Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 37




Bất tri bất giác đã về phủ Thái thú, Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh về phòng của mình, Phong Minh cũng nhấc chân về phòng của mình.

“Phong Minh, về nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ta để cho người ta mang thức ăn qua cho ngươi.”

“Đa tạ Vương phi, ta vẫn tự mình đi ăn.”

“Ngươi còn khách khí như vậy, ngươi mệt mỏi tới trưa vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi.” Đường Tĩnh cười nhẹ.

Phong Minh còn muốn nói thêm gì đó thì Mộ Dung Thiên Thần đã lộ vẻ không vui.

“Vương phi đưa ngươi còn từ chối cái gì, nhận lấy đi.” Nói xong liền kéo Đường Tĩnh trở về phòng, Phong Minh bất đắc dĩ lắc người đi vào phòng.

“”Làm sao chàng là dùng thái độ không tốt đó với Phong Minh?” Mới trở về phòng, Đường Tĩnh bắt đầu oán giận, cả đường đi không cho Phong Minh sắc mặt tốt, càng nghĩ càng thấy Phong Minh không đáng như vậy, “Thiệt thòi người ta vất vả giúp chàng tìm phương thuốc chữa dịch bệnh.”

Mộ Dung Thiên Thần cười cười nghe nàng oán giận cũng không tức giận, nghĩ thầm nếu không phải vì nàng hắn mới như vậy sao.

“Chàng đáng lẽ phải nói một câu chứ.” Lâu như vậy vẫn một mình nàng nói, hắn không nói một lời, giống như sự tức giận của nàng đều đánh vào bông, không một tiếng vang.

“Nói lâu khát nước rồi, có cần ta rót nước cho nàng không?”

“...” Đúng là nói vô ích. “Ta không nói cái này.”

“Được rồi, lần sau ta sẽ đối tốt với hắn.” Vừa nói vừa rót ly trà mang cho nàng.

“Không được gây khó dễ với hắn.” Đường Tĩnh bỏ lại một câu.

“Được, nàng nói cái gì thì là cái đó.”

Tuy nói vậy nhưng cần phải đối xử với hắn như thế nào là quyền định đoạt của Mộ Dung Thiên Thần hắn, chỉ là trước mặt nàng nên thu liễm một chút.

“a Tựu, bưng đồ ăn lên cho ta.” nàng ta ở bên ngoài nghe được liền gật đầu đi ra ngoài.

Cơm vừa bưng lên Đường Tĩnh cầm lấy đũa vừa chuẩn bị ăn, Mộ Dung Thiên Thần nói với nàng: “Nàng ăn trước, ta đi bàn chính sự.”

“Chuyện gì không thể ăn cơm rồi đi sao?”

“Vừa mới nhớ tới, nàng ăn trước ta đi rồi về.” Nói xong hôn lên trán Đường tĩnh một cái mới thỏa mãn rời đi.

Đường Tĩnh nhìn hắn rời đi liền phân phó a Tựu: “Dọn đi, chờ Vương gia trở về rồi ăn.”

Phong Minh ở trong phòng dùng bữa xong liền đứng trước cửa suy ngẫm, đột nhiên một con bồ câu trắng đưa tin rơi trên đầu vai của hắn, Phong Minh đưa tay đón lấy bồ câu ngoan ngoãn bay đến, hắn dỡ thư buộc trên đùi con chim bồ câu, mở ra hiện ra bốn chữ cứng cáp có lực: “Mau trở về Vận thành.” Xem ra hết sức khẩn cấp, nếu không không chỉ bốn chữ đơn giản như vậy.

Phong Minh cười khổ một tiếng, hắn gấp như vậy sao?

Mộ Dung Thiên Thần trở về phòng thì Đường Tĩnh đang nằm, hắn thấp giọng hỏi a Tựu: “Vương phi ngủ lúc nào?”

“Người đi Vương phi liền ngủ.”

Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày: “Không ăn cơm sao?”

“Vương phi nói muốn đợi người về cùng ăn.”

“Ngươi lui xuống trước đi.” Nói xong lại thương tiếc thay nàng dịch ngươi, nhìn gương mặt nàng yên tĩnh ngủ say trong lòng hắn tràn đầy cảm động, cuộc đời này xem như thỏa mãn.

Đường Tĩnh tỉnh lại là lúc Mộ Dung Thiên Thần ngồi trước giường an tĩnh đọc sách câu được câu không, Đường Tĩnh mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, ánh mắt Mộ Dung Thiên Thần dời mắt nhìn qua, “Sao lại tỉnh dậy nhanh vậy, ầm ĩ nàng sao?”

Đường Tĩnh lắc đầu, “Không phải, hiện tại là lúc nào rồi?”

“Giờ Mùi, không muộn lắm, ngủ đủ sao?”

“Không ngủ nữa.”

“Vậy dậy dùng bữa đi.” Mộ Dung Thiên Thần thả sách xuống, đứng dậy phân phó a Tựu đang hầu hạ ở bên ngoài.

“Chàng còn chưa dùng bữa sao?” Đường Tĩnh nhíu mày.

“Tất nhiên là chờ Vương phi của ta cùng dùng cơm.” Nâng Đường Tĩnh dậy tự mình thay nàng phủ thêm áo khoác, Đường Tĩnh chưa từng để người khác hầu hạ, cầm lầy quần áo trong tay Mộ Dung Thiên Thần: “Tự ta làm.”

“Được.” Mộ Dung Thiên Thần cũng không miễn cưỡng, cầm lấy quần áo của mình tự mặc.

A Tựu mới dọn xong đồ ăn, một gã sai vặt cựu kỳ vui vẻ chạy vào: “Vương gia, Vương phi.”

“Chuyện gì hấp tấp như vậy, không biết lớn nhỏ,“ a Tựu nhìn thoáng qua quát.

Gã sai vặt lập tức hiểu rõ, cúi đầu đứng một bên. Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh thu thập xong từ trong phòng đi tới: “Có chuyện gì mà hấp tấp như vậy?”

“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, mấy người uống thuốc xong đã hạ sốt, cảm thấy trong người thư thái hơn nhiều.”

“Thật sao?” Đường Tĩnh mừng rỡ, không ngờ có hiệu quả nhanh như vậy, còn tưởng nhanh nhất cũng phải chạng vạng mới có tin tức.

Mộ Dung Thiên Thần yên lòng, khuôn mặt đạm bạc hiện lên sự vui sướng: “Lại đi trông coi cho tốt, có tin tức gì nhanh chóng báo lại.”

“Vâng.” NOí xong cũng không hành lễ chạy nhanh như chớp.

Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần nhìn nhau cười tươi, nếu thật sự thành công, tảng đá trong lòng bọn họ cũng rơi xuống được rồi.

“Ôi.” Đường Tĩnh vỗ ót, “Ta chỉ biết cao hứng mà quên nói với Phong Minh một tiếng.”

Vừa nói xong thì ngoài cửa truyền đến tiếng của Phong Minh: “Vương gia, Vương phi, Phong Minh có việc cầu kiến.”

Đường Tĩnh cười nói: “Đúng là nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, mau truyền, mời vào.”

Phong Minh đi vào Đường Tĩnh vui vẻ nói tin tức dân chúng chuyển biến tốt đẹp cho hắn. Phong Minh nghe xong gương mặt cũng tràn đầy nụ cười.

“Đúng là việc vui.”

“Đúng vậy, ta cũng đưa thuốc gửi cho Qúy thúc, có lẽ mấy ngày nữa sẽ có tin tức tốt. Phong Minh, ngày mai chúng ta lại đi xem.”

Lại đi xem? Nụ cười Phong Minh biến mất thay vào là sự chua xót. “Chỉ sợ không được rồi.”

“Không được? Vì sao?” Đường Tĩnh thu lại nụ cười, khó hiểu nói.