Có đánh chết Vương Tiêu cũng không thể ngờ được, cậu cùng lắm là mua nhầm vé bay tinh tế, rơi vào đường cùng không thể sửa chữa, như thế nào lại bị hải tặc tinh tế khiến cho đế quốc đau đầu bắt được.
Vương Tiêu ngồi trong phòng bếp, thất thần xắt rau, động tác không thành thạo lắm, vì thế có chút chậm, nhưng là so với vị trợ thủ cách vách kia đem cà tím băm đến lớn nhỏ, hình dạng kỳ quái, tay nghề này của cậu dường như còn xem như tương đối không tồi.
Ở trong phòng bếp không có những người khác, tiểu nam sinh cách vách kia cũng lớn mật lên, một bên băm thớt phát tiết, một bên lải nhải cùng Vương Tiêu nhỏ giọng oán giận, "Anh nói xem bây giờ là thời đại nào rồi, như thế nào còn có người không ăn dịch dinh dưỡng, nhất định phải ăn đồ tự chế biến đâu. Rõ ràng người máy làm mới càng nhanh, cũng càng dinh dưỡng."
Vương Tiêu nghe thấy lời này, động tác trên tay dừng lại một giây, cũng không đáp lời, nói thật, cả nhà bọn họ, đều không thích đồ ăn người máy làm, cho nên cậu cũng chính là người kì quái trong lời nhất định phải ăn đồ do chính mình nấu.
Muốn cậu cùng đối phương đồng tình hiển nhiên là có chút khó khăn, nhưng mà nếu phản bác, lại có vẻ giống như giúp tinh tặc nói chuyện.
Cho nên cậu dứt khoát gật đầu có lệ, đem đồ ăn trên thớt sửa lại cho tốt, bắt đầu làm nóng chảo.
Vương Tiêu làm bữa cơm này mất khoảng hơn một giờ, thời điểm hoàn thiện cậu thở dài một hơi, cuối cùng đem đồ ăn đều làm tốt, hy vọng thủ lĩnh tinh tặc sẽ không vì cậu nấu nướng quá khó ăn, liền đem cậu đi làm thức ăn cho Tinh Không thú.
Nghe người khác nói nơi này, trước kia có một đầu bếp là một Omega nhỏ rất đáng yêu, chính là bởi vì nấu nướng quá khó ăn, cho nên bị thủ lĩnh tinh tặc quăng ra ngoài làm thức ăn cho Tinh Không thú.
Vương Tiêu tự biết tay nghề bản thân chỉ xem như bình thường, tuy rằng lần này nấu cực kì nghiêm túc, nhưng mà cũng không biết có thể làm vị thủ lĩnh tinh tặc kia vừa lòng không.
Nhìn cái người bắt bản thân đưa tới tinh tặc đem đồ ăn đi, Vương Tiêu lập tức càng thêm lo lắng, cậu thậm chí đã nghĩ nếu đồ ăn do bản thân nấu thật sự bởi vì quá khó ăn mà bị quăng ra ngoài, cậu nên cầu xin như thế nào mới có thể khiến đối phương thu hồi ý niệm, hoặc là cầu xin đối phương cho một mẩu nhỏ thuốc giảm đau, như vậy khi chết có thể nhẹ nhàng một chút.
Vương Tiêu nôn nóng đi qua lại trong bếp, vị thiếu niên vừa mới ở một bên nói xấu thủ lĩnh tinh tặc kia lúc này so với cậu lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
"Cậu không sợ sao?" Vương Tiêu lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, hai tay đan vào nhau đặt ở đầu gối có vẻ có chút câu nệ.
Thiếu niên chậc chậc hai cái, "Tôi chỉ là trợ thủ, sợ cái gì."
Cậu ta nói rồi tạm dừng một chút, duỗi tay vỗ bả vai Vương Tiêu, "Anh yên tâm đi, lão đại của bọn tôi sẽ không tùy tiện đem người quăng ra ngoài cho Tinh Không thú ăn, cùng lắm là về sau không cho anh làm việc ở phòng bếp mà thôi."
"Ừm, vậy là tốt rồi." Vương Tiêu một hơi thở phào nhẹ nhõm, cảm kích cười với cậu ta.
Nhưng mà giây tiếp theo Vương Tiêu bỗng nhiên ý thức được một việc, lão đại của bọn họ? Nhóc con này chẳng lẽ cũng là một tinh tặc?
Vương Tiêu lắp bắp mở miệng, "Cậu...... Cậu cũng là...... Cũng là tinh, không phải, cũng là người trên con thuyền này."
"Đúng vậy, nói cách khác là có thể thả anh ở chỗ này một mình giúp lão đại bọn tôi nấu cơm, nhưng mà nhỡ anh bỏ thêm thứ không tốt thì sao?" Thiếu niên cười hì hì trả lời, còn tiện tay từ trong túi móc ra một gói hạt dưa đưa tới, "Đừng lo lắng, tới đây cắn hạt dưa cùng nhau."
"Ừm."
Vương Tiêu cảm thấy chính mình thật sự cần cắn hạt dưa bình tĩnh một chút, liền không khách khí lấy hạt dưa trong tay thiếu niên, răng rắc răng rắc cắn lên, âm thanh căn hạt dưa tạm thời mang đến cho cậu một ít yên lặng.
Hành động tự nhiên cắn hạt dưa của Vương Tiêu đã làm tăng một ít độ hảo cảm của thiếu niên, hai người cùng nhau nói đủ thứ chuyện, cho tới lúc sau cơ hồ là bộ dáng chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Nhân lúc bầu không khí đang tốt, Vương Tiêu hèn mọn đưa ra một yêu cầu nhỏ, "Nếu tôi bị lão đại của cậu ném đi cho Tinh Không thú ăn, cậu có thể chuẩn bị cho tôi một chút thuốc giảm đau không, tôi muốn chết nhẹ nhàng chút."
"...... Được, nhưng mà lão đại bọn tôi thật sự không tùy tiện đem người ném ra sao trời......"
Thiếu niên còn chưa dứt lời, cửa phòng bếp đã bị người mở ra, một tinh tặc dáng người cường tráng đi đến, nhìn về phía Vương Tiêu, vẫy tay với cậu một cái, "Đi theo ta."
Vương Tiêu nhìn tinh tặc cao to không khỏi bất an, trước khi đi cậu không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua thiếu niên nhỏ đang ngồi ở bên kia lặng lẽ giấu hạt dưa, làm mặt quỷ mà dặn dò cậu ta ngàn vạn lần nhất định không được quên điều vừa mới đáp ứng mình.
Nhìn thiếu niên không còn cách nào khác phải gật đầu, Vương Tiêu lúc này mới yên tâm đuổi theo tinh tặc đi phía trước, xuyên qua hành lang thật dài trong tinh hạm, hai người cuối cùng dừng lại ở trước một cánh cửa hoa lệ.
Dọc theo đường đi Vương Tiêu thử giao tiếp cùng tên tinh tặc cường tráng này, đáng tiếc đối phương vẻ mặt lạnh nhạt đi phía trước, không hề có ý định phản ứng cậu.
Sợ nói quá nhiều sẽ khiến cho đối phương phản cảm liền đem cậu quăng ra ngoài, Vương Tiêu ngậm miệng không có tiếp tục đặt câu hỏi.
Hai người dừng ở trước cửa phòng một lúc, tinh tặc nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cửa phòng nhanh chóng tự động mở ra hai bên, Vương Tiêu liếm liếm môi, theo tinh tặc vừa mới dẫn cậu đi vào trong.
Trong phòng cùng bên ngoài trang trí giống nhau, đơn giản, chỗ nào cũng là kim loại màu xám bạc, nhìn cách trang trí như vậy, Vương Tiêu trong lòng có chút không ngờ, cậu còn tưởng rằng nơi ở của thủ lĩnh tinh tặc hẳn phải là bố trí đến mức cực kì xa hoa.
Vương Tiêu hai mắt lén nhìn trộm không có động tác thừa. Nhỡ bản thân cậu không có bởi vì nấu cơm khó ăn mà là bởi nhìn nhiều bị ném đi cho Tinh Không thú ăn, hai mắt cẩn thận không mất công sợ bị thủ lĩnh tinh tặc tâm trạng thất thường kéo đi làm thức ăn cho Tinh Không thú.
Cậu cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng đứng im tại chỗ, cầu nguyện thủ lĩnh tinh tặc tới muộn chút, tốt nhất là bởi vì không rảnh lại thả chính mình đi.
Đáng tiếc lời cầu nguyện của cậu ông trời cũng không có nghe thấy, vị thủ lĩnh tinh tế nghe nói cực hung rất nhanh liền đi ra từ phòng ngủ, Vương Tiêu cúi đầu, không dám nhìn mặt đối phương, cậu đi theo tinh tặc bên cạnh động tác khom lưng hướng tới đối phương.
Nhìn sàn nhà, hết sức vững vàng hỏi một tiếng.
Bởi vì vấn đề góc độ, Vương Tiêu nhìn không thấy mặt hắn, chỉ có thể thấy chân nam nhân mang một đôi quân ủng màu đen được đánh đến sáng, còn có hai chân thon dài bị quân ủng bao lấy.
Vì để giảm bớt cảm giác lo lắng của chính mình, Vương Tiêu nhìn chằm chằm quân ủng của đối phương cố gắng phân tích ngọn nguồn.
Nhìn nhìn, cậu thế mà lại thật sự nhìn ra một ít điều kì lạ, cái quân ủng này, hẳn là kích cỡ mới nhất do đế quốc sản xuất, như thế nào liền chạy đến chân của thủ lĩnh tinh tặc?
Vương Tiêu thắc mắc trong lòng, thủ lĩnh tinh tặc không biết khi nào đã tiến đến trước mặt cậu, hơi hơi khom lưng, tiến đến trên cổ, mặt cậu một ít, mở miệng mà giọng điệu coi thường, "Như thế nào? Ta như vậy cậu không nhận ra? Vẫn luôn cúi đầu làm gì?"
Vương Tiêu một khi bắt đầu suy nghĩ liền dễ dàng hết sức chăm chú, cho nên mãi cho đến đối phương mở miệng mới ý thức được cái tên này không biết khi nào đã chạy tới trước mặt mình, Vương Tiêu hoảng sợ theo bản năng lùi về phía sau một bước nhỏ.
Nhưng tưởng tượng đến tính cách thủ lĩnh tinh tặc, tâm trạng thất thường, nhỡ bởi vì bản thân lùi ra phía sau một bước liền tức giận đem đi làm món ăn vặt cho Tinh Không thú...... Vương Tiêu nuốt nước miếng, lặng lẽ đem chính mình vừa mới lui về phía sau một bước nhỏ dịch trở về.
Nam nhân tựa như không có phát hiện trạng thái khác thường của Vương Tiêu, vẫn như cũ là bộ dáng mỉm cười vừa rồi, "Lại đây ngồi."
Hắn hướng Vương Tiêu vẫy vẫy tay, Vương Tiêu nơm nớp lo sợ chọn một vị trí ngồi không xa cũng không gần, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía vừa vị trí của tinh tặc vừa mới dẫn cậu tới đây, rõ ràng tinh tặc kia trông càng dữ một chút, nhưng là Vương Tiêu không hiểu sao lại cảm thấy nam nhân trước mặt này càng thêm khủng bố một ít.
Cậu lại lần nữa giương mắt nhìn đối phương liếc mắt một cái, bình tĩnh mà xem xét vị tinh tặc thủ lĩnh này là người lớn lên đẹp nhất mà cậu từng gặp, nhưng mà khí thế trên người đối phương làm Vương Tiêu không dám nhìn nhiều.
Hình Đao nhìn Vương Tiêu ánh mắt né tránh, bộ dáng lần nữa đem chính mình chôn giống như đà điểu, nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười, cũng không hề trêu đùa đối phương, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Ta muốn cậu làm Omega của ta, giúp ta khai thông tinh thần lực, cậu có thể yên tâm, ta bảo đảm tính mạng cậu an toàn,......"
Nói tới đây Hình Đao hơi hơi tạm dừng một chút, đôi tay giao nhau, hai ngón tay cái không an phận hoạt động, gằn từng chữ một, chậm rì rì nói, "Bao gồm cả tự trọng của cậu, chỉ cần cậu không muốn, ta sẽ không làm bất cứ việc gì trái với mong muốn của cậu."
Vương Tiêu trong thời điểm nghe thấy câu nói đầu tiên đã ngơ ngác, mỗi một chữ trong đó cậu đều hiểu, nhưng mà ghép các chữ lại với nhau làm cậu có chút mê mang.
Nhìn biểu cảm đối phương nghiêm túc Vương Tiêu rốt cuộc vẫn là run run rẩy rẩy nói ra đáp án của bản thân, "Tôi...... Tôi rất muốn giúp ngài khai thông tinh thần lực, nhưng mà...... Nhưng mà tôi là một Beta!"
Thời điểm Vương Tiêu nói xong câu cuối cùng, có chút sợ hãi nhắm mắt lại, cả người cố gắng thu nhỏ lại, như là sợ hãi nam nhân trước mặt bỗng nhiên thẹn quá hóa giận cho cậu tiến tới một chút.
Nghe thấy Vương Tiêu trả lời, Hình Đao biểu cảm trên mặt cứng đờ, giữa mày hắn phồng lên một đường chữ xuyên 川 không rõ ràng, ngón trỏ giao nhau cũng buông ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vương Tiêu, "Cậu biết hậu quả lừa gạt ta không?"
"Điều tôi nói là sự thật! Tôi thật sự là một Beta! Ngài có thể kéo tôi đi kiểm tra bây giờ! Tôi thật sự chưa nói dối! Đừng kéo tôi đem cho Tinh Không thú!"
Vương Tiêu vừa nhìn đến ánh mắt sâu thẳm của Hình Đao, lập tức nơm nớp lo sợ mở miệng, hận không thể móc ra dụng cụ kiểm tra đo lường chứng minh sự trong sạch.
Hình Đao nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, sau cùng vẫn là làm đem theo cậu đi kiểm tra một lần.
Vương Tiêu đi theo tiểu người máy đi sang phòng bên cạnh kiểm tra giới tính, Hình Đao cầm cái ly trong tay nhìn về phía vừa người cao to vừa mới dẫn Vương Tiêu lại đây, "Lão Hổ, ngươi có cảm thấy cậu ta là một Omega không?"
Hình Đao dựa vào trên lưng ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt không tự giác mang theo chút bực bội, hắn cho rằng bản thân rốt cuộc tìm được người có thể giúp chính mình an ủi tinh thần lực, về sau không cần lo lắng mất kiểm soát, cũng không cần tiếp tục phiêu bạt ở trong tinh tế, có thể đường hoàng chính chính mà về nhà.
Tuy nhiên không nghĩ tới người này lại nói mình là một Beta......
Lão Hổ nhìn lão đại nhà mình âm trầm hơn so với ngày thường, do dự sau một lúc lâu, vẫn là trả lời thật lòng, "Tôi cảm thấy đó là một Beta, hương vị trên người cậu ta, tôi một chút cũng không cảm nhận được."
Hình Đao chậm rãi phun ra một hơi, nhấp môi, nhìn về phía phương hướng của phòng kiểm tra, trong lòng vẫn cứ ôm một tia hy vọng.