Beta Được Săn Đón

Chương 44: Ngu ngơ mới sống lâu




"Vị tiền bối này đề nghị ngồi ngay thẳng lại, anh cứ ngọ nguậy thế này làm sao em bôi thuốc được."

Miệng Đường Nguyên nói ra những lời này không cảm thấy đê tiện sao? Tay cậu liên tục nhấn nhá vào những vùng vị trí bị thương nặng khiến Phó Thành Tư hít hà liên tục mà di chuyển người.

"Chậc, em đúng là ra tay ác quá."

Đường Nguyên không thấy được bây giờ Phó Thành Tư đang tức giận đến mức nào đâu. Hắn nghiến răng nghiến lợi cảm thấy con thỏ nhỏ này không biết điều xíu nào, xem sau này hắn chỉnh cậu như nào.

Đường Nguyên không biết rằng tên này đang có những suy nghĩ vô cùng biến thái để trừng phạt cậu. Sau khi lau sơ qua vết thương trung hòa hết lượng chất lỏng kia thì Phó Thành Tư mới được đưa vào khoang chữa trị.

Người giàu tất nhiên là sử dụng khoang chữa trị 10 vạn một lần. Đâu như Đường Nguyên muốn sử dụng khoang trị thương này phải đắn đo từng chút một để tiết kiệm số tiền đang dần ít đi.

Tiền thì có rất nhiều cách kiếm nhưng với một sinh viên như cậu thì trừ tiền do gia đình gửi cho thì cách kiếm rất hạn hẹp. Công việc trên mạng gì đó thì cậu không biết có lừa đảo gì không nhưng cậu không thích làm việc qua mạng.

Trong trường thì cũng chẳng có công việc gì để làm. Thật là mệt mỏi mà, người nghèo khó phải suy nghĩ trăm đường để lo cho bản thân mình, giờ muốn bán mình cho tư bản còn khó.

Việc ra vào trường quản rất nghiêm ngoặt, một năm chỉ trừ vài dịp đặc biệt mở cửa cho người bên ngoài và bên trong đi ra ngoài thì gần như sinh viên bắt buộc phải ở trong trường.

Đường Nguyên nhìn người kia đã nằm trong khoang chữa trị, những dòng chất lỏng nhanh chóng lấp đầy khoang tiến hành chữa trị.

Đường Nguyên thấy ở đây có vị bác sĩ này nên an tâm mà rời đi, cậu chẳng cắn rứt lương tâm gì đâu. Hắn giúp cậu thì cậu có thể giúp lại hắn trong phạm vi có thể.

Cậu nhanh chóng rời khỏi phòng y tế trở lại sân tập luyện. Lúc này đám đông hỗn loạn trên sân đã được dẹp ổn thỏả, có giảng viên tới để xử lý vụ này.

Cậu không biết vụ việc lần này rốt cuộc là có chuyện gì nhưng với trí khôn của ta đây thì có vẻ như là không phải một sự ngẫu nhiên.

Người lúc nãy muốn tạt chất lỏng kia vào cậu thì vẫn bị trói nằm trên sàn kim loại. Cậu nhanh chóng chạy tới để xem thử thì phát hiện có thêm vài giảng viên đứng ở đó sẵn.



Khi thấy cậu đến thì lập tức hỏi xem cậu có phải là chủ nhân của đống dây leo xanh kia không.

"Vâng, chúng là do dị năng của em gọi ra. Không biết có việc gì không?"

"Haiz, nói ra thì việc thương tích bạn bè là không được phép nhưng lần này do cấp trên của nhà trường phái xuống thì sẽ bỏ qua cho em."

Đường Nguyên nghe vậy thì cũng tò mò rốt cuộc là lý do tại sao lại như vậy.

"À, do người này vốn đang trong thời gian tạm thôi học do trước đó có sự cố sây sát với bạn học nên vốn đang không được tham gia vào các lớp học hay là đi lại trong khuôn viên trường mà phải ở trong phòng tối."

Đường Nguyên rất hứng thú với cái nơi gọi là phòng tối kia, nghe đâu rằng nơi đó đối với alpha không khác vì địa ngục. Vì mỗi ngày đều phải ở trong một nơi không có ánh sáng, chỉ có bóng tối vô tận.

Đa số người đi vào trong đó lâu đều có vấn đề về tâm lý. Lâu lâu thì nói nhảm nhảm gì đó hoặc là khùng khùng điên điên mà bị nhà trường phán rằng không đủ tư cách để ở lại trường.

Đường Nguyên cảm thấy phòng tối này đúng là khắc tinh của alpha. Người bị cậu trói trên mặt đất nhanh chóng được thả ra. Những vết thương trên người thấm đẫm bộ trang phục xanh thẩm trên người.

Cậu tháo khẩu trang người này ra xem thử. Cũng bình thường, có thể nói là một alpha bình thường trong những alpha ưu tú khác. Khuôn mặt chẳng tính là nổi bật gì.

Giờ bảo cậu hỏi người này tại sao lại muốn tạt thứ chất lỏng Asophen kia lên người cậu chắc gì hắn ta nói thật. Đã vậy còn có giảng viên ở đây thôi thì cậu giao người lại cho họ xử lý.

Cậu có đào sâu vào thì sẽ gặp thêm nguy hiểm, người ta vẫn thường nói càng ngu càng sống lâu, thông minh quá bị ám hại chỉ còn tính bằng thời gian.

Đường Nguyên sau khi nói vài câu với giảng viên về người này có ý đồ xấu với mình nhưng sau đó lại xui xẻo gây tồn thương đến alpha đỉnh cấp. Cậu dặm thêm tý muối vào khiến cho hình ảnh Phó Thành Tư thảm hại đến mức sắp chết đến nơi.

Nào là tay chân, mặt mũi bị thương nặng, sợ rằng sẽ không còn giữ được vẻ đẹp trai như trước. Mà việc alpha đỉnh cấp bị thương như này không phải chuyện nhỏ gì, đối với bọn giảng viên như họ thì sẽ giải quyết chuyện này đến nơi chốn.

Việc cố tình gây thương tích cho bạn học cộng thêm tội danh có từ trước sẽ khiến cho alpha này hối hận vì được sinh ra trên đời.