi về thừa đủ gia đình sống thoải mái không lo vấn đề tiền bạc cho nên bà nội cũng không cần vất vả đan áo kiếm thêm chút tiền nữa, mỗi ngày đều đi dạo phố, ra quảng trường cùng mấy ông bà già nhảy múa vui vẻ quen được không ít bạn mới.
Adios lén nhìn Lâm Triết nói chuyện với gia đình mình tươi cười vui vẻ mà anh bất giác cũng mỉm cười lúc nào không hay.
Đột nhiên Lâm Triết chạy sang " Ba với bà nội mau lại đây, đây chính là thượng tướng, con đang ở cùng chỗ với ngài ấy".
Adios tắt nắng, cố tỏ ra vẻ nghiêm túc đối diện với máy liên lạc cười một cái.
" Là hàng thật giá thật đó, mọi người mau nhìn cho kĩ".
Ba Lâm Triết mừng thì mừng nhưng vẫn rén rén nói nhỏ với Lâm Triết " Con trai, người ta là thượng tướng, con là nhân viên, con nói chuyện như vậy với ngài ấy là bất kính đó".
Lâm Triết cười hề hề " Không sao, con cùng ngài ấy ở chung khá tốt, bình thường cũng là như vậy, ngài ấy trông nghiêm túc nhưng thật ra rất tốt tính, ba đừng lo".
Adios nghe Lâm Triết khen mình tốt tính thì cạn lời, anh từ khi nào từ miệng Lâm Triết lại biến thành người tốt tính rồi.
Là anh ép cắn đối phương, Adios tự dặn lòng mình không chấp với cậu.
Buổi tối hôm đó, mặc dù Lâm Triết sợ hãi đòi về phòng thì Adios vẫn nhất quyết bắt cậu ngủ lại.
Adios dùng Pheromone hương rượu khiến cậu ngủ say, bản thân anh thì lại thức.
Adios lật người Lâm Triết lại vạch cổ áo cậu ra phát hiện Lâm Triết lại lén đeo cái vòng bảo hộ mới vào rồi.
Anh nắm lấy cái vòng dùng chút sức bẻ vài giây cái vòng đã bị vứt xuống sàn nhà.
"Có cần đề phòng tới vậy không? Cắn cũng đã cắn rồi".
Vết cắn sau cổ Lâm Triết sưng thành mảng lớn màu đỏ trông hơi ghê người, cậu nhíu mày khó chịu khi bị chạm vào nơi đó.
Adios sờ lên trán cậu " Sốt rồi".
Anh sai rô bốt đi lấy miếng dán hạ nhiệt tới.
Bản thân anh cúi xuống, răng nanh mọc ra, chất dịch từ đó chảy xuống, Adios dùng lưỡi liếm phân bố chất dịch lên vết cắn sau cổ Lâm Triết một cách cần thận.
Adios lấy miềng dán hạ sốt rô bốt mang tới dán lên trán Lâm Triết, nhờ có chất dịch kia mà không lâu sau vết sưng sau cổ Lâm Triết có vẻ đỡ hơn một chút nhưng đó chỉ là biện pháp nhất thời.
Lâm Triết cảm thấy rất khó chịu, cả người nóng ran lên, sau cổ rất đau, trong người cũng cảm thấy khó tả như thể có thứ gì đó đang thay đổi.
Cậu khó chịu tới mức phát khóc " Hức... đau quá... khó chịu quá... đều tại ngài đấy thượng tướng...Hức".
Adios giúp cậu lau nước mắt, anh ôm cậu vào lòng dùng Pheromone bao bọc quanh người Lâm Triết trấn an.
"Đều tại tôi, xin lỗi em... cố chịu đựng một chút, Tạ Dư Quang sắp tới rổi".
Có Pheromone trấn an, Lâm Triết ngoan hơn một chút, cậu vẫn sốt tới mất ý thức, vùng sau cổ nổi lên một cục tròn nhỏ.
Adios cúi sát vào đó liếm giúp cậu đỡ hơn nhưng không ngờ lại ngửi thấy mùi hương hoa hồng mờ nhạt toát ra từ nơi đó.
Mùi hương này khiến anh như ngưng thở.
Vì nếu anh không ngưng thở, anh sợ bản thân sẽ lại phát điên.
Dưới nhà vang lên tiếng động lớn, khả năng là Tạ Dư Quang đã đến.
Anh ta cũng ba người khác mặc đồ bảo hộ chạy lên tầng bốn.
Adios vội vàng bế ngang Lâm Triết ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy Tạ Dư Quang anh vội vàng nói " Em ấy sốt cao, được một lúc rồi, tuyến Pheromone sau cổ đang hình thành".
Tạ Dư Quang đưa tay ra "Được, mau đưa cậu ấy cho tôi".
Adios muốn Tạ Dư Quang tới giúp Lâm Triết nhưng anh không muốn Alpha khác động vào cậu, anh ôm chặt lấy cậu trong lòng, rất kín kẽ, rất an toàn, ai cũng đừng hòng nhìn thấy.
Tạ Dư Quang đưa tay tới muốn đưa người đi, Adios ánh mắt trở nên nguy hiểm, tinh thần lực đánh tới khiến Tạ Dư Quang lùi lại mấy bước.
Anh gào lên " Đừng có động vào em ấy!", ánh mắt cứ như thể một con thú hoang có thể cắn xé bất kỳ ai.
Tạ Dư Quang cố ngồi dậy, may mắn pha vừa rồi anh ta tránh kịp nên chỉ bị dính một chút mà thôi.
Tạ Dư Quang rút kinh nghiệm, lần này anh ta từ từ lại gần nhìn thẳng vào ánh mắt điên cuồng của Adios " Tôi biết cậu lo cho cậu ấy, đưa cậu ấy cho tôi, nếu không cậu ấy sẽ xảy ra nguy hiểm, cậu không muốn cậu ấy xảy ra chuyện gì, đúng chứ?".
Adios vội quay đi giấu Lâm Triết khỏi tay Tạ Dư Quang nhưng ánh mắt anh dao động, anh hiểu Lâm Triết cần được hỗ trợ y tế, nếu tiếp tục ở lại đây với anh cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng bản năng Alpha không cho phép anh đưa Lâm Triết cho một Alpha khác.
Adios nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt khổ sở dùng Pheromone an ủi Lâm Triết đang kêu rên đau đớn trong lòng.
Một tay anh ghì chặt lấy một tay khác của bản thân ép buộc mình đưa Lâm Triết cho Tạ Dư Quang.
Tạ Dư Quang không chút do dự nhận lấy người rồi mau chóng rời đi.
Adios ghì chặt tay mình tới nỗi chảy máu, anh nghiến răng mở cửa lao thẳng vào phòng khóa cửa lại, ép bản thân không lao ra ngoài cướp lấy Lâm Triết về.
"Grừ... Gào!!!". (3)
Adios bắt đầu nổi điên, anh đập phá mọi thứ trong phòng nhưng nhớ lại những đồ vật này đều là Lâm Triết tự tay cẩn thân lâu chùi từng chút một nên lại không nỡ mà đặt về chỗ cũ.
Anh không muốn cậu khi quay lại còn phải giúp anh dọn dẹp bãi chiến trường.
Adios quay sang nhìn cái giường, nơi đó vẫn còn mùi hương của Lâm Triết sót lại.