Lâm Triết ngủ một mạch tới bốn giở chiều vì thoải mái, cậu mở mắt tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Cậu vừa mơ thấy ký ức hồi nhỏ của mình, loáng thoáng một vài bóng hình quen thuộc chăm sóc cậu từ nhỏ tới lớn, nhưng lại nhìn thế nào cũng không ra khuôn mặt họ trông như thế nào.
Lâm Triết khó khăn đỡ bụng đi xuống giường, vừa mở cửa phòng, cậu đã bị một mùi hương hấp dẫn.
Bước nhanh xuống tầng một, một nhóm người đang vui vẻ chuẩn bị bàn ăn thịnh soạn.
Lâm Triết bước nhanh vào bếp, mùi hương này rất quen thuộc, là món ăn mà cậu rất thích.
Mẹ Lâm bận rộn nấu ăn, bố Lâm ở bên cạnh hỗ trợ, còn bà nội thì đang ở bên nói chuyện không ngừng với quản gia.
Lâm Triết không hiểu sao cậu lại biết những người này, những khuôn mặt này cứ tự động được gắn vào cho những người không rõ mặt mũi ở trong giấc mơ khi nãy của cậu.
Thì ra bọn họ trông như thế này.
Lâm Triết sừng sờ đi tới, cậu nhỏ giọng gọi vì không dám chắc " Bố, mẹ, bà nội?".
Mặc dù trong bếp đang ồn ào tiếng xào nấu nhưng bọn họ đều nhận ra giọng của Lâm Triết lẫn trong đó.
"Tiểu Triết Triết" Mẹ Lâm là người đầu tiên vội tắt bếp đi tới, ánh mắt bà vừa hiện lên sự lo lắng vừa hiện lên sự vui mừng.
" Con nhớ ra bọn ta rồi sao?" Lần trước bọn họ tới đây khi thượng tướng còn chưa trở về, Lâm Triết đã không nhận ra bọn họ, còn hỏi mọi người là ai khiên bà đau lòng không thôi " Thượng tướng nói tình trạng của con tốt lên nhiều rồi ta còn chưa tin đâu, xem ra là ổn rồi".
" Con... Con mới chỉ nhớ ra một chút".
"Một chút là tốt rồi, cứ từ từ rồi mọi thứ sẽ đâu vào đó, con nhớ cảm ơn thượng tướng nhé, ngài ấy vì con mà bỏ ra nhiều công sức lắm đó".
Lâm Triết âm thầm bĩu môi, kẻ làm cậu to bụng thế này cậu chưa cắn cho là may rồi đó. 2
Bà nội nói gì đó với quản gia rồi đi tới, trên tay bà là một cái đai đeo bụng nhìn có vẻ khá đắt tiền, là thứ trước đây bà sẽ rất đau lòng tiếc của không dám mua.
" Cháu ngoan của bà, đây là đai đeo bụng hỗ trợ nâng phần bụng bầu của con, đỡ nặng hơn, đi lại cũng thuận tiện hơn, để bà đeo thử cho con".
Hai mắt Lâm Triết rưng rưng nhìn bà vòng qua eo mình loay hoay gắn cái đai kia vào, đây là bà nội của cậu, sao cậu lại quên mất bà kia chứ.
Có sự hỗ trợ của đai đeo bụng, phần bụng tròn của Lâm Triết được nâng lên một chút, giúp cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn, quả nhiên là những người từng mang thai thì sẽ có những ý tưởng hay ho hữu ích hơn hẳn.
Lâm Triết xoay người vài vòng một cách nhẹ nhàng " Oa! Hay thật đấy, cảm ơn bà nội".
Bà nội cười híp mắt quay ra đắc ý nói với quản gia "Ông thấy chưa, đàn ông các ông làm sao hiểu được nổi khổ của người mang thai, vẫn là ta chu đáo với cục cứt thối nhất".
Lâm Triết bị bà trêu cũng bật cười theo, cảm giác thật quen thuộc.
Bố Lâm vừa giúp mẹ Lâm xào nốt món rau kia xong mới rửa tay đi tới " Tiểu Triết à... Mau ăn cơm thôi, phải ăn lúc còn nóng mới ngon, hôm nay mẹ con toàn làm những món con thích đẩy".
"Dạ, cùng nhau ăn đi ạ".
"Đương nhiên rồi".
Lúc cả nhà ngồi trên bàn ăn nhưng không ai đụng đũa trừ Lâm Triết, cậu thắc mắc quay qua quay lại nhìn rồi hỏi "
Sao mọi người không ăn đi, sẽ nguội đấy ạ".
Bố Lâm cứ liếc lên cầu thang như chờ đợi gì đó " Tiểu Triết, thượng tướng đâu rồi, ngài ấy không ăn cùng chúng ta sao?".
Lâm Triết hạ đũa xuống, hơi lúng túng đáp " Là con không cho ngài ấy tới gần".
"Như vậy đâu có được, con gả cho người ta, đây cũng là nhà của người ta, con lại...".
Lâm Triết hơi phồng má, nếu chỉ là quản gia và người đàn ông hùa nhau thì cũng thôi, đến cả người nhà cậu cũng công nhận người đàn ông đó là chồng cậu, vậy thật sự thượng tướng là chồng cậu rồi.
Áo quá.
Rốt cuộc trước kia mình làm cái gì câu được hồn của người đàn ông đỉnh cấp đẹp trai kia nhỉ? (3
Chẳng lẽ là vì có thai nên ép cưới sao?
Hay là khả năng khác?
Nếu đúng là như cậu thì quả thật cậu đã hơi quá đáng rồi.
"Mọi người đợi con một chút".
Lâm Triết đứng dậy đi lên tầng tìm kiếm Adios, lại phát hiện anh cũng vừa từ trong phòng đi ra.
Ở góc Lâm Triết không nhìn thấy, Adios lén lút nhìn cậu từ góc cầu thang, thấy cậu đi lên anh vội vàng chạy lên tỏ vẻ như mình mới từ trong phòng đi ra. *
" Em tìm anh sao?".
Lâm Triết ngại ngùng đi tới "Xuống cùng ăn đi".
" Nhưng mà em cấm tôi...".
" Không, dù sao đây cũng là nhà của anh, tôi... tôi chỉ cấm anh không được tùy tiện tiếp xúc với tôi, không cấm anh không được xuất hiện trong nhà" Hai tai Lâm Triết đỏ lên, vẻ mặt quá đổi đáng yêu.
"Được, đi thôi".
Adios để Lâm Triết đi đằng trước, anh đi ngay sau cậu, nếu có vấp ngã hay gì anh đều có thể phản ứng kịp thời.
Quả nhiên bố mẹ vợ rất uy tín, chả bao lâu đã giúp anh được Lâm Triết bật đèn xanh lên rồi.
Trong lòng Adios đang vui như nhảy hip hop xoay ba trăm sáu mươi độ cối xay gió vậy. (5)
Hình thể hai người chênh lệch lớn, đi cạnh nhau lại tạo nên bức tranh hài hòa hơn bao giờ hết.
Alpha cao lớn và Omega nhỏ bé của anh ta cùng chiếc bụng bầu khiến người ta không khỏi đỏ mặt suy nghĩ xa xăm hai người đã tạo ra cái bụng đó như thế nào.