Beta Được Săn Đón

Chương 62: Hai suy nghĩ trái ngược




Mặt trời là một ngôi sao sáng và có vai trò lớn trong việc giúp sự sống phát triển và tồn tại. Nhưng giờ đây bên ngoài vũ trụ bao la, trong vô số hành tinh thì lại không thể tìm ra được mặt trời thứ hai được.

Mặt trời cũng chính là một thước đo thời gian vô cùng đơn giản và tiện ích, nhưng trên tinh cầu dị nguyên, khi mà chỉ có sự hiện diện của bầu trời chứ không có thêm một hệ sao nào như mặt trăng và mặt trời nên thời gian phải xem qua quang não.

Những rặng mây trắng phủ lên mình một lớp tím nhung khiến nó như những viên bông gòn mềm mịn bồng bềnh trên nền trời sắc tím.

Không khí xung quanh dần trở nên lạnh lẽo hơn. trên những cành lá, những giọt sương đọng lại thành từng giọt rơi xuống mặt đất.

Khi bầu trời chuẩn bị chuyển sắc thêm lần nữa thì không khí trên tinh cầu thụt lùi vô cùng mau chóng khiến cho những sinh vật trên tinh cầu này phải rơi vào trạng thái "ngủ giả".

Do nhiệt độ đã hạ xuống dưới mức 5 độ mà sinh vật tại nơi đây lại không thể nào thích nghi nổi mà phải tự tạo ra một cơ chế phòng vệ để thích ứng với tự nhiên nơi đây.

Đường Nguyên thức dậy giữa đám lông mềm mềm ấm áp thì vô cùng thỏa mãn mà vươn vai vô cùng sảng khoái.

Không khí trong hang thì cũng không tới nỗi nào, do cậu liên tục thêm củi vào để giữ nhiệt nên nhiệt độ chỉ thấp hơn bình thường một chút.

Đường Nguyên ngồi đờ đẫn một lúc theo thói quen thì mới nhận ra cái thứ mềm mềm bên cạnh nên quay đầu qua nhìn.

Cái đầu sói to lớn cuộn trong quay đầu vào phía cậu, khiến cho toàn bộ khuôn mặt của nó đều lộ ra. Quả là sói trắng rất đẹp!!

Bằng những từ ngữ nghèo nàn của mình thì Đường Nguyên cũng lười miêu tả làm gì. Chỉ biết rằng con sói này có thể là rất đẹp so với lũ sói hoang dã kia, bộ lông trắng này đã tạo nên thái cực trái ngược với hoàn cảnh đơn sơ của thiên nhiên nơi đây.

"Nè, dậy đi."

Đường Nguyên ngồi dậy lại gần cái đầu sói đang ngủ. Cậu có thể nhìn thấy cái bụng phập phồng theo từng hơi thở, hơi nóng từ lỗ mũi đi ra.



Sói trắng bị chọc thì khó chịu mở mắt ra. Đập vào mặt nó là hình ảnh của Đường Nguyên đang dùng tay chọc vào mũi nó.

Đôi mắt tràn đầy sát khí và nguy hiểm lọt vào mắt Đường Nguyên chỉ như mấy con sói dưới trái đất cậu thôi, chả có gì phải sợ cả.

"Nè, mày tỉnh rồi sao? Đói không?"

Đường Nguyên nhìn nó nói một mình, cứ như chỉ có một mình cậu thì cậu có thể tự biên tự diễn mà không cần có lời hồi đáp.

Đôi mắt sói vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, cái miệng bị cậu buột dây bằng dị năng và tay chân bị trói khiến nó chỉ có thể trơ mắt nhìn tên nhân loại này nhảm nhí một mình.

Đường Nguyên nhanh chóng nhận ra con sói này không quan tâm mình nữa mới ngừng nói.

"Đói không? Tao đi kiếm cái gì cho mày ăn nha!"

Đường Nguyên cười nói rồi muốn đi ra ngoài bắt thử vài con vật nào đó ăn được. Sẵn tiện cậu cũng muốn thử ăn thịt sinh vật lạ xem, biết đâu cậu lại trúng mánh ăn được thịt của sinh vật nào đó buff bần tăng dị năng như mấy tên nam chính trong mấy bộ tiểu thuyết thủ dâm tinh thần.

Hà Dương trong hình thể sói đang rất là mệt mỏi vì kỳ phát tình. Nhưng hiện tại kỳ phát tình đang có xu hướng giảm rất nhanh chóng. Hắn không biết trong lúc mình mất lý trí đã làm gì nhưng tên beta kia là sao?

Theo như hắn nhớ hình như tên beta này là học cùng chuyên ngành với hắn, sự tích nổi bật thì hắn cũng có nghe qua rồi. Nhưng một beta có thể không sợ một con sói to lớn như hắn đã là kỳ lạ rồi.

Hà Dương bị trói bởi dây leo nên không thể làm gì được, đã vậy trong hình dạng thú thì lại không thể sử dụng dị năng, còn không nói chuyện được nên bị đối xử như thú vật thì thật là nhục nhã.

Một alpha như hắn thế mà bị beta cột tay chân còn trói cả miệng của hắn làm hắn cảm thấy cái tôi to bự của mình bị xúc phạm. Nhưng hắn có thể làm gì chứ? Gâu gâu ằng ẳng chứ làm gì được.



Hà Dương vốn không thể sống tới bây giờ do từ khi sinh ra cơ thể đã ốm yếu và có nguy cơ chết yều. Nhưng Liễu Quân lúc đấy thì không muốn đứa con của mình và mẹ Hà Dương chết đi vì nếu không có thể sẽ ảnh hưởng đến tình cảm và lợi ích của hắn.

Do đó mà hắn đã nhờ bên viện nghiên cứu cứu sống Hà Dương. Nhưng lúc đấy cách duy nhất để cứu Hà Dương chỉ có cách là kết hợp gene với động vật để cơ thể tự bài xích và loại bỏ các gene bệnh ra.

Thời này thì việc những đứa trẻ sinh ra đã chết hay là sống đến vài tuổi mà chết vì sức khỏe yếu thì không phải là quá xa lạ gì. Một phần là do gene từ ảnh hưởng của loài virus đã gây ra biến đổi về mặt giới tính nên dù công nghệ có tiến bộ cỡ nào thì việc có thể cứu sống đứa trẻ từ việc gene bệnh thì rất khó.

Do đó mà việc kết hợp gene thú là lựa chọn tốt nhất lúc này. Các nhà khoa học đã cấy ghép gene cả hai để người đó có thể sống khoẻ mạnh và không còn ảnh hưởng bởi gene bệnh.

Ưu điểm của phương pháp này là rất lớn. Việc kết hợp gene người và thú giúp cho người đó có thể biến hình trở thành loài thú mà họ kết hợp gene, nhưng biến hình gì đó phải thông qua việc hỗ trợ của một số sản phẩm sinh học khác chứ không phải thú nhân nào cũng có thể biến hình từ thú thành người hay người thành thú được.

Do đó mà có nhiều thú nhân chỉ có thể ở dạng người hoặc nửa người nửa thú. Việc thú nhân chỉ có thể ở dạng thú

là không thể vì gene người sẽ luôn trội hơn gene thú.

Hà Dương lúc này cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cơ thể hắn rất mệt, chỉ muốn nhắm mắt mà nghỉ ngơi. Tên beta kia làm gì thì làm, miền sao không đụng chạm đến lợi ích của hẳn là được.

Một beta như vậy sẽ có thể tạo nên khó khăn gì cho hẳn sao? Chờ hắn khôi phục hoàn toàn thì cũng đường ai nấy đi, chẳng liên quan gì nhau cả. Việc hắn đến đây trong hình thú chỉ là vô thức, nếu như không phải là beta này thì cũng sẽ là một beta khác.

Beta cũng chỉ là công cụ không đáng để hắn nghĩ nhiều để làm gì. Hà Dương nghĩ vậy nên mới không đặt nặng vấn đề nữa mà tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đường Nguyên đút thêm củi khô vào đám lửa khiến cho ngọn lửa được duy trì ở mức độ đảm bảo không tắt thì cậu mới an tâm mà quyết định ra ngoài.

Sói ngoan à, tốt nhất mày nên bị tao thuần phục đi, nếu không mày sẽ trở thành bữa sáng của tao đấy. Không có giá trị thì giữ lại chẳng đề làm gì.

Tác giả: mình đăng trước một chương ngắn, mai mình sẽ bổ sung thêm một chương nữa.