Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu

Chương 106




Cổ tay Kai 'Sa bị nắm tới đỏ ửng lên không có một chút lực kháng cự nào, cậu ta cười trong đau khổ.

"Anh nghĩ anh là ai chứ? Tôi sống hay chết liên quan gì tới anh, cút đi!".

Cậu ta giằng tay ra, dùng lực hơi lớn nên ngã lăn ra giường, không ngờ người đàn ông đó lại thả ra đột ngột như vậy.

Kai'Sa căm ghét nhìn hắn.

" Muốn biết tôi là ai? Em rất nhanh sẽ biết thôi".

Pheromone lạnh lẽo như tuyết đầu mùa bủa vây lấy mang theo sức ép cực lớn và sự thao túng mạnh mẽ.

Kai Sa hai mắt dại ra không có sức lực quỳ xuống trước mặt người đàn ông cao lớn nhìn không rõ khuôn mặt trong bóng tối, hai chân run rẩy, cảm giác từ sâu trong cơ thể phát ra tín hiệu thần phục với người đối diện.

" Giờ em biết tôi là ai rồi chứ? Omega của tôi".

Kai'Sa chống hai tay lên giường mềm cố ngồi thắng lên, hai mắt ngập hơi nước những vẫn không che giấu được sự chán ghét trong lòng.

" Rồi sao? Anh là Alpha định mệnh của tôi? Muốn làm gì tôi?".

Người đàn ông áp lại gần nắm chặt lấy cằm Kai'Sa "Của tôi thì đương nhiên là của tôi, muốn làm gì cũng là chuyện của tôi, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được".

Nói xong anh ta cúi xuống hôn nhẹ lên môi Kai'Sa như chuồn chuồn lướt nước.

Tiếng cười nhạt vang vọng trong không gia tĩnh mịch, Kai 'Sa vứt bỏ tôn nghiêm banh hai chân ra "Alpha các người không phải đều là vì việc này sao? Tới mau đi... Nhưng nói cho anh biết...".

Kai'Sa vừa kéo quần xuống vừa nhỏ giọng nói " Nếu anh không chê tôi đã từng bị một người dùng qua thì cứ việc, tôi không ngại...".

Người kia đột nhiên đề lên khiến cậu ta ngã ngửa xuống giường, xây xích vang lên tiếng chuông chói tai, bàn tay anh ta bóp lên cổ Kai' Sa khiến cậu ta không nói lên lời nữa.

Hắn gằn lên " Tôi không ngại em bị người khác dùng qua đâu nên em đừng mơ dùng cách này để khiến tôi bỏ qua em".

" Hãy nhớ lấy, những thứ em phải chịu đều là do em xứng đáng gánh chịu vì những gì ngu ngốc mình làm, nhưng tôi không cho phép em chết, phần đời còn lại của em là thuộc về tôi".

"Đừng có làm ra động tác như con chó cái như vậy trước mặt tôi, tôi không cho phép em coi thường chính mình như vậy".

Nói xong anh ta đứng phắt dậy thẳng bước tới khỏi nơi này.

Kai'Sa mệt mỏi nằm nguyên tư thế đó ho mấy cái sờ lên vết bầm ở cổ, cậu ta tự hỏi chuyện gì đã xảy ra ở Black-burn trong thời gian này, tại sao một gã đàn ông lạ lẫm lại có thể không màng quy tắc, quyền hành mà đi lại tự do trong hoàng cung như vậy.

Hơn nữa kẻ này lại nhắm vào cậu ta.

"Ta đã quá mệt mỏi rồi, các người thích làm gì thì làm, ta không quan tâm nữa, kể cả chết hay không cũng vậy cả thôi".

Bị xích lại ở trong một căn phòng xa hoa, cũng có khác gì một con chó cái đâu chứ, anh ta dựa vào cái gì nói cậu ta làm gì thì phải làm đó, dựa vào cái bản năng nghe lời tuyệt đối của Omega đối với Alpha định mệnh của mình sao? Thật nực cười.

.

.

.

Ngày đầu tiên Lâm Triết ở nhà một mình cậu cảm thấy mất hứng nhảy nhót, chỉ toàn ngồi một chỗ ngẩn ngơ nhìn màn hình đang chiếu cái gì đó chăng để tâm.



Quản gia nhìn mà đau lòng không thôi, ông kiếm đề tài nói chuyện với Lâm Triết để cậu vơi đi nỗi nhớ chồng, cũng kiếm cả những việc lặt vặt để cậu giết thời gian.

Cách này cũng khá tốt nhưng không dùng được lâu.

Lâm Triết theo ông đi tưới hoa, đi học về những kiến thức chăm con, tập thể dục nhẹ nhàng đều đặn.

Qua ngày thứ hai, bố mẹ và bà nội liền tới thăm cậu, cùng nhau tổ chức một bữa ăn vui vẻ, trôi qua cũng thuận lợi.

Tới ngày thứ ba, bố mẹ và bà nội thay phiền nhau tới mỗi ngày một người bồi Lâm Triết ở biệt phủ.

Vài ngày sau, thỉnh thoảng hoàng hậu cũng sẽ mời cậu vào hoàng cung cùng thưởng thức trà chiều và tâm sự.

Mỗi khi có người ở bên thì Lâm Triết sẽ vẫn cười nói vui vẻ như thường, nhưng khi ở một mình cậu liền cảm thấy vô cùng bất an và lo lắng.

Alpha của cậu không ở bên, mọi thứ xung quanh đều trở nên không an tâm, cậu thèm muốn Pheromone của anh an ủi mình, cứ như người nghiện vậy.

Đã nửa tháng trôi qua, mỗi ngày đều có một người bồi cậu, Lâm Triết dần cảm thấy không thú vị nữa, bảo mọi người không cần mất công như vậy.

Tâm trạng cậu rất không tốt, đêm cũng ngủ không ngon, thỉnh thoảng lại gặp ác mộng tỉnh dậy không có Adios bên cạnh liền lén lút khóc trong chăn ôm bụng mà thủ thỉ với ba nhóc con.

May mắn bọn chúng hình như cũng cảm nhận được nỗi bất an của cậu nên sẽ đạp đạp đáp lại lời cậu nói, giúp

Lâm Triết giảm bớt sự tủi thân.

Một buổi sáng ngày mới lại đến, Lâm Triết nghĩ thông rồi, cậu phải làm hậu phương vững chắc cho Adios an tâm ra chiến trường mà không lo lắng gì cả.

Lâm Triết rủ Evan cùng nhau đi mua sắm, chồng cậu chính là không thiếu tiền, thừa nhất chính là tiền, cho nên dùng việc mua sắm để giết thời gian cũng là một cách hay.

Evan hồi còn ở BN39 nhờ vào cánh tay đa tác dụng của mình mà hành nghề sửa chữa các máy móc thiết bị, ý tưởng kết hợp các chức năng khác nhau vào từng ngón tay là do cậu ta nghĩ ra, gần đây đi theo Nhậm Bác học cách chế tạo bộ phận máy móc, trở thành trợ thủ đắc lực trong dự án của ông.

Một người phụ trách chế tạo, một người phụ trách phẫu thuật.

Tháng tới chờ thi đạt bằng chứng nhận xong thì Evan có thể vào sở nghiên cứu làm việc với chức vị tiến sĩ nghiên cứu phát triển kĩ thuật.

Vừa hay có mấy ngày nghỉ phép, Lâm Triết liền kéo cậu ta cùng mình đi chơi.

Evan rất không tình nguyện đi cùng nhưng biết chuyện Adios rời đi khiến cậu rơi vào kỳ khủng hoảng khi mang thai nên cũng chỉ đành đi theo.

Khi tới khu thương mại lớn nhất, hiện đại nhất đế quốc.

Lâm Triết vui vẻ ngó nghiêng khắp nơi, tòa nhà này toàn những cửa hàng thương hiệu vô cùng đắt đỏ mà người thường chỉ có thể nhìn mà ước ao.

Lâm Triết nhặt hết cái này tới cái nọ, sau đó liền có trợ lý đi theo sau xách lấy rồi trả tiền.

Sảng khoái.

Vô cùng sảng khoái.

Cái cảm giác tiêu tiền không cần nhìn giá này quá tuyệt vời.

Tâm trạng không vui mấy ngày của cậu cũng đỡ hơn rất nhiều.



Quả nhiên trên mạng nói không sai, mua sắm đúng là một loại hoạt động khiến người ta vui vẻ.

Lâm Triết chọn mua một ít đồ cho bố mẹ và bà nội thân yêu, mua cho cả Adios không ít trang phục, dù sao cũng là dùng tiền của ngài ấy.

Lâm Triết mặc một thân đồ hiệu đeo kính râm khoác áo lông như một phú hào mới nổi vác bụng bầu hiên ngang mà đi.

Ở tầng dưới cùng ở trung tâm thương mại đang diễn ra hoạt động gì đó rất đông người vây xem, Lâm Triết tò mò kéo Evan đi nhìn xem.

Thì ra là có người nổi tiếng tới, đó chẳng phải là cái người Omega định mệnh của bác sĩ Tạ hay sao?

Lâm Triết lén liếc sang Evan thấy khuôn mặt cậu ta khá bình tĩnh, quả nhiên là phi thường.

Có vẻ hàng vệ sĩ bao quanh Lâm Triết khá nổi bật nên dù bọn họ chỉ ngó nhìn từ tầng trên xuống cũng thu hút ánh nhìn của vị minh tinh đứng trên sân khấu kia.

Ánh mắt cậu ta nhìn tới Evan mà đắc ý.

Cậu ta vẫn chưa quên nỗi nhục hôm đó, người kia đã nói hoàng cung là địa bàn của cậu ta, chỉ có chức vị và quyền lực mới quyết định tất cả.

Nhưng hôm nay lại khác, nơi này là địa bàn của cậu ta.

Vicky cầm mic lên và nói với vẻ ủy khuất " Tôi có điều muốn chia sẻ với các bạn người hâm mộ của tôi".

"Vicky!!! Đẹp quá, cậu tuyệt nhất".

"Mau nói đi bảo bối, chuyện gì làm cậu đau lòng vây?".

Vicky khẽ rơi một giỏi nước mắt giả tạo rồi đáp.

" Vào hôm tiệc tối cuối năm ở hoàng cung tôi đã vô tình gặp được Alpha định mệnh của mình nhưng lại bị một vị công tước trẻ chặn đường không cho đi tìm người kia mặc dù chính anh ta khẳng định bản thân không liên quan gì tới Alpha đó cả". ()

"Vị đó còn xúc phạm tôi chỉ là dân thường, khiến tôi rất buồn, suýt chút nữa tôi đã làm ra điều dại dột". (

" Vị công tước đó hôm nay cũng có mặt ở nơi này".

Vicky khóc lóc rồi lén cười đắc ý nhìn Evan sau khi đám đông bên dưới bắt đầu phát ra những tiếng mắng nhiếc, chửi rủa, thể phải tìm ra bằng được kẻ làm cậu ta buồn lồng rồi trả giá thích đáng.

" Thời buổi hiện đại nào rồi, dù là công tước cũng không thể lạm quyền vô lý như vậy chứ?".

" Phải đòi lại công bằng".

Lâm Triết vừa nghe liền ghét bỏ và kinh tởm, cậu nhớ tới khi trước bạn trai cũ đã phản bội cậu như thế nào sau khi tìm thấy Omega định mệnh của mình.

Lâm Triết hừ một cái kéo tay Evan rời đi, niềm vui hôm nay của cậu bị gạt bay sạch sẽ rồi.

Evan tức giận nắm chặt tay.

Được lắm, cậu ta đang cố chứng minh lời mình nói, chỉ có thao túng được người khác mới là quyền lực, chống đối lại với Evan.

Vậy thì lần này đừng có hối hận.

Evan không phản kháng lại Lâm Triết kéo mình rời đi mà chỉ nói.

" Tôi sẽ cho cậu ta biết thế nào là quyền lực thật sự".