Lộn xộn hết cả một buổi sáng, mọi thứ cuối cùng cũng bình ổn trở lại.
Lâm Triết cùng Evan ngồi ở phòng khách nói chuyện với nhau, Adios bận trao đổi với Nhậm Bác và Tạ Dư Quang về tình hình của câu.
Người làm mang tới một bàn đồ ăn sáng cho Lâm Triết và hoa quả cho Evan.
"Cái gì???? Cậu cũng mang thai rồi? Là của Tạ tiến sĩ sao?".
Ấn tượng cuối cùng của Lâm Triết về ký ức với Evan là cậu ấy còn đang bị bạo lực mạng ẩm ầm, mới qua bao lâu mà đã mang thai rồi.
"Tuần sau tôi với anh ấy sẽ kết hôn, không tổ chức quả long trọng, chỉ mời những người thân quen, tôi không thích phải đối phó với những người tôi không thích vào ngày đó".
Lâm Triết há hốc miệng hai tay che má, dáng vẻ không còn gì có thể sốc hơn được nữa, cậu liếc sang Tạ Dư Quang ở một góc bên kia với Adios.
" Là lần mà tôi với thượng tướng tới nhà hai người chơi sao?".
Evan không đáp nhưng vẻ lúng túng trên mặt đã trả lời rõ ràng đáp án, đương nhiên cậu ta không thể kể rằng bản thân bị tính kế mới lòi ra cái cục tròn trong bụng này.
Tính cách cậu ta cứng rắn không thích chịu thua, cả Tạ Dư Quang cũng vậy, rõ ràng đều có ý với nhau nhưng nhất quyết không chịu nhận thua ngỏ lời trước.
Nếu không có Nhậm Bác thì chỉ sợ khả năng hai người thành đôi là một tỷ lệ rất thấp.
Lâm Triết cố nhịn cười lại " Hôm đó tôi nhất định sẽ tới tham dự đám cưới của hai người".
Sau khi tiễn ba người nhà bọn họ rời đi, Lâm Triết loay hoay ấn mây liên lạc, cậu gửi tin nhắn cho người bạn mới làm quen gần đây.
" Nè nè, chồng tôi nhân lúc tôi mất trí nhớ, mỗi đêm đều lẻn vào ăn đậu hũ của tôi, lúc đó tôi còn tưởng trong nhà có ma, còn ném muối trừ tà, có lần tôi còn ném trúng người anh ấy, xem ra là tôi trừ đúng tà rồi".
" Ngày anh ấy trở về còn bị tôi dọa đuổi ra khỏi nhà, còn phải lén lút lừa tôi bản thân là lão cha già gần đất xa trời của tôi để được ở lại trong nhà, anh ấy mới gần bốn mươi lại nous bản thân là ông già gần hai trăm tuổi... Hahaha cười chết tôi".
Đam mê nhảy Disco đáp lại "..
...".
Đam mê nhảy Disco đã đổi tên thành " Người chồng đoản mệnh của tên họ Lâm nào đó".
Lâm Triết dựng tóc gáy, cậu nghe tiếng bước chân sau lưng, khi quay lại thì thấy Adios bước tới với nụ cười rất kỳ lạ, nham hiểm hơn mọi lần.
Adios giơ màn hình của anh lên cho Lâm Triết xem, trên đó là hai dòng tin nhắn siêu dài của cậu nói xấu chồng mình.
" Adios... Ngài... Ngài... Ngài vậy mà lại cưa sừng làm nghé, dám nói bản thân mới mười tám tuổi".
Lâm Triết vừa nhìn liền hiểu bản thân lại bị lừa rồi.
Adios ngồi xuống cạnh cậu, áp lại gần, lúc nãy bị đám người kia cản trở, anh còn chưa hôn đủ đâu.
"Em dám nói xấu chồng mình với người đàn ông khác sao?".
Lâm Triết cắn môi dáng vẻ rất thiều đòn " Em... Em xin lỗi, ngài tha lỗi cho em được không? Em biết sai rồi".
"Không được, lỗi này là lỗi lớn, cần phải phạt".
Adios tiến tới cắn nhẹ lên cái cổ mảnh khảnh của Lâm Triết.
Cậu thấy đau nhưng không nhiều lắm, chủ yếu là cảm giác ấm nóng từ hơi thở Adios, sự ẩm ướt mềm mại từ môi anh, cảm giác kích thích và kỳ lạ.
Adios cắn rất lâu, cứ như đang phát tiết những thứ anh phải nhẫn nhịn trong suốt những ngày qua.
Lâm Triết đẩy nhẹ anh ra, cậu vươn tới cắn lên môi anh, không phải hôn, mà là cắn.
Cậu cũng phải chịu đựng rất nhiều trong những ngày anh ra chiến trường, đó là những ngày cậu cảm thấy khó khăn nhất trong cả cuộc đời hai mươi mấy năm của mình.
Lâm Triết gặm cắn môi của Adios một cách ngốc nghếch, không những khiến anh khó chịu mà còn khiến cả người anh bốc hỏa lên.
Bởi vì cái bụng lớn nên hai người không thể ôm đối phương chặt sát vào mình, Lâm Triết vốn đã lùn hơn Adios rất nhiều, vướng thêm cái bụng khiến cậu càng khó khăn với tới hơn.
Nếu muốn đứng hôn nhau thì trông hai người không khác gì chữ A hình người vậy, đã vậy một bên chân chữ A còn lơ lửng trên không trung.
Adios thò tay vào trong áo cậu, không biết đã chạm vào điểm nào mà tự dưng Lâm Triết phì cười không nhịn được.
" Đừng cù em, khặc khặc... Đừng mà, nhột quá".
Adios không dừng tay lại " Còn dám nói xấu chồng em nữa hay không?".
"Khặc khặc... Nhưng mà cái tài khoản đó cũng là của ngài còn gì, sao lại ghen với chính mình chứ".
Adios cù càng mạnh tay hơn khiến Lâm Triết giãy nảy lên.
Cậu giả vờ ôm bụng kêu đau " Aiya, đau quá!".
Adios tái mét cả mặt, anh vội đỡ cậu dậy, xem xét quanh bụng, còn áp tai nên nghe ngóng " Sao vậy? Bị động thai sao? Anh xin lỗi, anh không nghĩ nó lại nghiêm trọng như vậy".
Lâm Triết phì cười ra tiếng heo kêu "' Éc Ec!". •
Sắc mặt Adios đen xuống, anh bế ngang cậu lên mang lên phòng.
Chuyện sau đó còn dài lắm.
Gần trưa, Adios đem Lâm Triết đã mệt lử vào phòng tắm rửa sạch dấu vết trên người.
Lâm Triết đứng dưới vòi sen cảm giác không quen cho lắm " Ngài thượng tướng, em không với tới chân, không tự tắm được".
Adios vốn cũng không để cậu tự tắm, anh chỉ đang chuẩn bị quần áo trước rồi mới vào.
Lâm Triết nhìn thấy cái hung khí khiến cho hai chân mình run lẩy bẩy đang ngủ vục trong bụi rậm theo từng bước chân của Adios mà hơi đung đưa nhẹ, cậu nuốt nước bọt sợ hãi.
Đúng, là do sợ hãi, chỉ có thể là như vậy. Q
Dù đã nhìn thấy nhiều lần nhưng mỗi khi nhìn thấy Adios không mặc gì thì Lâm Triết đều muốn chảy máu mũi, cậu muốn sờ lên những múi cơ đó, muốn áp mặt lên đó... muốn liếm miếng sô cô la béo ngậy của riêng mình cậu này.
Giọng trầm khàn của Adios kéo cậu về hiện thực.
" Vậy những ngày anh không ở đây em làm sao tắm?".
Lâm Triết vô tri đáp " Mấy ngày đầu muốn để rô bốt giúp em tắm nhưng quản gia không cho".
Adios cạn lời, nghĩ tới những hình ảnh rô bốt nhìn thấy đều được chuyển tới phòng giám sát, mặc dù không phải ai cũng xem được hình ảnh ở phòng giám sát nhưng anh vẫn thấy cực kỳ không thích, quản gia quả nhiên là người hiểu anh.
" Vậy sau đó?".
Lâm Triết chỉ vào cái bồn tắm to ở cách đó không xa " Nó được lắp đặt thêm công dụng mới đấy".
Lâm Triết nghĩ tới hồi còn làm trợ lý cho Adios, có lần cậu đã nhìn thấy ở phòng bếp sử dụng một loại thiết bị hiện đại để rửa rau củ và hoa quả, dùng rung động sóng trong nước làm cho những bụi bẩn dính trên đồ ăn đều bung
ra.
Cậu hỏi thử quản gia về thứ đó, lại nhờ sở nghiên cứu kiểm tra xem có ảnh hưởng tới người mang thai hay không, sau đó liền lắp đặt một bộ thiết bị đó vào bồn tắm trong phòng.
Việc cậu làm chỉ có nằm vào đó, còn lại đều giao cho máy móc xử lý.
Cái sóng đó vừa mát xa rất dễ chịu, vừa đánh bay hết những bụi bẩn trên người cậu mà không cần đụng tay tới.
Quả thực là tri kỷ của Lâm Triết.
Adios bị cái ý tưởng của cậu làm cho vừa buồn cười vừa cảm thấy đó là một ý tưởng không tồi.
Cho dù đã có cái bồn tắm đó nhưng anh vẫn thích tự tay mình chạm vào từng tấc da của Lâm Triết kì cọ hơn.