Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Quyển 3 - Chương 27




"Thái Tử, đó là thân đệ đệ của ngươi!"

Thái Tử chau mày, lại thẳng lưng ưỡn ngực nhìn Khang Hi, "Chuyện này không phải do ta làm, ta sao có thể đem chuyện gièm pha trong Hoàng thất tuôn ra cho người người đàm tiếu?"

"Hừ, vì đại vị, ngươi còn cố kỵ cái gì? Có phải ngươi còn muốn diệt trừ cả trẫm không? Hả?!!!"

"Nhi thần tuyệt đối không có ý này!" Thái Tử quỳ sụp xuống, mồ hôi lạnh đầy đầu, "Hoàng a mã, thỉnh ngài tin tưởng nhi thần, việc này thực sự không phải do nhi thần làm a!"

"Ngoại trừ ngươi ra thì còn có thể là ai? Mấy năm liền hoàn toàn không có chút phong thanh, nhưng trẫm vừa mới nói cho ngươi tức thì lời đồn đãi bay đầy trời, ngươi thử nói xem, trẫm có thể tin tưởng không hả?"

"Nhi thần......" Thái Tử nghĩ tới Sách Ngạch Đồ, trong lòng hiện lên dự cảm bất hảo. Không, không thể nào, Sách Ngạch Đồ sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy! Dù có tung ra chuyện Dận Chân tuyệt dục thì nhất định cũng không để lộ Đức phi ra!

Khang Hi vừa nhìn liền biết hắn ta đã nghĩ ra cái gì, hừ lạnh một tiếng, "Lý Đức Toàn! Truyền lệnh Hình Bộ, Đốc Sát Viện và Đại Lý Tự nghiêm tra, kẻ có liên quan lập tức tống vào địa lao!"

Bố cục đã lâu lắm, nếu Sách Ngạch Đồ đã tự tìm đường chết, vậy liền nhất cử diệt trừ. Kẻ này giữ lại chỉ biết mê hoặc Thái Tử!

Thái Tử nghe ra ý tứ ngầm trong lời Khang Hi, hoảng hốt nhận ra phụ tử hai người đã quá xa lạ, rõ ràng đã từng đặt kỳ vọng rất lớn, đã từng tay cầm tay chỉ dạy mình đạo trị quốc, là mình làm sai rồi sao? Tại sao mọi chuyện lại đi tới nước này?

Khang Hi không thèm nhìn Thái Tử nữa, chỉ xua xua tay ý bảo hắn ta lui ra, dường như đã thất vọng đến không muốn quan tâm nữa.

Sách Ngạch Đồ đang vò đầu bứt tai đi vòng vòng quanh thư phòng trong phủ, đi một hồi, lão dừng lại lạnh giọng quát lớn, "Các người làm việc thế nào vậy hả? Ta chỉ phân phó các ngươi đi dẫn người nghi ngờ, chứ không bảo các ngươi tung hết mọi chuyện ra! Tại sao hiện giờ toàn thành đều biết?!!! Đó là gièm pha hoàng thất, các ngươi có mấy cái đầu để chém?!!!"

"Đại nhân! Đại nhân! Chuyện này không phải do chúng tiểu nhân truyền ra a, chúng tiểu nhân nào dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này? Thật sự, thật sự chỉ nói vài câu hoài nghi Ung Thân vương thôi a, đây, đây nhất định là do kẻ khác đứng sau lưng quạt gió thêm củi......"

"Ngươi nghĩ bản quan không biết sao? Nhưng chuyện đến nước này, ai có thể bảo đảm Hoàng Thượng không tra đến trên đầu các ngươi, được rồi, các ngươi ly kinh đi, ngay đêm nay, ta sẽ tìm cách chùi sạch dấu vết." Sách Ngạch Đồ phẩy phẩy tay cho mấy người họ lui ra, còn thưởng cho mỗi người hai nén hoàng kim, nhưng rồi lại mập mờ liếc hộ vệ khi mấy người họ cảm kích hành lễ.

Hộ vệ một đường đưa bọn họ ra ngoài, đến khi đi qua hòn giả sơn thì đột ngột vươn tay túm hai người vào. Hai người kia mắt trợn trừng, hoảng sợ liều mạng giãy dụa, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cây đao kia đâm tới. Nhưng, ngay khoảnh khắc lưỡi dao sắp đâm vào thân thể, hai hắc y nhân lao tới đánh ngất hộ vệ, khiêng hai người nhảy lên chiếc xe ngựa đậu trong góc khuất ở cửa sau phủ đệ.

Hai kẻ kia sợ tới mức run lẩy bẩy suốt dọc đường, chờ đến lúc hơi bình tĩnh một chút, vừa hé miệng muốn hỏi hắc y nhân là ai thì đã bị ném xuống khỏi xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy biển hiệu Đại Lý Tự. Hai người quay đầu lại, chỉ nghe từ trong xe ngựa truyền ra hành âm lạnh như băng, "Hành vi phạm tội của Sách Ngạch Đồ, các ngươi tự biết mình nên nói như thế nào, ngẫm lại người nhà của các ngươi, Sách Ngạch Đồ sẽ không buông tha cho họ."

Hai kẻ kia đờ người, vừa thở phào vì tránh được một kiếp, lại bị tuyệt vọng bao phủ toàn thân, bất luận thế nào cũng là đường chết, chẳng qua có người có thể che chờ người nhà thoát đi, thôi, coi như đây là chuyện cuối cùng bọn họ có thể làm vì người thân. Nghĩ thấu triệt tiên căn hậu quả, hai người giãy dụa đứng lên, nâng đỡ lẫn nhau bước thấp bước cao đi vào Đại Lý Tự.

Quan viên phụng mệnh điều tra việc này vốn dĩ đã âm thầm than trách số phận ném cái việc khổ sai này lên đâu mình, giờ lại có hai chứng nhân tiến tới không ngừng bảo đảm chuyện này là do Sách Ngạch Đồ đứng sau lưng sai sử, còn nói ra rất nhiều chuyện dơ bẩn Sách Ngạch Đồ âm thầm sai phái. Có vài việc không phải do hai người tự mình đi làm, nhưng bọn họ biết rõ những người được sai đi thực hiện là ai, chỉ cần bắt người về hỏi cung là sẽ có thêm càng nhiều chứng cứ phạm tội của Sách Ngạch Đồ.

Ngay sau đó, Trực Quận vương và Dận Chân đều âm thầm đưa lên rất nhiều chứng cứ, quan viên phụ trách chuyện này có muốn ba phải cũng không được, đây là chuyện khổ sai mà chẳng đạt được gì, hôm nay tuân mệnh Hoàng Thượng vặn đổ Sách Ngạch Đồ, có khác nào đánh vào mặt Thái Tử, một ngày nào đó, chỉ cần Thái Tử không bị phế, họ nhất định sẽ bị Thái Tử tìm cơ hội diệt trừ. Nhưng hiện tại nhân chứng vật chứng đầy đủ, không động thủ sẽ đắc tội càng nhiều người, mấy quan viên thương lượng một hồi, lập tức quyết định hành động, nhanh chóng tróc nã Sách Ngạch Đồ và mấy thủ hạ của lão.

Nghiêm hình thẩm vấn, hơn nửa thủ hạ của Sách Ngạch Đồ đều cung khai, chỉ vậy thôi cũng đã đủ để trị tội Sách Ngạch Đồ rồi. Lão tự biết khó thoát tội chết, nhưng trước khi chết còn liều mạng muốn cắn ngược Minh Châu đảng cùng Dận Chân một phen. Nhưng mấy năm gần đây Dận Chân luôn luôn nghe theo Khang Hi hành sự, đại bộ phận người của hắn mặt ngoài đều là trung với Khang Hi, mà số ít người còn dư lại thì hoàn toàn không có ai biết được đó là người của hắn.

Cho nên, cuối cùng người xui xẻo chỉ có Minh Châu, ai bảo lão ta cũng là cái đinh trong mắt Khang Hi chứ? Bởi vậy, ban đầu Khang Hi vốn định lưu trữ Minh Châu để chế hành, cân bằng với thế lực đang nhanh chóng phát triển của Dận Chân, nhưng Sách Ngạch Đồ cung cấp quá nhiều chứng cứ xác thực, Khang Hi chỉ đành phải tức giận nhổ luôn đảng phái của Minh Châu.

Triều đình cần duy trì cân bằng, nhưng hắn vẫn nhớ rõ cây đao treo lơ lửng trên đầu, Đại Thanh đang nằm trong nguy cơ sớm tối, quyết không thể để đám người này tiếp tục làm suy yếu quốc lực Đại Thanh. Nhưng, hắn cũng không quá lo lắng, một là vì trong khoảng thời gian ngắn, Dận Chân sẽ không nảy sinh dị tâm, hai là vì hiện tại triều đình không thiếu nhân tài, hắn có thể tiếp tục bồi dưỡng quan viên, tạo thành một thế hệ đại thần có thực tài thực học, có khả năng thực sự làm việc cho dân, cũng vừa lúc có thể từ từ áp chế Đồng gia.

Lúc này Khang Hi còn không biết, Sách Ngạch Đồ và Minh Châu ngã xuống sớm hơn lịch sử nhiều năm như vậy hoàn toàn là bởi Dận Chân. Nếu không vì Dận Chân sưu tập chứng cứ phạm tội của bọn họ rồi giao vào tay đối phương, hai đảng phái này sao có thể nhanh chóng sụp đổ như vậy? Cũng bởi cả hai phe phái đều không biết trong tay đối phương cũng nắm giữ chứng cứ phạm tội của mình, nếu không sẽ chẳng dễ dàng ra tay đối phó đối phương như vậy. Sau khi bị bỏ tù, bọn họ đoán ra được, nhưng đã bị bắt vào rồi, dù có nói ra thì cũng chỉ khiến Khang Hi cho rằng bọn họ lung tung cắn càn mà thôi, Dận Chân ẩn giấu quá sâu, chỉ phần bản lĩnh này cũng đã khiến người ta vô cùng sợ hãi rồi......

Kỳ thực cũng chẳng thể trách được bọn họ, bởi nào có ai nghĩ được tới chuyện trên thế giới này còn tồn tại một con hồ ly tinh có khả năng lên trời xuống đất đâu chứ! Tô Viên Viên dùng pháp lực chạy nguyên một vong quốc gia này, có thể quên không "đi dạo" qua địa bàn của bọn họ? Trong Niêm Can Xử có bản đồ trạch viện của toàn bộ đại thần trong triều, bao gồm vị trí cụ thể của từng căn mật thất, đây đều là kết quả do Tô Viên Viên điều tra ra. mà chứng cứ phạm tội của đảng phái Sách Ngạch Đồ và Minh Châu cũng đều do nàng điều tra ra, thậm chí rõ ràng đến từng ám cọc, từng cái đinh bọn họ cài vào địa bàn của kẻ đối đầu.

Cũng nhờ pháp thuật của nàng, Dận Chân mới có thể hoàn mỹ tránh thoát những lần Khang Hi phái ám vệ tra xét xem hắn có tâm làm phản hay không, khiến Khang Hi hoàn toàn tin tưởng hết thảy mọi chuyện Dận Chân làm đều cương trực công chính.

Các thuộc hạ không hiểu nàng làm như thế nào, càng thêm kính sợ nàng. Vì thế, cả Niêm Can Xử và Huyết Tích Tử đều vô cùng sùng bái nàng, hoàn toàn trung thành, còn thi nhau liều mạng làm việc, chỉ mong Tô Viên Viên có thể dạy họ thêm vài điều. Loại tâm lý mộ cường này tạo thành lực ngưng tụ mạnh mẽ, làm họ càng tự tin tích cực, mỗi lần hành động đều có thể làm ít công to, trở thành vũ khí sắc bén nhất trong tay Dận Chân.

Trong triều thiếu đi hai đảng phái kia, rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, hơn nữa mấy năm nay Dận Chân đề bật lên không ít nhân tài, nên dù vặn đổ Minh Châu và Sách Ngạch Đồ thì cũng không ảnh hưởng gì đến triều đình. Chịu ảnh hưởng lớn nhất chỉ là Trực Quận vương và Thái Tử, tất cả mọi người đều nhìn ra bọn họ đã thất thế, hiện giờ mỗi bước như đi trên băng mỏng, lại đánh mất sủng ái của Hoàng Thượng. Đặc biệt là hiện tại Khang Hi đã bắt đầu mang Tiểu Thập Ngũ bên người dạy dỗ, đây chính là đãi ngộ thuộc về một mình Thái Tử năm đó, Khang Hi có ý tứ gì, cơ hồ người người hiểu rõ......

Thái Tử càng ngày càng hung bạo, Trực Quận vương cũng không cam lòng, nhưng đại thế đã mất, giờ có làm gì thì cũng sẽ chỉ khiến Khang Hi càng phiền chán họ thôi. Trong lòng Khang Hi, hai người họ trước sau không thể thoát khỏi cái hình tượng đại nghịch bất đạo trong lời Đức phi, nếu đã quyết định bồi dưỡng Tiểu Thập Ngũ, đương nhiên không thể để mặc hai người trở thành uy hiếp. Tiểu Thập Ngũ chính là một biến số lớn, là một hài tử không xuất hiện trong tương lai, là hài tử mà hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm.

Dận Chân chớp đúng thời cơ bắt đầu giấu tài, chuyện Khang Hi giao phó, hắn vẫn nghiêm túc hoàn thành, còn xa hơn thì "hoàn toàn" không đụng tới, tựa như những việc hắn làm khi trước đều chỉ vì giúp Khang Hi diệt trừ sâu mọt mà thôi. Nhưng trên thực tế, hầu như tất cả những người được hắn đề bạt lên giữ chức đều đã lén quy thuận hắn. Tuy nói hắn không thể sinh dục, hoàng đế tương lai rất có thể là Thập Ngũ a ca, nhưng ai biết được Khang Hi có thể sống bao lâu!

Nếu tương lai Dận Chân trở thành Nhiếp Chính Vương giống như Đa Nhĩ Cổn thì sao? Vậy nên, trước khi Thập Ngũ a ca thực sự trưởng thành, bọn họ muốn có việc làm, muốn được thăng quan đều phải dựa vào vị Ung Thân vương này a, nếu thực sự có biến động gì thì cũng chờ có dấu hiệu xác thực mới quyết định cũng không muộn.

Khang Hi dùng Đồng gia thử thử Dận Chân, thấy Đồng gia vì Thập Ngũ a ca mà không duy trì Dận Chân như trước nữa, mà Dận Chân cũng không để ý việc hắn chèn ép Đồng gia thì cũng yên tâm hơn nhiều. Rốt cuộc cũng lôi một chuyện cân nhắc từ rất lâu rồi ra thực hiện, hắn muốn sửa đổi ngọc điệp, muốn chính thức đưa Dận Chân ghi vào dưới danh nghĩa Hoàng Quý Phi!

Đây cũng là ý tứ của Hoàng Quý Phi, dù sao thì hiện tại người trong thiên hạ đều biết chuyện Dận Chân bị thân mẫu hạ tuyệt dục dược, ả nữ nhân ác độc như vậy đương nhiên không xứng làm mẫu thân của hắn! Huống chi từ nhỏ Dận Chân đã được Hoàng Quý Phi nuôi dưỡng, hiện giờ sửa lại ngọc điệp, cũng coi như vẹn toàn tình mẫu tử của hai người, cũng hoàn toàn cột Dận Chân và Tiểu Thập Ngũ lên cũng một sợi dây.

Toàn triều không có một lời dị nghị, trải qua hàng loạt sự kiện lớn lớn nhỏ nhỏ suốt mấy năm, bọn họ coi như thấy rõ tính tình Dận Chân. Nếu không đụng tới hắn, hắn sẽ không ngứa tay xen vào, nhưng nếu dám chọc vào hắn, tuyệt đối sẽ xúi quẩy, còn là bất tri bất giác gặp rắc rối. Vì vậy, họ đều đơn giản không tự tìm xui xẻo, một Vương gia không thể có con nối dòng, lại được Hoàng Thượng vô cùng tín nhiệm, còn có thể là thân ca ca của hoàng đế đời kế tiếp, tường lai nhất định tiền đồ vô lượng, phải mau chóng lấy lòng mới là đúng đắn nhất.

Ngay khi toàn triều cho rằng có thể an ổn một thời gian, Cát Nhĩ Đan lại tập kết quân đội tới tiếp cận biên giới!

Khang Hi trên triều tức giận không thôi, ném mạnh phong tin báo kia xuống, lãnh lệ nói: "Trẫm ngự giá thân chinh, nhất định phải hoàn toàn diệt trừ Cát Nhĩ Đan kia! Thái Tử, Trực Quận vương, Đôn Bối lặc (Thập a ca) tùy giá, Ung Thân vương lưu lại Giám quốc."

Các dại thần đồng loạt cúi gằm không dám nhìn sắc mặt Thái Tử, trước kia mỗi lần Hoàng Thượng ly kinh đều mệnh Thái Tử giám quốc, nhưng lần này...... rõ ràng là đã không còn tín nhiệm Thái Tử a. Nhưng lúc này đương nhiên Khang Hi không còn tâm tình để ý suy nghĩ của người khác, an bài thỏa đáng mọi chuyện xong lập tức hạ lệnh xuất phát, Dận Chân tự mình đi ra ngoại thành tiễn đại quân rời kinh.

Đội ngũ đi xa dần, lúc sắp hoàn toàn rời khỏi thành, lão Thập quay đầu lại nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu với Dận Chân, rồi nhanh chóng quay đầu lại.

Dận Chân xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ, mặt vô biểu tình đứng trên tường thành dõi theo đội ngũ, thẳng đến khi bóng người cuối cùng khuất khỏi tầm mắt mới thôi. Vạn sự sắn sàng chỉ thiếu gió đông, không cần thiết chờ đợi thêm nữa.