Biến cố luôn bất ngờ xảy ra.
Đêm ngày hôm sau, tất cả mọi người ở trong biệt phủ đều đồng loạt tỉnh giấc rồi đau đớn kêu rên trong thống khổ, cảm giác như có một loại áp lực hóa thành từng cây kim đâm thẳng vào não họ vậy.
Tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp nơi, Lâm Triết nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh nghe thấy loáng thoáng tiếng kêu còn tưởng là gặp ma.
Cũng không trách cậu được vì tòa biệt phủ này trông có vẻ đã được xây dựng và sử dụng rất lâu rồi, giống như một tòa lâu đài cổ vậy nên chuyện có ma hay không cũng khó nói.
Hiện tại cậu chuyển phòng lên tầng bốn, ở đây cách xa nơi người làm khác ở nên tiếng kêu không rõ ràng lắm, nhưng có một âm thanh khác làm cậu để ý hơn.
Tiếng đập phá đồ đạc đinh tai và tiếng gầm gừ nguy hiểm.
Lâm Triết lần theo âm thanh tìm tới trước cửa phòng thượng tướng.
Ở bên trong, Adios gồng mình trước bàn làm việc, nhiều ngày mất ngủ cộng thêm ảnh hưởng của bệnh tình khiến anh muốn phát điên.
Lâu rồi anh mới tái phát một lần như vậy, lần trước đã khiến cho toàn bộ người làm trong biệt phủ đều phải nhập viện điều trị vì bị tinh thần lực mất kiểm soát của anh tấn công.
Adios nắm chặt nắm tay đấm một cái, cái bàn vững chắc giữa nhà vỡ ra làm ba mảnh văng tứ tung.
Trong phòng gần như không còn thứ gì nguyên vẹn.
Adios thở dốc cố kiềm nén bản thân lại, anh không muốn làm những người xung quang mình bị thương nhưng đầu anh đau như búa bổ, tuyến Pheromone sau cổ đau nhức nhói lên từng cơn.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
* Cốc cốc cốc*.
" Thượng tướng, ngài bị làm sao vậy? Ngài phát bệnh sao?".
Lâm Triết từng được quản gia kể lại cho vụ việc thượng tướng phát bệnh lần trước, vốn dĩ cậu cũng nghĩ làm gì nghiêm trọng tới mức đó, nhưng tình hình hiện tại có vẻ không ổn cho lắm.
" Cút đi!!".
Bên trong vọng ra tiếng gầm trầm khàn của Adios khiến một chút buồn ngủ còn sót lại trong đầu Lâm Triết bay biến đi mất.
Lâm Triết không biết phải làm sao, cậu kéo một con rô bốt đang tuần tra trên hành lang lại tìm nút khẩn cấp ở sau đầu nó.
" Đại ca rô bốt ơi, hiện tại đang nguy cấp lắm, mau giúp tôi mở cửa phòng thượng tướng ra nếu không ngài ấy sẽ xảy ra chuyện mất".
Hai mắt rô bốt chuyển thành màu đỏ " Đã kích hoạt trạng thái khẩn cấp".
Giọng nói rô bốt đều đều vang lên " Quét khu vực, phát hiện nồng độ Pheromone vượt mức an toàn, phát hiện tinh thần lực tấn công... tút tút tút... Xác định mối nguy hiểm, đã gửi thông báo tới sở nghiên cứu".
Lâm Triết gõ lên đầu rô bốt " Tao bảo mày mở cửa ra, nói nhiều thế làm gì?".
Lâm Triết đứng dậy đập mạnh vào cửa liên tục, Adios bị tiếng động này cảm thấy rất phiền, anh tập trung tinh thần lực tấn công dồn vào một điểm.
Tinh thần lực của anh mạnh tới nỗi hóa thành thực thể có thể nhìn thấy đâm xuyên qua cửa tiến thẳng tới con rô bốt kia, nó lập tức nổ tung vỡ thành nhiều mảnh.
Nhưng vấn đề là, cánh cửa cũng theo đó mà vỡ tung một lỗ to đủ một người chui vào.
Lâm Triết còn chưa hết sợ hãi sau khi nhìn thấy cảnh tượng ban nãy đã phải đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Adios như phát sáng trong bóng tối.
Adios chống một tay lên kệ sách, một tay ôm đầu đau đớn gào lên.
Lâm Triết hai chân run như cầy sấy nhưng vẫn cố chui người qua lỗ hổng trên cửa.
Có kẻ lạ tiến vào lãnh địa của mình, Adios lập tức nhìn qua muốn dùng tinh thần lực tấn công kẻ này nhưng không hiểu sao kẻ này dường như như thể không cảm nhận được, anh trơ mắt nhìn kẻ đó tiến sâu vào phòng của mình.
Sau một khoảng thời gian bộc phát, Adios có vẻ đã kiệt sức, anh hơi khuỵu xuống nhưng vẫn cố đứng thẳng lại đi theo sau kẻ lạ kia.
Lâm Triết được quản gia chỉ dạy, nói trong ngăn kéo bàn làm việc trong phòng thượng tướng có một ít ống thuốc tiêm có thể giúp ngài ấy giảm bớt sự khó chịu.
Lâm Triết lần trong bóng tối đi tìm, ai ngờ lại dẫm phải một đống mảnh vụn tan nát, cậu tưởng tượng không nổi nơi này đã bị tàn phá tới mức nào.
Lâm Triết tìm thấy đèn bàn bị rơi dưới đất, cậu bật nó lên, đèn rất mờ, có lẽ là do bị đập hỏng rồi, nhưng đủ để cậu nhìn thấy tình trạng của chiếc bàn hiện tại thảm tới mức nào.
Ánh sáng hiện lên, bóng dáng Lâm Triết xuất hiện rõ ràng, Adios cũng thấy rõ kẻ đột nhập vào lãnh địa của mình, ai loạng choạng bước tới muốn giết chết kẻ này.
Lâm Triết lục tìm trong đống đổ nát mãi không thấy, cậu vội chết đi được, may mắn ông thuốc bằng kim loại nên trong một khoảnh khắc nó lóa lên trước mắt Lâm Triết.
Cậu nhanh chóng với lấy, thao tác không thuần thục cho lắm rồi lao tới đâm mũi tim lên vai Adios.
Cậu thấp hơn thượng tướng rất nhiều nên gần như là phải bám lên trên người anh.
Adios cảm nhận được có kẻ áp sát, kẻ này còn cầm theo hung khí kim loại, anh định dùng một tay bẻ cổ đối phương nhưng kẻ kia lại nhanh nhạy thoát được, còn bám lên lưng anh, dùng hung khí kia đâm thẳng vào vai anh.
Lâm Triết ấn cho thuốc tiêm vào người Adios.
Cậu đoán, có lẽ thượng tướng muốn tới chỗ bàn làm việc để lấy thuốc nhưng bệnh phát tác quá nhanh khiến ngài ấy không kiểm soát được bản thân.
Adios nghiêng người quay qua quay lại hòng hất văng kẻ đang bám trên lưng mình nhưng không thành, kẻ kia cứ như con nhái vậy, bám chặt trên người anh không buông.
Lâm Triết dùng hết sức bình sinh ôm lấy cổ Adios, nếu để ngài ấy bắt được thì có lẽ đêm này năm sau sẽ là ngày dỗ của cậu.
Qua khoảng năm phút dài như cả thế kỷ, rốt cuộc nhịp thở của Adios cũng bình ổn trở lại, anh ngã khuỵu xuống.
Lâm Triết nhanh nhạy nhảy xuống đỡ lấy, nhưng thể trạng hai người khác nhau, Lâm Triết cảm giác như bị cả một cái tủ sách đè lên vậy.
Adios còn một chút tỉnh táo, cuối cùng anh cũng nhìn rõ và nhận ra người bên cạnh là ai.
" Lâm Triết?".
Lâm Triết vừa cố đỡ Adios vừa cố dìu anh đến bên giường " Cuối cùng ngài cũng tỉnh táo lại chút rồi".
Ở dưới nhà, người làm cùng quản gia cũng thôi bị tinh thần lực khủng bố kia tấn công, tuy nhiên toàn bộ đều đã bị ngất đi.
Ngoài cổng biệt phủ có mấy xe màu trắng nối đuôi nhau chạy tới, là xe của sở nghiên cứu.