Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 45




Mộ Dung Thiên Thần ngồi xuống ghế bên cạnh, "Ta để cho Thu Tư đi mời Thái y, để cho bọn họ khám đi."Âm thanh không có độ ấm còn lộ ra mấy phần ra lệnh, nhìn người trên giường động, hắn còn nói thêm một câu: "Không xem cũng phải xem."

Thái y tiến vào, Mộ Dung Thiên Thần nhìn đám Thái y đứng thành một hàng, "Các ngươi lui xuống trước đi. Vương Thái y, ngươi trước nhìn xem Thái tử có chuyện gì xảy ra." Còn bận để ý mặt mũi Hoàng gia hắn không dám để lộ ra ngoài, không thể để cho bọn họ hổi chẩn cho Mộ Dung Thiên Tứ.

Vương thái y xốc chăn lên vừa thấy cũng nhảy dựng, "Cái này..." Hắn làm nghề y mấy chục năm chưa bao giờ bị chứng bệnh nào dọa sợ, có thể thấy được gương mặt này của Thái tử đáng sợ như thế nào.

Khi nói chuyện, Mộ Dung Thiên Thần ngồi xuống giường: "Nhìn cũng đã nhìn, Thu Tư nói qua một chút chứng bệnh của Vương gia nhà ngươi đi." 

Thư Tứ một năm một mười nói chuyện trải qua của Thái tử.

"Chỉ ăn cơm?" Vương thái y vuốt râu, "Nhìn giống như trúng độc."

"Chẳng lẽ có người hạ độc trong cơm?" Gã sai vặt nhanh miệng nói.

"À... Ta nhớ rồi, trước khi dùng cơm a Tựu có tới phòng bếp.

"Chẳng lẽ ngươi hoài nghi Vương phi của Bổn vương?" Ánh mắt Mộ Dung Thiên Thần như tiểu đao lạnh lùng bắn qua, dọa Thư Tư lùi lại mấy bước không nói lời nào.

"Độc này có thể giải không?" Mộ Dung Thiên Thần hỏi Vương Thái y.

"Chỉ có thể giảm bớt, ba ngày sau mới khỏi hắn."

"À.. tính mạng không sao thì tốt." Mộ Dung Thiên Thần thở ra, "Vậy thương tổn trên gương mặt hắn như thế nào?"

"Hạ quan khai mấy đơn thuốc cải thiện."

"Vậy làm phiền thái y rồi." Mộ Dung Thiên Thần gật đầu.

"Vậy người hạ độc thì như thế nào?" Thu Tư không cam lòng hỏi, gia nhà hắn chịu khổ như vậy chẳng lẽ để người hạ độc nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

"Tra rõ." Mộ Dung Thiên Thần lưu lại hai từ này cũng không quay đầu mà tiêu sái đi ra.

Đường Tĩnh ở trong phòng đọc sách, Mộ Dung Thiên Thần ngồi xuống bên cạnh, "Nàng có phải có chuyện gì không nói với ta?" 

Đường Tĩnh đứng dậy đặt sách xuống, nghiêng đầu hỏi hắn: "Chuyện gì không nói?"

"A Tựu đi vào." Mộ Dung Thiên Thần lạnh lùng quát, a Tựu nghe tiếng liền thả đồ vật trong tay nhanh chóng đi vào. 

"Vương gia."

"Ta hỏi ngươi, buổi trưa ngươi có đi tới phòng bếp không?"

a Tựu không biết trả lời như thế nào liền hướng Đường Tĩnh nhờ giúp đỡ.

"Ha ha." Đường Tĩnh cười ra tiếng, "Đừng dọa a Tựu, ngươi đi xuống đi."

Vâng ạ, âm thanh của Đường Tĩnh rơi vào trong tai A Tựu hết sức êm tai.

"Chàng biết rồi hả?" Đường Tĩnh nhẹ giọng hỏi.

Mộ Dung Thiên Thần hừ một tiếng: "Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm." Nếu Thu Tư nói hắn còn chưa hoài nghi nhưng nghe Vương thái y nói tính mạng không đáng ngại nhưng nhìn biểu tình thống khổ của Thái tử, hắn liền đoán được, nếu địch thì sẽ không hành hạ hắn, chỉ có Vương phi của hắn mới có thể nghĩ ra trò đùa này.

"Vậy chàng định như thế nào?" Đường Tĩnh không sợ hãi hỏi.

"Tra rõ." Mộ Dung Thiên Thần hung hăng ném ra một câu.

"Tốt nhất như vậy, tra rõ đi." Đường Tĩnh cảm thấy không sao.

"Nàng không sợ?"

"Ta phải sợ sao?" Đường Tĩnh hỏi lại hắn. "Ta biết dù thế nào cũng không tra được ta có phải hay không?" Đường Tĩnh dựa sát vào người hắn.

Mộ Dung Thiên Thần ôm chầm lấy nàng, "Đúng vậy, như thế nào cũng không tra được đến nàng. Dù Lan nhi có chọc trời ta cũng chịu trách nhiệm cho nàng."

"Thật sao?" Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái.

"Nàng lại muốn làm gì đây?" Mộ Dung Thiên Thần dĩ dĩ cái mũi xinh xắn của nàng.

"Suy nghĩ linh tinh."

"Đâu phải vớ vẩn." Đường Tĩnh bất mãn phản bác.

"Có thời gian rảnh thì nghĩ chuyện chính sự cho gia."

"Chính sự cái gì?"

"Giống như... giống như sinh cho gia một đoàn nhi tử." Mộ Dung Thiên Thần ở bên tai Đường Tĩnh nói thầm.

"Nữ nhi cũng được, mỹ lệ giống như nàng."

Khuôn mặt Đường Tĩnh hiện lên hai rặng mây đỏ, vùi đầu càng sâu: "Làm sao đột nhiên lại nghĩ sinh con?"

"Đã nghĩ từ sớm rồi." Vừa nói nụ hôn nhỏ liền hạ xuống, chậm rãi rơi trên gương mặt nàng, đôi môi anh đào một đường đi xuống, di chuyển đến chiếc cổ duyên dáng, tham lam đến mức làm cho nàng mềm ra như nước, yêu kiều vì hắn.

Đường Tĩnh tỉnh lại thì trời đã tối, nàng vỗ đầu mình, thật sự càng ngày càng kì cục, bàn ngày ban mặt ngồi trên ghế... Cúi đầu nhìn dưới thân, vậy mà ở trên giường đổi hết quần áo sạch sẽ, nàng một chút cũng không cảm giác được, nói vậy cũng thấy Mộ Dung Thiên Thần là một người cẩn thận. Cảm nhận được sự chu đáo của hắn, trong lòng nàng như có một dòng nước ấm bao phủ.

Gọi a Tựu rửa mặt chải đầu cho nàng, "Vương phi?"

"Ừ?" Đường Tĩnh đang nghiên cứu làm sao mang chuông và trâm vàng gỡ xuống.

Ngày hôm qua Mộ Dung Thiên Thần ở ngoài phủ mang về cho nàng một cây trâm vàng rực rỡ, mặt ngoài có hai con chim phượng hoàng vô cùng sống động gương cánh bay về hai phía, trong miệng ngậm hạt châu phát sáng cùng màu vàng của phượng hoàng. Bên trong phượng hoàng còn có mấy cái chuông vàng, chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.