Beta Được Săn Đón

Chương 60: Thử thuần phục?




Đêm nay là một đêm khó ngủ, Đường Nguyên liền tục nghe được những âm thanh kỳ lạ từ bên ngoài hang.

Âm thanh của những loài sinh vật cứ vang lên từng hồi như loài ếch nhái kêu văng vằng ban đêm. Âm thanh rì rào rì rạc của lá cây bên ngoài cứ lao xao làm lòng người chấn động.

Đường Nguyên ngồi sâu bên trong hang nhìn ra ngoài cảm thấy nếu như đóm lửa trước mặt cậu mà tắt đi thì bóng tối sẽ chực chờ bao vây lấy con mổi ngon lành trước mặt này mà cấu xé.

"Thật là cô đơn...."

Đường Nguyên rầu rĩ ngồi bên trong hang không biết làm gì, chán nản muốn mở quang não cũng không có sóng để lên mạng xem.

Cậu thở dài muốn đi ngủ một giấc. Nhưng kẻ đã được thưởng thức nệm êm gấu mềm như cậu không thể nào làm quen được với nền đất giữa thiên nhiên như vậy.

Cậu không biết nên làm gì lúc này cả. Nhưng bỗng nhiên từ bên ngoài có một luồng không khí lạnh lẽo đến thấu xương truyền đến. Cơ thể Đường Nguyên ngay thoáng chốc nổi lên da gà.

Cậu cảm thấy rằng cơ thể lạnh đến nỗi sắp bị tê liệt tứ chi luôn rồi. Đóm lửa nhỏ trước mặt cậu dần dần yếu đi sau đó là tắt đi chỉ đề lại những vệt đỏ hồng bốc khói lên.

Không biết có chuyện gì cả, Đường Nguyên một đứng dậy ra ngoài xem thử rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ trời trở gió chuẩn bị nổi cơn cuồng phong sao?

Cậu đứng dậy bước từng bước đến gần cửa hang. Từng bước đi của cậu cứ như là cực hình, lạnh vãi nhái! Đây là những suy nghĩ nảy ra trong đầu lúc này.

Cậu xoa xoa cánh tay của mình mà tiếp tục bước ra ngoài. Bên ngoài bầu trời âm trầm tím đen, khung cảnh xung quanh cũng bị nhuốm một màu âm u và quỷ dị cứ như đang ở quỷ vực.

"Cái thời tiết qua-"

Không kịp để cậu nói hết câu thì bỗng nhiên một con thú dữ từ bên ngoài xông đến đè cậu xuống đất. Đường Nguyên không hề nhận ra được sự hiện diện của thứ sinh vật này nên dễ dàng bị khống chế nằm dưới đất.

"Griนนนน…"

Thứ sinh vật to lớn ở trên người cậu liên tục gầm gừ như đang chịu đựng cơn đau gì đó, thân hình to lớn của nó đề câu dưới mặt đất làm cậu bị che khuất đi dưới thể hình của nó.

Trên phía camera của cậu đã quay lại toàn bộ quá trình nên lúc này trong phần bình luận đã ngập tràn lời bình

luan trut xuong nhu mua.

[VI,vl beta này bị thất thủ rồi!!)

(Xong đời rồi. Bị con ác thú to lớn kia khống chế như vậy thì chắc chắn tiêu đời rồi.]

(Muốn xem cảnh beta bị mổ xẻ!!)

[Tới phần tui thích nhất rồi, mau mau cắn xé beta đó đi hehe.]



(Đã bảo rồi. Chỉ là một beta thôi, có thể trụ được bao lâu cơ chứ. Không lo tìm alpha mà nương tựa, để giờ đây lâm vào tình thế khốn cùng như này cũng đáng.)

Những bình luận tiêu cực cứ thế tràn ngập phòng livestream. Người xem cũng bắt đầu tăng vọt lên, hiện tại đã đạt mức 50 nghìn người xem.

Bọn họ đều muốn xem tên beta mà họ coi là "dị loài" kia chết đi trong biển máu, bị xé nát thành từng mảnh hay là bị nhai xé không còn mẩu xương.

Những bình luận ác ý như vậy vốn là rất bình thường. Bởi vì những người này đa phần đều là kẻ của tầng lớp thấp, chỉ như những con kiến từ dưới đáy vực thằm nhìn lên trên.

Chúng ghen tị, chúng ước ao được trở nên to lớn hơn để thoát khỏi cảnh đói khổ như này. Nên chúng trút giận lên những beta xấu số, những con điếm vô liêm sỉ của học viện quân đội bán mông để đổi lấy một cuộc sống xa hoa và tốt đẹp hơn họ.

Tất cả đều xuất phát từ sự ghen tị và rẻ mạt về đạo đức muốn thấy kẻ khác khổ sở như mình, cùng rơi xuống vũng lầy như bọn họ.

Sự thối nát từ tầng lớp thấp lây nhiễm cho nhau, sống ở đấy thì bản thân cũng có ngày không còn là dáng vẻ thiện lương và thánh mẫu của trước nay.

Giống như việc đưa một người bình thường vào viện tâm thần, việc người đó dần dần trở thành bệnh nhâm tâm thần chỉ còn là khoảng cách về thời gian.

Trở lại tình hình bên này của Đường Nguyên, cơ thể bị một sinh vật to lớn lông rậm rạp đè như vậy tất nhiên là cậu cảm thấy mình sắp trở thành cái bánh bị cục đá đè lên khiến cho nhân kem xịt ra mất.

"Aha,..."

Sinh vật to bự phía trên như thấy cậu sắp bị ngạt thở chết vì thiếu không khí và nội tạng bị đè ép thì nó lúc này mới chịu thả con mổi ra, đứng dậy quan sát cậu từ trên cao.

Đường Nguyên nhận xét rằng lúc này cậu cảm thấy phần bụng và ngực hơi nhức, nếu thứ đó mà không thèm rời khỏi thì cậu dám cá là cậu sẽ tan tác như cái bánh bị đề bởi cái mông béo mất.

"Khụ, khụ khụ..."

Đường Nguyên nằm sấp chống một tay ho sặc sụa, phổi vẫn còn chút đau đớn vì bị đè ép. Xung quanh ảm đạm không dễ nhìn chút nào, ánh sáng tím từ bầu trời không thích hợp để mắt người nhìn rõ được.

Nhưng cậu vừa điều chỉnh cơ thể lại, vừa quan sát cái thứ to lớn đứng trên người cậu. Cao hơn 2 mét, lông bù xù không rõ màu sắc, hình thể giống như là một con chó sói lớn.

Nhưng ở tinh cầu này thì làm gì có sự xuất hiện của sinh vật đã sống ở trên trái đất cũng gọi là tuyệt chủng rồi cơ chứ. Nếu có xuất hiện cũng không thể xuất hiện trên hành tinh này được.

Tại sao cậu biết vậy ư? Bởi vì những sinh vật từng sống trên trái đất đều được lưu giữ bản mã DNA lại để có thể sử dụng công nghệ tế bào tái tạo nên những cơ thể hoàn chỉnh của sinh vật.

Bây giờ nếu như theo cậu biết thì có không ít những sinh vật được gọi là "nhân thú", là những sản phẩm sinh học của viện khoa học. Sử dụng gene của động vật, kết hợp với gene của con người tạo nên những giống sinh vật đặc biệt với sự kết hợp của người và thú.

Những người đấy thì cậu không biết nói gì. Nói nhiều cũng không nhiều, ít cũng không ít nhưng đa phần đều là những nhân vật tinh anh đứng trên cao. Một phần do bọn họ đều là con lai thụ tinh nhân tạo nên được nhiều gia tộc và giới tài phiệt săn đón làm con nuôi.

Thừa hưởng trí tuệ vượt bậc đã được thông qua sàng lọc gene nên có thể sở hữu những đặc tính của gene thú mà người đó kết hợp. Gene người thì vẫn không thể nào loại bỏ được nhiễm sắc thể giới tính đã bị biến đổi nên những nhân thú này cũng có ba giới tính khác nhau. Q



Nhưng đa phần dù có là beta đi nữa cũng là một nhân vật tinh anh có thể gây sóng gió nên khó nói là beta sẽ là những kẻ vô dụng được.

Nhưng cái thứ đè trên người cậu này cúi cái đầu xuống ngửi ngửi người cậu, cái mũi ướt át quen thuộc của loài chó làm cậu liên tưởng đến một con chó đang ngửi món ăn trước khi nó thưởng thức. *

"Nè, mày nghe tao nói gì không?"

Đường Nguyên thử giao tiếp với nó. Nói thử giao tiếp vậy thôi chứ thật ra là đang cố gắng dùng dị năng tấn công thứ này. Nhưng thứ sinh vật này như hiểu được lời cậu nói mà dừng hành động ngửi ngửi trên người cậu.

Nó quay đầu hướng thẳng về phía cậu. Đường Nguyên hiện tại không nhìn thấy rõ nhưng chắc chắn thứ này nghe hiểu tiếng người!!! Có lẽ là có thể không cần dùng bạo lực.

"Mày nghe hiểu lời tao nói đúng không?"

Đáp lại Đường Nguyên là nó đang chà sát thứ gì đó to bự và nóng hồi dưới người cậu. Nó cứ chà chà vào quần áo trên bụng cậu làm cậu thấy hơi khó chịu vì quần áo ma sát với da thịt.

Cậu cảm nhận được thứ sinh vật này không có ác ý với mình nên cũng hơi buồng lỏng cảnh giác. Dị năng thì cũng đã sẵn sàng phát động theo sự điều khiển của cậu rồi nên không có gì phải sợ cả.

Thứ mà Đường Nguyên muốn là thử thuần phục sinh vật này. Cậu lúc trước cũng từng thuần phục vài con sói xám biến dị cao lớn rồi nên lần này cậu rất muốn thử thuần phục sinh vật to lớn trước mặt này.

Con chó to lớn ấy còn vươn cái lưỡi của mình ra liếm lên mặt Đường Nguyên.

"Đm, chó hư tới mùa giao phối!!"

Đường Nguyên nói ra xong thì lại tiếp tục bị con vật to lớn ấy liếm láp từ đầu đến cổ. Nó cảm thấy đồng phục trên người cậu vướng víu mà dùng hàm răng sắc nhọn xé rách ra.

Tiếng vải bị xé rách giữa màn đêm càng làm tăng thêm sự kích thích. Đường Nguyên nghĩ rằng con chó này tưởng cậu là giống cái nên muốn giao phối với cậu.

Nhưng cậu có giống một con chó đâu chứ? Tuy câu hỏi về sự xuất hiện của sinh vật này đầy đầu nhưng cậu tạm thời bỏ qua mà dùng tay bóp cái miệng đang muốn liềm người cậu tiếp.

"Cái đồ chó hư!!! Đồ tao rách thế này thì làm sao mặc lại đây?"

Đường Nguyên chửi vào mặt nó xong rồi còn tự nhiên đứng dậy phủi bụi trên người. Chó hư kia đứng trước cửa hang chặn lại chút ánh sáng tím từ bên ngoài tràn vào làm cho Đường Nguyên không biết ánh mắt như thú dữ động dục đang quan sát cậu.

Phần ngực áo bị xé rách đề lộ ra hai núm ti không hồng hào gì mà hơi thâm, nhưng lọt vào mắt của con chó bự kia thì nó lại có lực hấp dẫn rất lớn. Nó cảm thấy nơi đấy sẽ chảy sữa ra tiếp đãi nó.

Cơn lạnh giá từ xung quanh vẫn tiếp tục lan tràn trong không khí, Đường Nguyên rùng mình một cái liền một tìm thứ gì đó che chẵn thì lúc này con chó kia lại nhào lên người cậu.

Nhưng lần này hành động lại táo bạo hơn rất nhiều. Nó cắn rách quần cậu tạo thành một cái lỗ lớn ở nơi hạ thân, khiến cho da thịt nơi đó bị lộ ra.

Thông qua cặp mắt tinh quái nhìn được trong bóng đêm thì cái lỗ kia thật ngon miệng nên nó nhanh chóng cho cái lưỡi to lớn dày và có răng ngược nhỏ liếm lên mông cậu để là vệt nước óng ánh đầy dâm đãng.

Tác giả: Đường Nguyên lúc trước là chuyên gia chọc chó đấy. Nhất là chó sói biến dị.